Trường Quân sự Liên bang số 1, bắt đầu khai giảng, các tân sinh viên mặt đầy ý cười, ánh mắt sáng ngời, đó là ánh nhìn tràn đầy kỳ vọng vào cuộc sống trong khuôn viên trường sắp tới. Từng người đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bước đi vững vàng trầm ổn về phía trước, thể hiện rõ mục tiêu không ngừng tiến lên phía trước của họ.
-Xuất thân từ Trường Quân sự số 1, đều là lưỡi dao sắc bén của Liên bang.
“Lại một đám lính mới ngây thơ.”
“Lại thêm một bầy sói con đến tranh cơm!”
Một nhóm sinh viên cũ tụm lại, mặc quân phục một cách qua loa đại khái, vừa phát tờ rơi vừa nhìn đám tân sinh viên như những tấm chiếu mới, ánh mắt vừa đồng cảm vừa oán giận.
“Chẳng mấy chốc bọn nó sẽ biết, đến đây học chỉ là làm bao cát lót chân cho người khác thôi.”
“Ai, gần đây có ai phân hóa không?”
“Những ai nên phân hóa không phải đều phân hóa năm ngoái rồi à?”
Ở Liên bang, từ 17 đến 18 tuổi là giai đoạn cao điểm của việc phân hóa tin tức tố, trong thời kỳ này, sinh viên sẽ phân hóa thành Alpha, Beta, Omega, theo định nghĩa truyền thống Alpha có năng lực chiến đấu mạnh nhất, Omega yếu hơn nhưng cẩn thận nhất, còn Beta thì tương đối trung bình ở mọi khía cạnh. Đương nhiên, nhờ sự phát triển của công nghệ, khoảng cách giữa ba nhóm này ngày càng thu hẹp, trong lịch sử cũng từng xuất hiện không ít nhà lãnh đạo Omega và Beta xuất sắc, sánh ngang với Alpha.
Thông thường, thiên phú càng cao, phân hóa càng sớm, nhưng có một bộ phận không nhỏ sinh viên chỉ hoàn tất phân hóa sau khi nhập học trường quân sự. Cho nên năm đầu tiên, các tân sinh viên học chung các lớp tổng quát, đến năm hai mới có thể bắt đầu chọn các khóa học chuyên biệt.
“Chẳng phải vẫn còn vài người…”
“Kỷ Việt Chi!”
“Cậu ta cuối cùng cũng phân hóa?” Người đang cầm cả xấp tờ rơi trong tay vẫn không chú ý tới thanh âm đồng bọn đã im lặng từ lúc nào, tiếp tục cảm thán: “Nếu còn không phân hóa…”
_Cộp… cộp…_
Giày quân đội màu đen đạp trên mặt đá cẩm thạch hoa xám trắng phát ra âm thanh thanh thúy, cuối cùng ngừng lại,dị thường sạch sẽ giày dưới ánh nắng chiếu xuống thậm chí ẩn ẩn phản chiếu khuôn mặt dần cứng đờ của vị huynh đệ cầm tờ rơi.
Người cầm tờ rơi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn học viên quân sự trước mặt: đối phương thân hình cao ráo, sống lưng thẳng tắp, cả người như một thanh kiếm sắc nhọn sắp chém ngang bầu trời. Tóc ngắn lòa xòa trước trán, mơ hồ che khuất hàng lông mày, đôi mắt đen nhánh hẹp dài, ẩn chứa vài phần lạnh lẽo, ngực trái quân phục gắn một chiếc huy hiệu hình bông lúa mạch.
Đó là huy hiệu độc quyền của Ban Kỷ Luật.
“Kỷ, Kỷ…” Truyền đơn huynh sắc mặt lập tức trắng bệch, tờ rơi trong tay theo bản năng rơi xuống đất, luống cuống tay chân chỉnh lại quân phục của mình.
“Trang phục không chỉnh tề, trừ 2 điểm.” Kỷ Việt Chi rũ mắt nhìn tờ rơi rơi rụng đầy đất, giọng nói không chút dao động: “Vứt rác bừa bãi, trừ 2 điểm.”
Truyền đơn huynh cuối cùng cũng chỉnh xong quân phục, ngay lập tức ngồi xổm xuống nhặt truyền đơn, ngẩng đầu chua xót nói: “Tôi, tôi nhặt lại ngay bây giờ, có thể đừng trừ điểm không?”
Mỗi học kỳ, mỗi người đều có 20 điểm cơ bản. Một khi điểm học phần về 0 sẽ đối mặt với nguy cơ bị đuổi học. Ở trường quân đội Số 1, lý do bị trừ điểm muôn hình vạn trạng, phần lớn quyền trừ điểm nằm trong tay các giáo viên và Ban Kỷ Luật, mà trưởng ban Kỷ Luật chính là Kỷ Việt Chi.
Nữ Alpha đứng sau Kỷ Việt Chi giơ thiết bị quang não lên quét qua mặt truyền đơn huynh, nghe vậy cười nhạo nói: “Cậu đã từng thấy Ban Kỷ Luật trừ điểm xong mà rút lại chưa? Muốn không bị trừ điểm thì tốt nhất hãy tuân thủ cẩm nang học viện cho nghiêm chỉnh.”
Tuyền đơn huynh hậm hực nhặt hết tờ rơi xong đứng dậy, liền thấy quang não trên cổ tay truyền đến tin tức bị trừ 4 điểm, tim đau muốn chết, nhưng mà hắn phát hiện người ban Kỷ Luật vô thanh vô thức xuất hiện xung quanh, lại bắt đầu vui sướng khi người gặp họa, dù sao nhiều người như vậy cùng mình bị trừ điểm. Chờ hoàn toàn hoàn hồn, Kỷ Việt Chi đã rời đi.
Trường quân sự Số Một là học viện tốt nhất trong Liên bang, tinh anh đều tụ hội tại đây, nơi này là cái nôi của vô số lãnh đạo Liên Bang, những sinh viên có thể vào được đây không ai không ưu tú. Điều này cũng dẫn đến một vấn đề, sinh viên sinh viên Trường Quân sự số 1 cực kỳ không chịu quản giáo. Vì giải quyết vấn đề này, trường học chuyên môn thành lập Ban Kỷ Luật, sinh viên có thể tiến vào nơi này đều là những người ưu tú nhất.
Nói ngắn gọn, Ban Kỷ Luật là nơi tập hợp một nhóm sinh viên mạnh nhất.
“Không mặc quân phục thì sao chứ? Lão tử ra chiến trường đánh giặc chẳng lẽ còn phải nhờ quân phục mới thắng?"
Một giọng nói chói tai vang lên ở cổng trường, khiến mọi người xung quanh vô thức quay đầu nhìn, truyền đơn huynh cũng trong số đó, hắn nhón chân ngó nửa ngày, chỉ thấy một học viên quân sự dáng người cao lớn không mặc quân phục đang định bươc vào trường, đối diện là một người Ban Kỷ Luật.
"Ghê thật, đây chắc là tân sinh viên đầu tiên à, lá gan to thật!" Truyền đơn huynh xuýt xoa cảm thán,trước kia bọn họ cũng từng niên thiếu vô tri như vậy..
Ở mội người vây xem, học viên quân sự kia hỏa khí ngày càng lớn, cuối cùng trực tiếp động tay với người Ban Kỷ Luật. Vị học trưởng Ban Kỷ Luật không ngờ đến sẽ có người dám công kích mình, theo bản năng lui về phía sau, vừa lui đã rơi vào thế yếu.
Xung quanh lập tức ồ lên một tiếng, nếu cẩn thận quan sát, liền có thể nhận ra những người hít khí lạnh đều là sinh viên kỳ cựu.
Sinh viên mới này này quả thật ngông cuồng, nhưng đúng là có chút thực lực, chỉ vài chiêu đã mơ hồ áp đảo được học trưởng của Ban Kỷ Luật, thậm chí còn tỏa ra pheromone. Một mùi hương thuộc về Alpha dày đặc của than lửa trực tiếp áp chế toàn bộ người có mặt, hắn thế nhưng đã phân hóa!
Có thể phân hóa sớm, lại ngang tàng như vậy, chỉ sợ tên sinh viên mới này lai lịch không nhỏ.
"Mặc quân phục chỉ có thực lực như vậy?” Tân sinh viên cười nhạo nói, né tránh học trưởng Ban Kỷ Luật khóa cổ, một chân hướng ngực hắn hung hăng đạp, hoàn toàn không nương tay.
“Rầm!”
Một bóng đen vụt qua, chân của tân sinh sống sờ sờ bị đá gãy, phát ra âm thanh xương gãy khiến da đầu người ta tê dại.
Truyền đơn huynh nhìn bóng dáng thon gầy kia, không nhịn được dùng hai tay che mắt lại, phát ra cảm thán đầy thương tiếc: "Ôi trời ơi, chân này chắc gãy thật rồi!"** Ngay sau đó lại hé ngón tay, vui vẻ khi người gặp họa mà xem tiếp.
Tân sinh một bộ vặn vẹo nhìn một người khác đến: "Hai đánh một à? Ông đây..."**
Chưa nói dứt lời, cổ của cậu ta đã bị một bàn tay mạnh mẽ ghìm xuống, đối phương siết chặt đầu cậu ta đập vào cột bên cạnh. Người vừa áp đảo học trưởng Phòng Kỷ Luật giờ phút này hoàn toàn không có sức phản kháng. Tân sinh chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cậu ta còn chưa từng chật vậy như vậy bao giờ, không khỏi nghiến chặt quai hàm, một cánh tay làm hình lưỡi đao, mạnh mẽ chém ngang về phía sau. Nhưng mà khoogn như mong đợi, còn chưa công kích thành công, đối phương đã tiến lên, bắt lấy tay hắn dùng sức bẻ ra bên ngoài.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy khiến người rợn đến tận chân răng lại vang lên.
Tay chân đều gãy, sức chiến đấu của tân sinh giảm đi quá nửa, Kỷ Việt Chi trực tiếp một chân đạp cậu ta lăn ra khỏi cổng trường, sau đó chậm rãi bước tới, lạnh lùng nói: "Không mặc quân phục vào trường, trừ 5 điểm, tự ý tỏa pheromone trong trường, trừ 10 điểm."
Ánh mắt anh đảo sang học trưởng Ban Kỷ Luật, cũng là người vừa đấu với tân sinh: "Quản lý không hiệu quả, trừ 5 điểm."
"Rõ!" Học sinh ban Kỷ Luật kia không hề chần chừ tự trừ điểm của mình.
Lúc này, tay truyền đơn huynh đã bỏ xuống, ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm Kỷ Việt Chi ngoài cổng, không hổ danh là người khi còn chưa phân hóa vào năm nhất đã "soán vị" thành công, đem mười học trưởng Alpha đứng đầu kéo xuống, trở thành Trưởng Ban Kỷ Luật, cũng một lần nữa chỉnh đốn người trong Ban Kỷ Luật.
Truyền đơn huynh nhanh chóng cúi đầu vào diễn đàn ẩn danh của trường viết một bài: Hôm nay bị Trưởng Ban Kỷ Luật trừ 4 điểm~
Trong vòng một phút lập tức có mấy chục bình luận, động tác nhất trí: Chúc may mắn!
Hiện tai bị Trưởng Ban Kỷ Luật đích thân trừ điểm, điều này ở trường Quân sự Số 1 ngầm hiểu là một biểu tượng của may mắn. Dù bị trừ điểm, sau này có thể kiếm lại trong lớp học hoặc thi đấu, nhưng Kỷ Việt Chi thì không phải ngày nào cũng đi kiểm tra.
Kỷ Việt Chi không biết mọi người xung quanh đang nghĩ gì, anh cúi đầu cần thận vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ tay áo, dư quang đuôi mắt thoáng dừng lại.
Quanh mình lại nổi lên một đợt xôn xao khác thường, truyền đơn huynh chen ra ngoài thêm hai bước, không khỏi hít hà một hơi: Trời ạ, đúng là ngày khai giảng, cao thủ tụ hội.
Một chiếc xe hơi đen bóng dừng bên ngoài, thân xe uốn lượn mềm mại, một bên cửa sổ kéo xuống cả hai mặt kính, người trên ghế lái là con trai độc nhất nhà họ Giang Giang Hoằng, sinh viên năm hai, chỉ một năm liến lọt vào top 5 bảng vàng xếp hạng trường quân sự Số 1, top 3 bảng xếp hạng Alpha chiến đấu.
Nhưng mà... ánh mắt mọi người không tự chủ được mà đổ dồn về người ngồi ghế sau.
Một đầu tóc dài tùy ý buộc ở sau đầu, còn có vài lọn tóc bị vén bên tai, đường nét khuôn mặt rõ ràng, mắt mày cực kỳ đẹp, cơ hồ khiến người ta khó có thể quên. Cô quay mặt về phía cổng trường, không biết chuyện vừa rồi đã nhìn bao lâu, một tay duỗi ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay tùy ý kẹp một điếu thuốc, không coi ai ra gì mà phủi tro thuốc, đám tro thuốc theo gió rơi vào khu vực của Trường Quân Sự Số Một được phân chia bàng một đường màu đỏ.
Là Tả Lạc Hoan, mười lăm tuổi liền phân hóa thành đỉnh cấp Alpha người thừa kế nhà họ Tả, nghe đồn rằng pheromone của cô có thể áp chế mọi Alpha trong Liên Bang, bất quá trước mắt cô chưa từng phóng thích quan pheromone của mình trong trường.
Cổng trường, tầm mắt Kỷ Việt Chi dừng trên đám tro tàn, xoay gót, bước tới chỗ đó.
Lúc này Tả Lạc Hoan mở cửa xe, đôi giày quân đội màu đen đồng dạng đạp trên đất, cô tùy tay đóng cửa xe lại, quân phục mặc qua loa, cúc áo đều không cài, lười nhác dựa vào thân xe. Cô cúi đầu giơ tay rít một hơi thuốc, từ từ nhả khói trắng.
Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo!
Sau khi vây xem sự kiện của tân sinh trước đó, giờ phút này mọi người giờ đều dồn ánh mắt vào Tả Lạc Hoan và Kỷ Việt Chi sắp đi đến trước mặt cô, tim treo ngược lên.
Lẽ nào hai người họ cuối cùng cũng đối đầu?
Nhà họ Tả và nhà họ Kỷ đều thuộc Ủy Ban Quân Sự, lãnh đạo hai quân đoàn khác nhau, Lẫm Đông quân và Quân Đoàn 17, hai nhà lâu nay vẫn luôn tranh chấp tài nguyên quân sự, cả Liên Bang đều biết họ bất hòa.
Từ khi Tả Lạc Hoan cùng Kỷ Việt Chi cùng nhập học, không ít người liền bắt đầu chờ mong cảnh hai người giằng co, đáng tiếc một người tuy đã sớm phân hóa thành Alpha nhưng thường xuyên vắng mặt, người còn lại gần 18 tuổi trưởng thành vẫn chưa phân hóa. Dẫn tới suốt một năm, hai người đừng nói đối đầu, ngay cả chạm mặt đều chưa có lần nào.
Hôm nay một màn này rốt cuộc đến?
Kỷ Việt Chi dù chưa phân hóa, nhưng mọi dấu hiệu đều cho thấy tương lai anh sẽ phân hóa thành Alpha đỉnh cấp, chỉ là vấn đề thời gian. Rốt cuộc quy luật bình thường luôn có ngoài ý muốn, lịch sử cũng từng ghi nhận những nhân vật đáng gờm phân hóa muộn.
Người trong và ngoài trường đều âm thầm xoa tay chờ xem kịch vui.
Nhưng mà, Kỷ Việt Chi dừng lại trước vạch đỏ, làn gió từ bước chân anh khiến tro thuốc vừa rồi bay khỏi khu vực trường.
Tả Lạc Hoan cúi đầu hút nốt một ngụm thuốc cuối cùng, hàng mày nhanh chóng cau lại rồi buông ra, cô phả một vòng khói, tùy tay búng tàn thuốc vào thùng rác gần đó, giương mắt đối đầu đôi mắt đen nhánh của Kỷ Việt Chi, không chút để ý hỏi: ”Có việc?”
“Quần áo không chỉnh tề sẽ trừ 2 điểm.” Kỷ Việt Chi ngữ điệu bình tĩnh nói.
Tả Lạc Hoan cười một tiếng, nâng giày muốn chạm vào vạch đỏ trên mặt đất, cơ hồ mang theo ý vị khiêu khích mơ hồ:” Tôi còn ở khuu vực ngoài trường quân sự số 1, không do bạn học Kỷ quản.”
“Cho nên còn chưa trừ điểm.” Kỷ Việt Chi cũng không tránh đi ánh mắt Tả Lạc Hoan, trong mắt đen nhánh đều là bình tĩnh.
Không khí thập phần cứng đờ, mọi người ở đây cho là rốt cuộc sắp đánh nhau rồi, Tả Lạc Hoan lại đứng thẳng dậy, trước mặt Kỷ Việt Chi, hai người cao xấp xỉ nhau, cô nhìn chằm chằm mắt hắn, giơ tay cài từng nút quân phục.
Y___
Mọi người lập tức mất đi tâm tình xem náo nhiệt, xem ra hôm nay không đánh được rồi.
Tả Lạc Hoan sửa soạn tốt quân phục, lúc này mới bước qua vạch đỏ, ở lúc sắp đụng phải, mới nghiêng thân tránh đi Kỷ Việt Chi, mặt sượt qua tai anh.
Kỷ Việt Chi không chú ý cái chi tiết nhìn như khiêu khích này, bên tai anh chỉ truyền đến một câu rất nhanh theo gió biến mất, gần như ái muội nói.
“Kỷ Việt Chi… Cậu sao còn chưa phân hóa vậy?”