Quan Nguyên chỉ biết thở dài: “Có thể thấy là do ta ngộ tính kém thôi. Các nàng kia gần đây pha trà không sai sót gì, ta cũng đành chịu.”
Mộc Huệ vỗ vai nàng an ủi: “Dù sao hắn cũng là đoạn tụ, các nàng có làm gì cũng không thành chủ tử được, đừng để bụng.”
Quan Nguyên lắc đầu: “Thành chủ tử cũng không sao, dù gì chịu đựng bốn năm nữa là ta được đi rồi. Chỉ là giận mình vô dụng thôi.”
Khi hai người đang thì thầm bàn luận như vậy, Đậu Chiếu bên kia đã đến giới hạn chịu đựng.
Hắn biết rất rõ lần này mấy lời đồn nhảm nhí đều là do Nghi Thanh công chúa gây ra.
Gần mấy tháng nay, ngày nào Đậu Chiếu cũng đến Đông Cung dạy Thái tử chơi cờ, công chúa thì luôn chạy tới hỏi đủ thứ linh tinh. Hôm đó, vì quá phiền, hắn đã mở miệng châm chọc vài câu. Không ngờ hôm sau liền xảy ra chuyện.
Thật ra, mấy lời đồn bên ngoài truyền ra thế nào thì đối với hắn cũng chẳng sao cả. Hoàng đế có gọi phụ thân hắn tới hỏi chuyện thì cũng chỉ nhân cơ hội cười nhạo một phen, xem như trả đũa việc năm trước phụ thân hắn không đồng ý trùng tu hoàng lăng mà thôi, cũng chẳng phải chuyện lớn.
Chỉ là rắc rối ở chỗ có kẻ quạt gió thêm củi, lôi kéo cả Thái tử vào cuộc. Một khi thanh danh Thái tử bị ảnh hưởng, tương lai kế thừa ngôi vị cũng sẽ bị lung lay. Hiện giờ đang có Kỳ Vương ngấp nghé như hổ rình mồi, mọi người căng thẳng cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là khổ thân hắn, phải giữ mấy đứa nha hoàn vô dụng trong viện, ngày nào cũng thách thức giới hạn kiên nhẫn vốn không nhiều lắm của hắn.
Thật ra nghĩ kỹ lại, thu nhận mấy nha hoàn thì có gì gấp gáp đâu? Nhưng cứ mỗi lần trong lòng nảy sinh chút ý nghĩ không đứng đắn, hắn lại nhớ tới kết cục của mẹ đẻ mình. Hắn không muốn người mình yêu sau này cũng phải chịu đau khổ như mẫu thân.
Cuối cùng, hắn vẫn muốn cưới đàng hoàng một người vợ. Nhưng cưới ai đây? Tiểu thư Chu phủ? Thiên kim Vương phủ? Trong số các nàng, liệu có ai đáng để hắn thích hay không?
Đậu Chiếu vừa phiền lòng vừa mệt mỏi từ Đông Cung trở về. Vừa bước vào cổng viện đã thấy Quan Nguyên và Mộc Huệ đang đứng dưới hành lang khe khẽ nói chuyện.
Hắn giận sôi máu, quát: “Quan Nguyên, pha ly trà tới.”
Quan Nguyên giật mình hoảng sợ, vội vàng vào nhà mới nhớ đáp lại: “Dạ vâng.”
Mộc Huệ hưng phấn đẩy nàng: “Thấy không, nhị thiếu gia vẫn thích ngươi pha trà đấy, mau đi đi!”
Quan Nguyên khó xử nói: “Nhưng Bích Tâm tỷ tỷ chẳng phải đã cấm chúng ta tới gần nhị thiếu gia sao?”
“Kệ nàng chứ! Đây là nhị thiếu gia tự mình gọi, nàng dám cản sao?”
Đúng là không nói thì thôi, vừa pha trà xong, Hương Hạnh đã chắn đường nàng lại.
“Ngươi làm gì đấy?”
Hương Hạnh liếc nhìn chén trà trong tay Quan Nguyên, đó là một ly Tùng Khê Bạch Mẫu Đơn, được rót trong chiếc chén lưu ly trắng tinh. Chén lưu ly trong suốt long lanh, nước trà ánh lên sắc vàng hơi đỏ, thoang thoảng hương trà thanh nhã. Không cần nếm cũng biết ly trà này thơm ngọt đến mức nào.
Quan Nguyên đang định nói rằng nhị thiếu gia đích thân gọi nàng pha trà, thì Hương Hạnh đã trừng mắt, không đợi nàng trả lời đã giận dữ nói: “Không phải đã nói các ngươi là nha hoàn tam đẳng thì không được tới gần nhị thiếu gia sao?”
Quan Nguyên cũng thật sự vô tội: “Ta không phải cố ý...”
“Đây mà không phải cố ý sao? Mỗi ngày thấy ngươi chẳng đứng đắn gì, cứ tìm cơ hội lượn lờ trước mặt nhị thiếu gia. Đừng tưởng ta không biết ngươi có chút tâm tư đó.
Nghĩ rằng chỉ cần có cái mặt câu dẫn nam nhân thì sẽ có cơ hội à? Nói cho ngươi biết, đừng có mà mơ tưởng! Loại hồ ly tinh thấp kém như ngươi, nhị thiếu gia thèm nhìn một cái cũng không thèm!”
Hương Hạnh giơ tay ra: “Đưa trà đây!”
Quan Nguyên bị mắng đến ngẩn người, ngây ngốc mà đưa khay trà cho nàng.
Hương Hạnh nhận lấy khay trà, còn không quên khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt: “Phi! Dáng người như thế cũng không biết che đậy đi một chút, nhìn mà ghê!”