Âm thanh trò chuyện không quá lớn. 

Tôi và Tiểu Lăng phải áp sát tai thì mới có thể nghe rõ được một chút. 

- Ngươi nói xem, nếu phu nhân mà biết được những đóa hoa quý giá này là do chúng ta nhổ đi, liệu có lột da chúng ta không nhỉ?

- Sợ cái gì…đều là do vương gia dặn dò mà, nghe nói là để làm thuốc dưỡng nhan cho công chúa Ngọc Nghiên.

Khi nhắc đến tên Tô Ngọc Nghiên, giọng nói của hai người càng trở nên nhỏ hơn, cũng càng thêm bí mật. 

- Công chúa Ngọc Nghiên này là em ruột của vương gia à, sao vương gia lại đối xử tốt với cô ta vậy?

- Hứ, ngươi ngốc à! Công chúa Ngọc Nghiên vốn là con gái của Tô tướng quân, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với vương gia rồi. Nhưng sau đó, Di quốc cương quyết muốn công chúa đi hòa thân, mà trong hoàng thất lại không có công chúa nên bọn họ đã phong hiệu công chúa và để cô ta đi hòa thân. 

Ma ma thở dài một cái: 

- Ta chứng kiến vương gia trưởng thành, nếu không vì công chúa Ngọc Nghiên đi hòa thân, thì còn lâu vương gia mới lấy người khác…số phận thật biết trêu ngươi người, ai mà biết được công chúa Ngọc Nghiên lại có thể trở về chứ. 

- Nếu như những gì ngươi nói, chẳng lẽ vương gia định nạp cô ta làm thiếp sao? 

- Ngươi thật sự rất ngu đấy, dựa vào sự yêu mến của vương gia với công chúa Ngọc Nghiên, nếu người thật sự muốn để cô ta vào phủ thì nhất định sẽ đuổi cái người ở Đông viện kia đi, để nhường vị trí vương phi cho cô ta đấy.

- Đừng có nói linh tinh!

Tiểu Lăng lao nhanh như một mũi tên và tát vào mặt người đó một cái. 

- Cái con mụ già này, vương phi đối xử tốt với ngươi như vậy mà ngươi lại đi nói xấu sau lưng người à? ( truyện trên app T Y T )

Ma ma bị đánh đến mức ngây người, sau khi phản ứng lại liền định đưa tay lên đánh trả. 

Tôi vội bước tới, chắn trước mặt Tiểu Lăng. 

Ma ma lúc này mới hoảng hốt mà quỳ xuống đất. 

Còn Tiểu Lăng thì tức giận đến mức ngón tay cũng run lên. 

- Tiểu thư, người không thể tha cho con mụ già này được!

Tôi chỉ bình tĩnh lặng lẽ lắc đầu với cô ấy, sau đó nhìn về phía người đang quỳ dưới đất kia. 

- Đứng dậy đi. 

Trên đường đến phòng ăn, Tiểu Lăng vẫn không ngừng tức giận. 

- Tiểu thư à, người không thể tha cho bà ta được!

Tôi im lặng một lúc rồi giải thích: 

- Người mà em vừa tát chính là nhũ mẫu của Phó Cảnh Nguyên, mẫu thân của vương gia mất sớm, nên bà ấy rất được chàng tin tưởng và dựa dẫm. Nếu bảo ai hiểu rõ vương gia nhất, thì bà ấy chắc chắn đứng ở vị trí thứ ba. 

Cho nên… 

Không phải là do ma ma nói khó nghe, nếu có trách thì trách Phó Cảnh Nguyên làm việc khó coi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play