Phó Cảnh Nguyên để lại hai câu cay nghiệt rồi bỏ đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Tôi nằm trên giường, nghe rõ thấy bên ngoài vọng vào một giọng nữ quen thuộc vừa trong trẻo vừa mềm mại.
- Cô ấy có sao không? Có cần em vào trong giải thích một chút không?
Phó Cảnh Nguyên có lẽ đã lắc đầu.
Tô Ngọc Nghiên bất lực thở dài.
- Những người phụ nữ như cô ấy, sống trong hậu viện lâu ngày, trong đầu chỉ còn lại việc tranh sủng đến mức nghĩ đến việc nhảy hồ rồi.
- Em phải làm thế nào để cô ấy hiểu rằng, trong mấy năm qua em đã chứng kiến nhiều bão tuyết nơi biên cương, sa mạc cô quạnh nên đã sớm trở nên thờ ơ với chuyện tình cảm hay yêu đương rồi.
- A Ngọc…
Giọng của Phó Cảnh Nguyên hơi run rẩy, có vẻ như chàng không chịu nổi khi nghe đến câu cuối cùng.
Tiểu Lăng đang thổi canh thuốc ở bên cạnh cũng không kiềm chế được liền đặt bát xuống rồi lao ra ngoài.
- Ngươi còn dám nói mình thờ ơ với tình cảm sao, ai có thể giả nai được như ngươi chứ? Giống như đêm qua nhà bị dột, ngươi lại bắt người hầu phải kêu vương gia đến để sửa vậy, chẳng phải là ngươi sao?
- Sao nào, ngươi không có tiền thuê thợ mộc, hay là vương gia là cây cổ thụ thành tinh à? Làm như chỉ cần ngươi đứng ở đó thì nhà sẽ không bị dột nữa vậy?
- Trông thì có vẻ xinh đẹp đứng đắn, nhưng ta thấy kẻ bị dột mới chính là ngươi đấy!
Tôi chật vật ngồi dậy:
- Tiểu Lăng…
- Đừng nói nữa, quay lại đây.
Nhưng hoàn toàn không kịp nữa rồi, Phó Cảnh Nguyên đã tát lên mặt cô ấy một cái.
Hình như Tô Ngọc Nghiên đang cố ngăn chàng lại.
- Cảnh Nguyên xin người đừng nông nổi, khi em đến Di Quốc để hòa thân đã phải chịu sự sỉ nhục còn hơn bây giờ nhiều, sao em có thể so bì với người hầu của cô ấy được chứ?
Giọng nói của Phó Cảnh Nguyên càng khiến người ta cảm thấy xót xa hơn:
- A Ngọc…
Chàng không thể kiềm chế được nữa liền hét vào trong phòng tôi:
- Lâu Tiêu! Để mắt đến nô tỳ của nàng đi, nếu không lần sau cô sẽ cắt lưỡi cô ta đấy!