Học kỳ trước, Tả Lạc Hoan thắng điểm học phần vẫn còn không ít, một ngày trốn học đối với cô chẳng có ảnh hưởng gì, vì vậy cô không chút do dự mà leo tường rời đi ngay trước mặt Kỷ Việt Chi.
Sau khi rời khỏi trường, cô trực tiếp về nhà.
Bố mẹ đều không có ở nhà, đúng lúc không cần giải thích gì, Tả Lạc Hoan bước chân đi đến phòng ngủ trên tầng hai, đang đi giữa chừng, thoáng thấy quản gia từ cửa đi vào, cô chợt nhớ ra cái gì đó liền dừng lại hỏi: "Chú Triệu, quà sinh nhật của con để đâu rồi?"
Lễ trưởng thành của Tả Lạc Hoan mấy tháng trước, cô chỉ lộ mặt, sau đó rời đi cũng không trở về.
"Tiểu thư, cô muốn mở quà sao?" Quản gia Triệu nghĩ một lát rồi trả lời, "Phu nhân trước kia đã để tôi cho tất cả vào kho."
Tả Lạc Hoan xoay người đi xuống: "Con đi xem một chút."
"Sao cô hôm nay đột nhiên trở về vậy?" Quản gia Triệu đi theo sau cô, lải nhải, "Học kỳ một người bên trường học tới mấy lần, nói cô vẫn luôn không đến trường học, ảnh hưởng rất tệ, bị lão gia ngắn lại, cơ mà phu nhân hơi tức giận, muốn cô ở trường học cho tốt."
"Bà ấy tức vì con không trả lời điện thoại." Tả Lạc Hoan đi tới cửa kho, dừng lại quay người bảo quản gia mở khóa, "Học kỳ này sẽ không đi nữa."
Quản gia lấy ra một thẻ, quẹt qua ổ khóa, sau đó quét mắt để nhận diện, cửa kho mới mở ra: "Chỉ cần cô không đi, phu nhân và lão gia chắc chắn sẽ rất vui, cơ mà tiểu thư, hôm nay là thứ Sáu, sao cô không đi học?"
Tả Lạc Hoan: "…Lâu rồi không về nhà ăn cơm, nên xin nghỉ về."
"Vậy tôi đi chuẩn bị bữa ăn ngay." Quản gia không vào kho mà nhanh chóng xoay người rời đi, ông phải thông báo cho lão gia và phu nhân tiểu thư về nhà ăn cơm.
Đợi người đi xa, Tả Lạc Hoan mới nhấc chân bước vào kho, căn phòng đầu tiên đầy ắp quà sinh nhật của cô, chỉ nhìn đóng gói cũng đã biết phần lớn đồ bên trong có giá trị xa xỉ. Ánh mắt cô lướt qua hết đống quà trong phòng, quản gia đã phân loại theo dòng họ người tặng, nên tìm cũng không khó.
Tả Lạc Hoan đi đến một chỗ, đưa tay lật một chút, quả nhiên cô tìm thấy món quà có nhãn "Kỷ Việt Chi" ở giữa, tên trên hộp là do quản gia viết, có lẽ lúc đó ông đã nhận thay cô, thống nhất ghi lên để tránh nhầm lẫn.
Cô rút món quà ra, xé nhãn, mở hộp quà ra, bên trong là một lớp lụa trắng bọc lấy, trên đó có một chiếc thiệp mạ vàng viết một câu duy nhất: Quà lễ trưởng thành. Bên dưới là chữ ký, Kỷ Việt Chi.
Tả Lạc Hoan nhìn lướt qua chữ viết xinh đẹp trên thiệp mạ vàng, đối phương vừa không chúc cô sinh nhật vui vẻ, cũng không viết gì về mong ước cho tương lai của cô, rõ ràng là rất qua loa, nhưng mà... cô đưa ngón tay lướt qua chữ ký, bỗng nhiên cong môi, trong kho hàng vang lên một giọng nói hơi khàn dễ nghe, mang theo trêu chọc hứng thú cố ý đọc liên tiếp cả phần chữ ký: "Quà sinh nhật trưởng thành Kỷ Việt Chi?"
Đặt thiệp sang một bên, Tả Lạc Hoan đưa tay lột lớp lụa, ánh mắt dừng lại trên món quà nằm trên cỏ Raffia, giây tiếp theo không khỏi nhướng mày, trong lòng lại nhẩm lại tên Kỷ Việt Chi, chỉ là lần này có phần hơi tức giận.
Cô cầm lấy thứ được coi là món quà, là một mặt nạ làm từ kim loại đen có các sọc dọc, ghép lại thành hình mặt nạ, phía dưới có một phần giống như miệng hình vuông nhô ra, khi đeo vào vừa lúc che kín miệng.
—— Đây là mặt nạ khóa.
Trong lịch sử khi còn chưa nghiên cứu ra thuốc ức chế, để duy trì ổn định xã hội, Alpha khi ra ngoài phải đeo mặt nạ khóa, một khi đeo vào sẽ không thể tháo ra bằng sức người, chỉ có thể mở bằng chìa khóa của người khác. Omega thì đeo vòng cổ, cơ chế tương tự nhưng hình dáng và vị trí khác nhau.
Ngày nay, mặt nạ khóa đã sớm bị lịch sử loại bỏ, hiện tại chỉ những Alpha không thể kiểm soát pheromone của mình mới dùng nó, mà những Alpha như vậy gần như bị xem là vô dụng.
Tặng mặt nạ khóa chẳng khác nào châm chọc cô khả năng tự chủ kém, hoặc là nói... hy vọng sau này cô sẽ không tự kiểm soát được. Không hổ là người nhà họ Kỷ, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào đối phó nhà họ Tả.
Cơ mà...
Tả Lạc Hoan rũ mắt nhìn món mặt nạ khóa trong tay, ngón tay lướt qua các khớp nối, rốt cuộc là khác xa so với trước đây, công nghệ chế tạo hoàn toàn khác biệt, mặt nạ khóa thật sự phải được đúc nguyên khối, chứ không phải như món quà này, chỉ cần cô dùng sức nắm chặt là có thể bẻ gãy.
Cô giơ tay, hờ hững đặt mặt nạ lên mặt, ánh mắt trầm xuống: "Kỷ Việt Chi..." Cậu có vẻ như không phân biệt được mặt nạ khóa và mặt nạ tình thú.