Vọng Lễ từng là một trong bốn đại nha hoàn trong viện này, cũng là người lớn tuổi nhất, nhan sắc nổi bật nhất. Nàng có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt phượng đơn, dáng người quyến rũ, mảnh mai, uyển chuyển như rắn nước. Trong toàn bộ Đậu phủ, không ai có thể sánh bằng.
Đáng tiếc, Vọng Lễ ỷ vào việc mình được lão phu nhân đưa tới, một lòng chỉ lo trang điểm lộng lẫy để quyến rũ nhị thiếu gia. Cuối cùng, sau lần bò lên giường bị phát hiện, Đậu Chiếu không nhịn được nữa đã đánh nàng một trận, đuổi về cho lão phu nhân.
Sau đó, hắn còn ra lệnh rõ ràng cấm tất cả nha hoàn trong viện nảy sinh ý nghĩ xằng bậy với hắn, càng không được phép trang điểm lòe loẹt.
Vì vậy, nói nha hoàn trong viện là “dưa vẹo táo nứt” cũng không chính xác. Nhớ năm đó, các nàng cũng từng xinh đẹp lắm chứ, chỉ là ở trong hoàn cảnh không chú trọng ngoại hình lâu ngày, nên mới trở nên thô ráp như bây giờ thôi.
Quan Nguyên thì không để ý lắm chuyện này. Gần đây, nàng có một chuyện phiền lòng, không biết phải làm sao cho phải.
Thấy nàng thất thần, Mộc Huệ “hứ” một tiếng, dùng tay vẫy vẫy trước mặt nàng:
“Ngẩn người làm gì thế?”
Quan Nguyên ngơ ngác quay đầu lại:
“Sao vậy?”
Mộc Huệ vốn định gõ đầu nàng một cái, nhưng vừa giơ tay lên đã nhìn chằm chằm vào mặt nàng, ngẩn ra.
“Trời ạ, ngươi từ khi nào lại trở nên xinh đẹp như vậy?” Mộc Huệ như phát hiện ra lục địa mới, nâng mặt Quan Nguyên lên cẩn thận quan sát.
“Cái mũi này, đôi mắt này, cái miệng nhỏ này… Ngươi trắng ra đấy, Quan Nguyên! Làn da này sao lại mịn màng thế? Là dùng yêu pháp gì à?”
Quan Nguyên ngơ ngác:
“Gì cơ, yêu pháp?”
“Mặt ngươi đó!” Mộc Huệ sờ mặt mình, cảm thán:
“Ngươi nhìn ta đi, tuy cũng trắng hơn chút nhưng không thấy rõ lắm. Sao ngươi lại giống như chưa từng bị đen vậy, còn đẹp hơn trước rất nhiều.”
Quan Nguyên bật cười:
“Đừng có nói linh tinh, làm gì có người nào đẹp tới mức ăn được.”
Mộc Huệ lắc đầu:
“Tiêu rồi, ngươi cười càng đẹp hơn! Tiếc là ta không phải nam nhân, chứ không thì…”
Rồi nàng như nhớ ra gì đó:
“Đúng rồi, Vọng Lễ bị đuổi đi rồi, nhị thiếu gia hình như không cấm chúng ta trang điểm ngay lập tức nhỉ?”
Quan Nguyên lườm nàng một cái:
“Ngươi còn dám nói! Ta còn nhớ rõ ngày đó, ngươi nói ta đã mười bốn tuổi rồi thì phải học trang điểm, còn bày cho ta kiểu búi tóc rũ hai bên, thoa chút phấn. Kết quả là bị nhị thiếu gia mắng cho một trận!
Hắn nói Vọng Lễ làm hư chúng ta, từ đó không cho phép tô son trát phấn, chỉ được búi tóc đơn giản, còn bắt chúng ta chạy bộ ăn nhiều cơm nữa!”
Mộc Huệ vỗ tay: “Đúng rồi, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn làm như vậy!”
“Vì sao?”
“Bởi vì hắn…” Mộc Huệ nhìn quanh xác định không ai nghe thấy, hạ giọng:
“Hắn phát hiện ra ngươi lớn lên xinh đẹp, trong lòng khó chịu nên mới cố ý hành hạ đấy!”
Quan Nguyên không tin lắm:
“Thật không đó?”
“Chắc chắn! Nhị thiếu gia của chúng ta có khi nào lại ghét mỹ nhân đâu, trừ phi hắn là… đoạn tụ!”.
"À… nghe cũng có lý…”
Mộc Huệ lẩm bẩm:
“Nhưng gần đây hắn lại đối xử với mấy mỹ nhân mới tới không tệ chút nào. Ngày thường yêu cầu với chúng ta cao như vậy, nhất là ngươi đó, dâng trà mà hơi không vừa ý một chút là bị mắng té tát. Giờ đổi thành Hương Hạnh hầu hạ, hình như cũng không sao cả.”
Nhắc tới chuyện này, lòng Quan Nguyên đầy ấm ức.
Trước đây, nàng hầu hạ nhị thiếu gia, không nói những trận đòn chọn thứ đánh bàn tay, chỉ riêng lần đó vô tình lấy nước giếng làm nước suối pha trà thôi, nhị thiếu gia đã bắt nàng uống cả một thùng nước giếng lớn trong vòng một nén nhang. Không uống xong thì bị dọa băm tay!
Quan Nguyên uống đến mức bụng căng muốn nổ tung, cuối cùng vừa khóc vừa nôn, nằm bò ra đất không dậy nổi mới được tha.
Cũng nhờ trận đó mà Quan Nguyên trước giờ luôn qua loa đại khái, từ đó về sau không dám sơ suất chút nào trong việc pha trà nữa.