Lão phu nhân nói:
“Đám nha đầu này đều là ta tỉ mỉ chọn lựa, không dám cho chúng nó ăn nhiều cơm, cả ngày để đói, cũng không dám để chúng nó phơi nắng nhiều, nuôi đến giờ như đóa hoa ấy, vậy mà ngươi lăn lộn thế nào thành ra như vậy? Nếu ngươi không thích thì trả lại thẳng cho ta, không cần phải lòng vòng đánh vào mặt ta như thế.”
Đậu Chiếu vội vàng giải thích:
“Tôn nhi không dám, tôn nhi chỉ là thấy các nàng quá mức gầy yếu, sợ là làm không nổi việc trong viện.”
Lão phu nhân trách mắng:
“Các nàng là phải gánh nước vác gạo hay là khiêng chùy sắt? Cần khỏe mạnh như thế làm gì? Ta thấy cái nha đầu tên Quan Nguyên trong viện ngươi vốn xinh đẹp biết bao, bị ngươi lăn lộn thành ra cái dạng này.”
Đậu Chiếu khó xử nói:
“Không thể nói như vậy được, hiện giờ tuy người ta chuộng nữ tử mảnh mai là đẹp, nhưng tôn nhi cảm thấy khỏe mạnh một chút cũng không tệ.”
“Thế sao không thấy ngươi thu người ta đi?”
Đậu Chiếu không đáp, lão phu nhân liền lườm hắn một cái:
“Ta xem ngươi là cố ý làm vậy cho người ta xem.”
Sau đó thở dài nói:
“Chiếu Nhi à, nếu ngươi thực sự không thích nữ nhân, ta già này cũng không phải không chấp nhận được. Nhưng ngươi cũng phải để lại chút dòng dõi chứ!
Chỉ cần ngươi có thể sinh cho ta một tằng tôn, ngươi có đi tìm trăm gã nam nhân bên ngoài cũng không sao.”
Đậu Chiếu sững sờ luôn.
Một hồi lâu sau mới nói:
“Tổ mẫu hiểu lầm rồi, tôn nhi không thích nam nhân, chỉ là... chưa gặp được nữ tử nào khiến mình thích thôi.”
Lão phu nhân nghe vậy sắc mặt mới dịu lại một chút, khuyên nhủ:
“Nói gì mà thích với không thích chứ, trên đời này nào có nhiều tình yêu chân thật như vậy? Nếu ngươi thích nữ tử nào thì mau thu một người về phòng đi, cũng để đập tan lời đồn bên ngoài, đỡ cho phụ thân ngươi trên triều bị mất mặt.”
Đậu Chiếu lại lần nữa không nói gì.
Lão phu nhân nghĩ nghĩ rồi cứng rắn nói:
“Thôi, ta không ép ngươi nữa, cho ngươi thời gian nửa năm. Trong nửa năm này, hoặc là thu một nha đầu về phòng, hoặc là cưới vợ đàng hoàng, nếu không, về sau đừng đến gặp ta nữa.”
Đậu Chiếu im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Tôn nhi đã biết, sẽ sớm giải quyết chuyện này, không để tổ mẫu phải lo lắng.”
Lão phu nhân lúc này mới nở nụ cười, nắm tay Đậu Chiếu nhẹ vỗ: “Tổ mẫu cũng là vì tốt cho ngươi thôi, chờ ngươi thực sự thu người vào phòng, sẽ biết cái tốt của nó!”
Đậu Chiếu hiếm khi đỏ mặt.
“Còn nữa, không được lăn lộn mấy nha đầu kia nữa, chúng nó như mầm non thế kia, làm sao chịu nổi? Mau mau chọn một đứa trong số đó đi, xét về dung mạo hay nhân phẩm đều không kém gì tiểu thư nhà giàu đâu, còn có chỗ tốt gì thì ngươi từ từ mà cảm nhận.”
“Tất cả đều nghe tổ mẫu.”
Sau bữa tối, Quan Nguyên đang ở trong sân thu dọn lồng chim, thấy Đậu Chiếu mặt lạnh quay về.
Lúc này Bích Tâm dẫn theo bốn nha hoàn nhị đẳng kia, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Đậu Chiếu.
Chỉ nghe Bích Tâm nói:
“Nhị thiếu gia, chúng nô tỳ đã suy nghĩ rất lâu, xin nhị thiếu gia khai ân, cho phép chúng nô tỳ chạy bộ vào buổi tối, chúng nô tỳ thực sự không muốn phơi nắng.”
Đậu Chiếu âm thầm nhéo nhéo ngón tay, nếu là trước đây thì các nàng chết chắc rồi, còn bây giờ... Hắn hít sâu một hơi, nhìn sang Quan Hải ra hiệu.
Quan Hải liền bước lên nói:
“Hương Đào lén hái hoa sen nên phải bị phạt, quỳ đủ bảy ngày rồi mới được trở về hầu hạ.”
Hương Đào che mặt khóc lớn, những người khác cũng đều biến sắc.
Quan Hải lại nói: “Còn về những người khác, nhị thiếu gia suy xét các ngươi thân thể yếu ớt, tạm thời không cần chạy bộ, ăn nhiều cơm ít cơm cũng tùy ý, chỉ cần không được cố ý chọc tức nhị thiếu gia, còn lại mọi chuyện các ngươi muốn thế nào thì cứ như vậy, nhị thiếu gia sẽ cố gắng không can thiệp.”
Bốn nha hoàn còn lại tưởng rằng cáo trạng không có tác dụng, không ngờ lại được ưu đãi như vậy, lập tức vui mừng ra mặt, cùng nhau quỳ xuống dập đầu: “Cảm ơn nhị thiếu gia ban ơn, bọn nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực, hầu hạ nhị thiếu gia thật tốt.”
Muốn thế nào thì cứ thế ấy, cố gắng không can thiệp?
Đây thật sự là lời mà vị nhị thiếu gia khó tính đến biến thái kia có thể nói ra sao?