Tôi nằm trên giường dưỡng bệnh vài ngày, cuối cùng cũng có thể xuống giường và đi lại được.
Tiểu Lăng vẫn luôn kề cận không rời tôi nửa bước, cô ấy sợ tôi lại đi tìm cái chết lần nữa.
Nhưng cô ấy không biết, tôi chỉ đang tìm cách để trở về.
Trước đó tôi đã thử vẽ trận, treo cổ, đâm vào tường hay nhảy hồ…
Rõ ràng khi lúc đến đây chỉ là vô tình bước hụt cầu thang thôi, sao giờ muốn trở về lại khó khăn đến vậy?
Tiểu Lăng không chịu nổi khi thấy tôi thở dài than vãn.
Cô ấy kéo tôi đến trước gương, rồi giúp tôi từ tóc đến trang phục và cười tươi nói:
- Người nhìn xem, tiểu thư xinh đẹp biết bao!
- Tiểu thư mấy ngày nay đều ở trong phòng, chắc chắn đang buồn chán lắm. Một lát nữa, em sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị, bữa trưa không nên đưa tới đây nữa mà đưa thẳng đến phòng ăn, như vậy để tiểu thư có thể hít thở không khí trong lành.
Tôi biết cô ấy muốn làm tôi vui, nên cố gắng mỉm cười rồi cùng cô ấy ra ngoài.
Bây giờ đang là mùa xuân.
Ngày trước, khi Phó Cảnh Nguyên biết tôi thích hoa, nên chàng đã trồng đầy một vườn hoa.
Giờ đây, mỗi khi mùa xuân đến, khắp nơi sẽ đều ngập tràn hương hoa. ( truyện trên app T•Y•T )
Tôi không kìm được liền bước về phía nhà kính trồng hoa.
Nơi đó có một vườn tulip mà tự tay tôi đã trồng vào năm ngoái.
Tuy nhiên, chưa kịp bước đến cửa, tôi đã nhìn thấy từ xa có hai chiếc giỏ lớn.
Bên trong đầy ắp những đóa hoa vàng óng.
Tôi sửng sốt một lát.
Còn Tiểu Lăng thì đã xắn tay áo và sẵn sàng xông vào đánh nhau.
Lúc này tôi hoàn hồn lại, vội kéo cô ấy lại và đặt ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng.
Hình như trong nhà kính trồng hoa có người đang trò chuyện…