Đợi Tả Lạc Hoan đặt chiếc khóa mặt nạ trở lại trong hộp quà bước ra ngoài, quản gia đã chờ sẵn bên ngoài, chỉ nhìn lướt qua hộp quà trong tay cô, ông lập tức nhận ra nhà ai tặng.
"Đây là món quà từ nhà họ Kỷ." Quản gia khóa cửa kho hàng lại, đi theo sau Tả Lạc Hoan, bừng tỉnh đại ngộ, "Tiểu thư, cô định tự mình chuẩn bị quà trưởng thành cho thiếu gia nhà họ Kỷ sao?"
Tả Lạc Hoan cầm hộp quà, nghĩ đến thứ bên trong, ý vị không rõ nói: "Chú Triệu, thiếu gia nhà họ Kỷ đã đích thân chuẩn bị quà trưởng thành cho cháu, đến lượt cậu ấy trưởng thành, cháu tất nhiên nên tự chọn một món quà."
Quản gia giả vờ không nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của cô, chỉ đáp: "Phu nhân cho rằng ngày 28 này cô không ở thủ đô nên đã chuẩn bị sẵn quà thay cô gửi đến Kỷ thiếu gia, có cần..."
"Không cần, mẹ cháu đại diện cho nhà họ Tả gửi quà, còn cháu, với tư cách là bạn cùng lớp sẽ tặng riêng một món."
Quản gia nhìn Tả Lạc Hoan bước lên tầng, trong lòng âm thầm suy nghĩ, tiểu thư mà có lòng tốt như vậy? Chỉ sợ là nghĩ ra cách gì đó khiến thiếu gia nhà họ Kỷ khó xử đây.
Về đến phòng ngủ, Tả Lạc Hoan tiện tay đặt hộp quà lên bàn, đi đến đầu giường, khom lưng kéo ngăn kéo tủ đầu giường, cô duỗi tay ấn ấn vách tường, chỗ đó lóe lên sáng, sau đó đột nhiên lõm vào, sau đó một bức tường hoàn chỉnh ở giữa tách ra làm hai, để lộ một căn phòng tối.
Ở trung tâm căn phòng là hai bức tường lớn treo đầy vũ khí, chưa kể các loại vũ khí hạng nặng xung quanh, có thể nói bất cứ loại pháo hay vũ khí cá nhân nào cũng có đủ, nhưng trên chiếc bàn dài bên trong còn đặt các loại dao dài ngắn khác nhau.
Tả Lạc Hoan nâng bước đi vào, ánh mắt đảo qua chính giữa bức tường treo đầy súng, sau đó quay sang chiếc bàn, tay vuốt qua một con dao dài trên cùng, gỡ nó xuống. Cô nắm chặt chuôi dao, nhẹ nhàng kéo ra một đoạn lộ ra lưỡi dao lạnh lẽo sáng bóng.
Đây là một con dao tốt, tiếc rằng không thể mang theo người.
Cuối cùng, cô lấy từ tầng dưới ra một con dao găm, lưỡi dao mỏng mềm, không làm từ kim loại mà từ sợi tổng hợp, dùng một ngón tay ấn nhẹ vào chuôi dao có thể làm thân dao uốn lượn, nhưng dù cong đến mức nào, chỉ cần buông tay, lưỡi dao lại lập tức trở về hình dạng ban đầu.
Tả Lạc Hoan nhét dao găm vào chỗ cổ tay trái, sát với da thịt, kéo tay áo xuống, không ai có thể phát hiện ra điều gì bất thường, cô cất xong dao găm, bước ra ngoài, đóng lại "cánh cửa" của căn phòng bí mật, đẩy tủ đầu giường về vị trí cũ.
Còn chưa ngây người ở trong phòng được hai tiếng, cửa phòng đã bị gõ vang, chỉ có tiếng đạp cửa, người bên ngoài hiển nhiên không phải quản gia.
Tả Lạc Hoan đứng dậy mở cửa, bên ngoài là một người phụ nữ ung dung, duyên dáng, vừa thấy cô, đôi mắt người phụ nữ sáng lên trong chốc lát, nhưng ngay sau đó khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng, lông mày xinh đẹp ánh lên tia tức giận:
"Con còn biết đường về nhà à? Người của trường đến cảnh cáo còn siêng năng hơn cả con đi học!"
"Con sai rồi." Tả Lạc Hoan thuận theo xin lỗi, "Học kỳ này con không đi nữa."
Dịch Đồng nhìn con gái mình, cuối cùng thả lỏng giữa mày: "Xuống ăn cơm đi, chú Triệu đã bảo nhà bếp làm món con thích."
"Ba đâu ạ?"
"Ở phòng khách, đợi con ăn cơm cùng." Dịch Đồng để con gái nắm tay mình xuống tầng dưới, "Chú Triệu nói con muốn chuẩn bị một món quà khác cho Việt Chi? Đừng có nghĩ linh tinh, đúng là nhà họ Ji cùng nhà mình đang tranh giành tài nguyên, nhưng mấy đứa trẻ các con không cần phải xen vào."
"Chỉ muốn xây dựng mối quan hệ với bạn học thôi." Tả Lạc Hoan thuận miệng nói lý do.
"Tốt nhất là thế." Dịch Đồng có chút ghét bỏ nhìn Tả Lạc Hoan, "Nếu con có thể hiểu chuyện như Việt Chi thì tốt, thằng bé vào học được một năm, làm trưởng Ban Kỷ Luật gần cả năm rồi, còn con vào học được một năm thì trốn học cả năm."
Tả Lạc Hoan: "……"
Ban Kỷ Luật đúng là một nơi tốt, hầu hết các học sinh xuất sắc nhất trong trường quân sự Số 1 đều ở đó, có thể làm trưởng ban, thì mạng lưới quan hệ sau này không cần phải nói mạnh bao nhiêu. Trên phương diện này, Kỷ Việt Chi thực sự làm rất tốt, giờ đây Phòng Kỷ Luật chính là địa bàn của anh.
Sau khi mắng con gái, Dịch Đồng mới thả Tả Lạc Hoan đi ăn cơm, gia chủ Tả gia đã ngồi ở ghế chủ tọa chờ sẵn.
Tả Địch Hồng thấy Tả Lạc Hoan cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu ra hiệu cho cô ngồi xuống ăn: "Món gà chiên giòn vừa làm xong, thử đi."
……
Sau một ngày trốn học, sáng sớm hôm sau, Tả Lạc Hoan bị đuổi ra khỏi nhà, Dịch Đồng gần như muốn chỉ tay vào mũi cô bảo cô cút đến trường đi học.
Tả Lạc Hoan chỉ có thể đến trường, lần này không gặp phải người trong Ban Kỷ Luật, thành công đi đến lớp học.
Giang Hoằng nhìn tay Tả Lạc Hoan trống không, rồi nhìn mặt bàn cũng rỗng tuếch, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "…… Sao cậu không mang sách đi học?"
"Không về ký túc xá." Tả Lạc Hoan thản nhiên đáp, "Tôi nhớ hết nội dung sách rồi."
Tiết học này là môn Lịch sử Liên bang, khi nhận sách vào hai tuần trước, cô đã lướt qua toàn bộ rồi.
"Đỉnh."
Giáo viên còn chưa vào lớp, Giang Hoằng người đi vào cửa lớp, khuỷu tay chọc chọc Tả Lạc Hoan, người đang khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần: "Tháng sau chọn chương trình học, tôi đoán các cậu chắc chắn sẽ có không tránh khỏi phải đối đầu, không phải khóa băn súng thì cũng là khóa chiến đấu, diễn đàn ẩn danh của trường đã mở đặt cược rồi, cược ai trong hai cậu mạnh hơn. Tất nhiên… Cậu ta phải phân hóa thành công trước đã."
Tả Lạc Hoan mở to mắt, ánh mắt dừng lại ở người ngồi ở hàng ghế đầu, bỗng nhớ đến chiếc mặt nạ đen ngày hôm qua, lưỡi vô thức chạm vào sau răng, mắt ánh lên vài phần ngông cuồng: "Phân hóa thành công thì sao?"
Giang Hoằng nhớ lại pheromone khủng bố của Tả Lạc Hoan, hơi hậm hực, nhưng mà cậu ta rất nhanh lên tinh thần: "Trước đây cậu nói cậu ta chưa phân hóa mà đã đá bay Xiang Chengping, nếu cậu ta phân hóa thành công, có thể sẽ không thua cậu đâu."
"Rửa mắt mong chờ."
Người ngồi ở hàng ghế đầu dường như nhận thấy có người đang bàn tán về mình, sau khi ngồi xuống hơi nghiêng đầu nhìn ra phía sau, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, không ai phát hiện.
……
"Gần đây các câu lạc bộ đều đang tuyển thành viên." Giang Hoằng cung Tả Lạc Hoan đi trên đường trong trường, cậu chỉ vào một hàng dài người xếp hàng nói, "Đó là tuyển thành viên cho Ban Kỷ Luật, cậu còn chưa thấy năm ngoái đâu, năm nay tuyển sinh đông gấp mấy lần năm ngoái, chắc chắn đều nhắm vào Kỷ Việt Chi."
Lực chú ý của Tả Lạc Hoan lại bị một nhóm tuyển sinh ở phía đối diện thu hút, chính xác là bị người đứng ở đầu nhóm kia thu hút, cô đi về phía đó, đá vào cẳng chân đối phương: "Tân sinh viên, lần trước quên hỏi cậu, tên gì?"
Nghiêm Nham vốn dĩ đang ngấu nghiến bánh ngọt ăn thử của câu lạc bộ ẩm thực, bị đá một cái, liền ăn nốt miếng cuối cùng rồi phản xạ muốn đánh trả, kết quả nhìn thấy Tả Lạc Hoan, theo bản năng sửng sốt: "Nghiêm... Nghiêm Nham."
"Không ai bảo cậu trong trường phải thu lại pheromone của mình sao?" Tả Lạc Hoan khoanh tay hỏi cậu ta, "Nếu không được thì dán miếng chống tràn đi."
Nghiêm Nham nhìn Tả Lạc Hoan, ánh mắt lúc này có chút thay đổi,mang theo chút sợ hãi cùng phiền chán: "Cậu cũng là người của Ban Kỷ Luật?"
"Xúc động, lỗ mãng." Tả Lạc Hoan quét mắt qua tay và chân của anh ta, khẽ cười nhạo: "Thể chất không tồi."
Nghiêm Nham mặt lúc xanh lúc đỏ, cậu ta muốn phản bác, nhưng bản năng mách bảo chính mình rằng tốt nhất là câm miệng. Kỷ Việt Chi đánh gãy tay chân cậu ta, cậu ta chỉ có không phục, nhưng Tả Lạc Hoan khác, cảm giác sợ hãi trong nháy mắt ngày hôm đó, đến bây giờ cậu ta vẫn còn cảm nhận được.
"Thu lại pheromone đi, mùi hương từ xa cũng có thể ngửi thấy." Tả Lạc Hoan nói, "Trường học này không chỉ có Alpha."
Mặc dù hiện nay Omega có các chất cách ly hiệu quả có thể ngăn lại pheromone của Alpha, nhưng ở nơi công cộng không thu lại pheromone cũng giống như quấy rối tình dục. Đương nhiên, một số người từ vùng xa không quan tâm đến những quy định này.
"Cha mẹ cậu làm ở quân đội nào?" Tả Lạc Hoan bỗng hỏi.
Trước khi vào trường đã phân hóa, từng cử chỉ đều không có chỗ nào là thanh thoát,ngay cả những chiếc bánh ngọt làm tạm bợ trong câu lạc bộ mà cũng ăn ngon lành như vậy, tuyệt đối không phải người xuất thân từ địa phương lớn gì, trên người lại mang khí chất của quân đội, hơn phân nửa là con của những người trong quân đội phục vụ ở vùng xa.
"Quân đội Tây Giang, Hành tinh lưu đày sô 377!" Nghiêm Nham ưỡn ngực, khàn giọng nói.
Giang Hoằng nghĩ một lúc rồi nhìn Tả Lạc Hoan: "Xem như là thuộc về quân đội Lẫm Đông."
Tả Lạc Hoan ném cho Nghiêm Nham một chiếc thẻ: “Ngày mai tôi mời cậu ăn một bữa, địa chỉ ở trên đó.”
Nghiêm Nham cúi đầu cầm chiếc thẻ có tên nhà hàng, cuối cùng mới nhận ra rằng người lãnh đạo quân đội Lẫm Đông mang họ Tả.
Khi chuẩn bị rời đi, Giang Hồng tốt bụng nhắc nhở: “Tại Học viện Quân sự số một, ngoài Omega ra, chỉ có Alpha vô dụng mới dùng miếng dán chặn pheromone.”
Nghiêm Nham: “……”
Ở phía bên kia, Đinh Ngũ Minh thật vất vả cuối cùng cũng đăng ký xong ở Ban Kỷ luật, đi qua chỉ thấy Nghiêm Nham đứng ngốc tại chỗ, liền đi đến hỏi: “Nghiêm Nham, tôi đã đăng ký xong, cậu đang cầm cái thẻ VIP gì vậy?”
“Nhà hàng.” Nghiêm Nham cất thẻ đi, lại không quên dày mặt lén lút lấy một đĩa bánh thử từ quầy thử đồ, lúc này mới cùng Đinh Ngũ Minh rời đi.
Ở phía trước, Tả Lạc Hoan và Giang Hồng chưa đi được bao xa thì gặp phải Kỷ Việt Chi, anh vẫn luôn chỉnh tề, áo quân phục vĩnh viễn được cài đến nút trên cùng một cách hoàn hảo.
“Chưa tốt nghiệp mà đã bắt đầu âm mưu kết nối các thế lực riêng?” Kỷ Việt Chi giương mắt nhìn Tả Lạc Hoan, ánh mắt lạnh lùng như tuyết đọng quanh năm trên đỉnh núi, “Cậu trở về là muốn làm cái này?”
Tả Lạc Hoan ngả ngớn cười một tiếng: “Không so với cậu được, trưởng ban Kỷ Luật, có thể móc nối được tất cả sinh viên ưu tú trong trường quân đội, phương pháp của tôi còn kém một chút.”
Kỷ Việt Chi nhíu mày, cuối cùng bước đi trước, không trả lời cô nữa.
Tả Lạc Hoan lại cố tình quay đầu lại khiêu khích: “Kỷ đồng học, hôm qua cậu có phải là quên trừ điểm của tôi không?”
Bước chân của Kỷ Việt Chi không hề dừng lại, chỉ nhẹ nhàng đưa tay động, ngay sau đó thông báo trừ điểm xuất hiện trong quang não của Tả Lạc Hoan.
Tả Lạc Hoan: “…… Chậc.”