Thủ đô Liên bang không có nơi nào không sầm uất, so với hành tinh lưu đày Tây Giang, nơi này, ngay cả người đi trên đường cũng đều có phong thái hơn rất nhiều.
Nghiêm Nham mặc bộ đồ không quá cũ, nhưng tuyệt đối không thể gọi là đẹp, khi đi trên đường luôn thu hút ánh nhìn. Trừ khi đến thủ đô lần đầu, cậu ta hơi không thoải mái khi đứng ở cảng, sau đó cậu ta chẳng còn để tâm nữa, nơi này người ta ăn ngon mặc đẹp, nhưng cũng nhiều kẻ hay khoa chân múa tay.
Khi đến cửa địa chỉ mà Tả Lạc Hoan đã cho hôm qua, Nghiêm Nham lấy thẻ ra, ngay lập tức nhân viên phục vụ liền dẫn cậu ta vào phòng riêng, đây là lần đầu cậu ta vào một nhà hàng cao cấp như thế này, không khỏi nhìn ngó xung quanh, thấy trên bàn bên cạnh có đồ ăn vặt, liền hỏi nhân viên phục vụ có phải ăn miễn phí không.
“……Đúng vậy.”
Khi Giang Hoằng vào nhìn thấy cảnh tượng như này, Nghiêm Nham đang đứng bên bàn trang trí, bỏ đồ ăn vặt vào miệng, tay khác còn nhét thêm vào túi của mình, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh có vẻ muốn nói lại thôi.
“Cậu là quỷ đói đầu thai à?” Giang Hoằng ghét bỏ nói.
Nghiêm Nham tranh thủ nhìn qua, thấy không phải Tả Lạc Hoan, liền bỏ qua cậu, tiếp tục ăn tiếp.
“……” Giang Hoằng nói với nhân viên phục vụ, “Cậu gói hai túi cho cậu ta đi, lấy túi lớn nhất.”
Nhân viên phục vụ nhận ra Giang Hoằng, thấy anh quen với người này thì nhẹ nhõm, đi lấy túi để đóng gói.
Giang Hoằng dựa lưng vào bàn, giơ tay lựa đồ ăn, nhưng cuối cùng chẳng lấy cái nào: “Đợi lát nữa đồ ăn trên tầng mới là thứ tốt, giờ cậu ăn no rồi, lát nữa sao ăn nổi? Tả Lạc Hoan có tiền, lát nữa cậu gọi thêm mấy món, đừng để lãng phí.”
“Liên quan gì đến cậu.” Nghiêm Nham nói một cách thô lỗ.
Giang Hoằng nhún vai, sau đó nhận lấy hai túi lớn từ tay nhân viên phục vụ: “Cậu đi trước đi, chúng ta cùng đến, tôi sẽ dẫn cậu ta lên.”
Nhân viên phục vụ cảm kích khom lưng với Giang Hoằng, có vẻ hơi lo lắng vì người cao lớn này trông kỳ kỳ quái quái, vạn nhất tiếp đại không đúng sẽ bị phạt tiền.
“Đừng ăn nữa, hai túi to này là của cậu.” Giang Hoằng đưa cho Nghiêm Nham, “Hành tinh Tây Giang nghèo đến nỗi không đủ ăn, hay là cậu có thể chất đặc biệt?”
Hắn không thể tưởng tượng nổi vẫn còn có tình trạng như vậy ở Liên bang hiện nay, cơ quan cứu trợ thực phẩm luôn có đủ đồ ăn quyên tặng, một hành tinh bình thường làm sao có người ăn không đủ no.
Nghiêm Nham lau miệng, giật lấy hai túi lớn trong tay cậu, cũng không trả lời, chỉ hỏi: “Ăn ở đâu?”
Giang Hoằng: “……” Mẹ nó, tân sinh viên đúng là dầu muối đều không ăn!
“Trên lầu, Tả Lạc Hoan từ trước đến nay luôn thích đến sớm, có thể cô ấy đã đợi trong phòng riêng rồi.” Giang Hoằng đi trước, ở chỗ ngoặt cậu nhín thoáng qua Nghiêm Nham ở phía sau,”Cảm giác khi đấu với Kỷ Việt Chi như nào? Mấy chiêu cậu ta dùng để đối phó với cậu là trình độ cấp bậc sách giáo khoa đấy.”
Không tính chưa phân hóa, Kỷ Việt Chi cũng là người có trình độ cao nhất, không có gì lạ khi anh được ngang hàng với Tả Lạc Hoan, không chỉ nhờ vào nhà họ Kỷ sau lưng.
“Cậu ta rất mạnh.” Nghiêm Nham trầm giọng nói, “Nhưng tôi nhất định sẽ thắng Kỷ Việt Chi trong tương lai.”
Khi Nghiêm Nham nói nửa câu sau, Giang Hoằng đúng lúc dừng lại mở cửa phòng riêng, bên trong Tả Lạc Hoan quay đầu nhìn họ, nhẹ giọng nói: “Cậu thắng Kỷ Việt Chi? Kiếp sau đi.”
“Vì sao tôi không thể thắng?” Nghiêm Nham chướng mắt Kỷ Việt Chi, cậu ta cảm thấy những người ở ban Kỷ Luật đều là đám chỉ biết vẻ bề ngoài, “Về sau tôi sẽ mạnh hơn.”
Tả Lạc Hoan buông ly whisky trong tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt quanh thân ly, ánh mắt nhếch lên như cười mà như không: “Người chỉ biết đánh nhau thì không thể thắng Kỷ Việt Chi đâu.”
“Đến đây cũng không ngừng nói về Kỷ Việt Chi?” Giang Hoằng ngồi xuống đối diện, hình như đã quên mất chính mình là người bắt đầu chủ đề, “Tôi đói rồi, bảo họ mang món lên đi.”
“Ngồi, muốn ăn gì tự gọi.” Tả Lạc Hoan chỉ vào ghế bên cạnh Giang Hoằng, nói với Nghiêm Nham, “Hôm nay chỉ là một cuộc gặp gỡ giữa các sinh viên mới và cũ thôi.”
Nghiêm Nham nhìn Tả Lạc Hoan một lúc lâu, lúc này mới ngồi xuống: “Cậu muốn biết gì?”
“Hành tinh lưu đày Tây Giang.”
……
Hôm nay là thứ Bảy, ngày nghỉ, từ sáng sớm nhà họ Kỷ đã cử ba chiếc xe đến đón Kỷ Việt Chi, khi anh ra ngoài, đã có người chờ sẵn ở cổng trường.
“Thiếu gia.” Người đứng đầu tiến lên nhắc nhở, “Lão gia ở trong xe.”
Kỷ Việt Chi đi về phía chiếc xe ở giữa, lập tức có người mở cửa xe sau che chắn anh vào trong.
“Cha.”
Trong xe là một người đàn ông đẹp trai, đôi mắt như ẩn chứa một tia sắc bén, nhìn từ vẻ ngoài, nói là anh ta chỉ khoảng hai mươi tuổi cũng có người tin, ăn mặc tinh tế gọn gàng, giống như cả sợi tóc cũng được xử lý rồi, không có dáng vẻ của người đã thức đêm làm việc cả ngày.
Sau khi Kỷ Việt Chi vào, người đàn ông mới ngừng công việc trong tay, khí thế của anh ta có phần dịu đi một chút: “Tuần này ở trường thế nào?”
“Không có chuyện gì lớn.” Kỷ Việt Chi đóng cửa xe xong, dựa vào cửa sổ, thuận miệng nói.
Kỷ Tây Tu quét mắt qua con trai mình: “Ta nghe nói Tả Lạc Hoan sẽ không đi đâu trong học kỳ này?”
Kỷ Việt Chi khẽ run mi mắt, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Thật sao? Chắc là vì cô ấy không đủ điểm học phần.”
“Cũng phải, trước top mười điểm học phần dù cao, nhưng không thể giúp con bé trốn học cả năm.” Kỷ Tây Tu không vạch trần con trai, mà chuyển chủ đề, “Sắp tới lễ trưởng thành rồi, muốn món quà gì?”
Kỷ Việt Chi nhìn ra cảnh vật biến đổi nhanh chóng ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới nói: “…… Muốn phân hóa sớm một chút.”
“Không vội, sức khỏe của con không có vấn đề.” Kỷ Tây Tu vươn tay xoa đầu con trai, “Chờ một chút sẽ phân hóa thôi.”
Ít ai biết rằng con trai độc nhất nhà họ Kỷ trước đây đã từng phân hóa, nhưng phân hóa chỉ mới bắt đầu, thì đã bị cứng rắn đè ép xuống, sau một trận bệnh nặng, phân hóa không còn động tĩnh gì nữa.
Về đến nhà, Kỷ Việt Chi rõ ràng thả lỏng hơn khi ở trường, anh ăn xong bữa tối liền về phòng nghỉ ngơi.
Cởi bỏ bộ quân phục cứng nhắc, Kỷ Việt Chi nằm nghiêng trên giường, cuộn mình trong chăn mỏng, yên tĩnh duyệt qua diễn đàn ẩn danh của trường, anh bấm vào tiêu đề, gần như tất cả đều chứa tên một người.
Nếu Tả Lạc Hoan có mặt ở đây, sẽ phát hiện vị Alpha tương lai được trường quân sự Số 1 công nhận, trong chăn mỏng lộ ra cổ chân thon dài xinh đẹp, làn da trên đó quá mức trắng nõn tinh tế, căn bản không có một chút quan hệ nào với đặc điểm truyền thống của Alpha.
【Báo!!! Hôm nay Tả Lạc Hoan và một tân sinh viên ăn ở Vị Bảo Các!!! Hình ảnh.jpg】
Kỷ Việt Chi lướt đến tiêu đề này, ngón tay dừng lại, môi anh mím chặt thành một đường thẳng, sau một lúc lâu mới nhấn vào xem.
【Chết tiệt, chẳng phải là tân sinh viên hôm trước bị Kỷ Việt Chi đánh ở cổng trường sao? Tả Lạc Hoan muốn mượn sức kẻ thù của Kỷ Việt Chi à?】
【Phía trên, Tả Lạc Hoan trước kia cũng từng đánh tân sinh viên đó, tôi thấy có khi Tả Lạc Hoan thích tân sinh viên này rồi, sinh viên này nhìn hơi thô lỗ nhưng cũng khá đẹp trai.】
【Tình yêu kiểu AA không được.】
【Bây giờ là thời đại nào rồi, AA hay OO thì sao?】
Cuộc trò chuyện càng lúc càng lệch lạc, bắt đầu lan man về tình cảm giữa Tả Lạc Hoan và tân sinh viên, có người còn nói Tả Lạc Hoan quay lại vì sinh viên đó. Môi Kỷ Việt Chi mím càng nhanh, cuối cùng không nhịn được, dùng tài khoản nhỏ phát biểu.
【Cô ấy không thích kiểu người như vậy.】
【Trên lầu, sao cậu biết Tả Lạc Hoan không thích kiểu người này? Tôi thấy sinh viên mới này rất được đấy!】
【Cô ấy không thích.】
【Thôi được rồi, lại là một fan cuồng của Tả Lạc Hoan.】
……
Kỷ Việt Chi đóng quang não, xoay người ngồi dậy, tóc mái giữa trán hơi loạn, môi anh càng lúc càng mím chặt, đây là dấu hiệu rõ ràng của việc anh cực kỳ không vui.
Tả Lạc Hoan không thích kiểu người như vậy, anh biết, luôn luôn biết.
“Việt Chi.” Kỷ Tây Tu ngoài cửa gõ cửa, “Vừa rồi Tả Lạc Hoan xin số liên lạc của con.”
Cửa phòng lập tức truyền đến tiếng bước chân vội vã, giây tiếp theo cửa liền mở ra, Kỷ Việt Chi nhìn cha mình: "Cô ấy... muốn thông tin liên lạc của con?"
"Nói là muốn địch thân ảm ơn con trước đó tặng quà lễ trưởng thành." Kỷ Tây Tu nhíu mày, "Các con cùng trường, lại không có liên lạc của nhau?"
"...Không có." Kỷ Việt Chi khẽ nói, mặc dù họ cùng trường, nhưng họ hầu như không có bạn bè chung, Tả Lạc Hoan ngoài việc khá thân với 江弘, còn lại cô thường tự mình đi chơi khắp nơi. Trước khi vào trường quân đội Số 1, cô đã nổi tiếng là "vua trốn học" ở thủ đô.
Kỷ Tây Tu không hiểu lắm trẻ con bây giờ nghĩ gì, nhưng ông trước giờ luôn không can thiệp, chỉ nói: "Tả Lạc Hoan đã có thông tin liên lạc rồi, ta vừa thử hỏi qua, con bé sẽ đến vào ngày 28 tháng này."
Đợi Kỷ Tây Tu rời đi, Kỷ Việt Chi đóng cửa lại, nhìn bản thân trong gương, rồi quay người đi thay đồ.
...
Ba người vừa rời khỏi Vị Bảo Các thì tách ra, Tả Lạc Hoan không về trường, cũng không về nhà, mà đi thẳng đến một trung tâm thương mại.
Khi đi trên đường, cô định gọi điện cho Kỷ Việt Chi, nhưng khi mở quang não ra mới phát hiện mình không có thông tin liên lạc của anh. Tả Lạc Hoan xin số điện thoại từ cha mình, là chủ nhà họ Kỷ, sau đó hỏi qua thông tin của Kỷ Việt Chi.
Lấy được số liên lạc rồi, Tả Lạc Hoan cũng không vội vàng gọi ngay, mà bước vào một cửa hàng trang sức định chế cao cấp, nhìn qua các món đồ trang trí tinh xảo bày trên quầy, cô trực tiếp hỏi quản lý: "Có bán vòng cổ khóa không?"
Quản lý điềm tĩnh đáp: "Quý khách, cô đang nói... loại vòng khóa đó sao? Nếu cô cần, chúng tôi có thể đưa cô lên tầng cao nhất tham quan."
"Đi thôi."
Tầng cao nhất so với cửa hàng trang sức phía dưới ánh sáng trong suốt, nơi này ánh sáng có chút mờ ảo, không gian mỗi góc đều thấy được thiết kế tỉ mỉ, nơi đây càng giống như một triển lãm trưng bày các loại khóa vòng cổ, đủ mọi chất liệu và kiểu dáng.
Lóa mắt nhất phải kể đế chiếc vòng khóa được trang trí bằng viền ren vàng nhạt xen lẫn chỉ vàng trên bàn trưng bày chính, nếu đeo vào, những gì cần khóa lại không bị khóa, còn những thứ không cần khóa lại hoàn toàn bị che khuất kín đáo.
"Quý khách, các thiết kế vòng cổ khóa trong tủ này đều là do các bậc thầy thiết kế của chúng tôi tạo ra, tinh tế và thanh lịch, rất phù hợp để tặng..."
Tả Lạc Hoan cắt ngang lời quản lý: "Nếu tôi muốn tự thiết kế một chiếc thì sao?"
Quản lý lập tức hiểu ra, các Alpha thường có tật xấu dục vọng chiếm hữu rất mạnh mẽ, nhưng vẫn giữ nụ cười lịch sự: "Tất nhiên có thể. Chúng tôi có một phòng thiết kế riêng, khách hàng hoàn toàn có thể tự do thiết kế, nhưng mà, vì là thiết kế mới nên tỷ lệ bị lỗi khá cao, giá có thể hơi đắt."
"Dẫn tôi đi." Tả Lạc Hoan theo quản lý vào trong, lúc này mới gọi điện cho Kỷ Việt Chi.
Cô không bật video mà chỉ gọi cuộc gọi thoại, khi cuộc gọi được nối: "Kỷ Việt Chi?"
Đầu dây bên kia lâu mới lên tiếng: "...Có việc?"
"Quà cậu tặng tôi trong lễ trưởng thành, tôi đã nhìn thấy." Tả Lạc Hoan liếc nhìn những chiếc khóa vòng cổ xung quanh, mang theo vài phần không chút để ý: "Tôi rất thích."
Trong phòng, Kỷ Việt Chi đã thay đồ nhưng không nhận được cuộc gọi video, anh chợt nhớ lại món quà mình tặng lần trước, lông mi khẽ run lên, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như thường lệ: "Cho nên?"
"Cho nên quà trưởng thành của cậu, tôi cũng nên tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu một phần quà." Tả Lạc Hoan bước vào phòng thiết kế, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì đó, giọng nói thấp xuống, nhưng lại mang chút ái muội: "Kỷ Việt Chi, cậu có biết đây là loại khóa mặt nạ tình thú không? Thường thì chỉ những người yêu nhau mới tặng thứ này."
Bên kia điện thoại im lặng một lúc, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ.
Tả Lạc Hoan cố ý thêm chút thân mật trêu chọc, như thể quan hệ của hai người rất gần gũi thân mật: "Chắc là Kỷ Việt Chi của chúng ta bị người khác lừa rồi... Nhưng mà, tấm lòng của câu, tôi sẽ nhận."
Từ trước đến nay thiên phú hơn người hẳn rất khó chấp nhận sự thật bị lừa.
Quả nhiên, người bên kia điện thoại dường như không vui, đột ngột cúp máy.
Nghe tiếng điện thoại bị ngắt, cảm thấy như mình đã thắng một ván, không hiểu sao tâm trạng Tả Lạc Hoan lại khá hơn.