Chờ Hương Hạnh đi vào rồi, Quan Nguyên rầu rĩ hỏi Mộc Huệ: “Tại sao các nàng lại gọi ta là hồ ly tinh? Còn nói dáng người ta không biết che đậy, dáng người ta làm sao chứ?”
Mộc Huệ buồn cười nói: “Đừng để ý đến các nàng! Cũng chỉ vì chỗ đó, với chỗ kia, so với các nàng thì lớn hơn một chút thôi. Tuy rằng người ta nói như vậy là tục tĩu, nhưng ta lại thấy còn dễ nhìn hơn mấy kẻ gầy như cây gậy trúc kia nhiều.”
Quan Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua, lại so với Mộc Huệ, quả nhiên là nhiều hơn chút thật. Nhưng nàng lại không thấy có gì sai, mỗi người sinh ra đều khác nhau, có người mắt to mắt nhỏ, mũi cao mũi thấp, chân tay dài ngắn không đều, sao lại không thể có chỗ này chỗ kia lớn nhỏ khác nhau chứ?
Mộc Huệ lại len lén nói nhỏ: “Thật ra nhé, nương ta từng nói, mông lớn thì dễ sinh nở. Nam nhân miệng nói không thích, chứ trong lòng thì thích chết đi được ấy.”
Quan Nguyên có chút ngượng ngùng, cũng có chút tò mò. Dù gì nàng cũng mới có 6 tuổi đã đi theo Đậu Chiếu, mấy cái chuyện sinh lý của con gái đều là nghe tỷ muội và các bà mụ kể lại, còn chuyện giữa nam và nữ thì hoàn toàn không biết gì cả.
Thế là nàng hỏi: “Vậy nam nhân với nữ nhân, phải làm sao mới có thể sinh con được?”
Nàng ngây thơ hỏi ra một câu như vậy, xấu hổ đến nỗi Mộc Huệ đỏ bừng cả mặt, giận dỗi nói: “Im ngay đi! Đây mà cũng hỏi linh tinh được à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT