Cuối cùng cũng đuổi kịp Carlo, hắn không tiếp tục chửi mắng Gabriel nữa mà quay sang nói chuyện khác: ” Nhắc đến mới nói, thú cưỡi cũng tượng trưng cho thứ bậc đó. Sức chiến đấu từ thấp đến cao như thiên mã thú một sừng, rồi đến sư ưng, rồi đến rồng. Rồng còn phân ra rất nhiều loại, thôi không nói nhảm nữa. Những người thích sự cao nhã thì cưỡi thiên mã hoặc thú một sừng, những người thích sự cường đại thì cưỡi sư ưng. Có rất ít thượng cấp thiên sứ nuôi rồng trên thiên giới, thật sự xem chúng như thú cưỡi thì không có mấy người. Theo như ta biết thì những con tốt nhất là Kim long của Metatron điện hạ, Hắc long và Bạch long của Lucifer điện hạ, còn có Tử Tinh long của Raphael điện hạ. Kì thật rồng tốt hay xấu là dựa vào tên gọi để phân biệt. Những con rồng có tên thuộc kim đều là rồng chính nghĩa, những con rồng có tên thuộc màu sắc đều là rồng tà ác, còn những con rồng tên thuộc bảo thạch đều đứng trung lập. Cho nên khi Lucifer điện hạ nuôi hai con rồng đó đã từng bị Thần trách mắng qua. Sau này không biết vì nguyên do gì mà Thần không nhắc đến nữa. ”
Hóa ra tất cả “ngạnh long” đều là tốt, tất cả “sắc long” đều là xấu.
Nói đến thì mới nói, người ta biết khá rõ chỉ có Lucifer và Michael, vả lại ta chỉ biết kẻ đầu là đại ma vương của phương tây, kẻ sau là đại thiên sứ trưởng, đó đều là những chuyện sau khi Lucifer đọa lạc. Hỏi hết nửa ngày, đại khái biết được Raphael là Trí thiên sứ, còn là một đại thiên sứ nữa, hắn trưởng quản tầng trời thứ hai. Mà tầng trời thứ hai thì có tác dụng giam giữ các phạm nhân đi lao động cải tạo. Còn ta lại bất hạnh trở thành một trong những phạm nhân đi lao động cải tạo đó. Cho nên, bây giờ Raphael là ông chủ của ta.
Còn Metatron là đệ nhất háo sắc thiên sứ, mấy chuyện tình phong lưu của hắn á, đúng là lấy cả cái sọt cũng đựng không hết. Đối với hắn mà nói, quả cấm không phải là quả cấm, mà chỉ là trái táo bất cứ lúc nào cũng có thể thuận tay cầm lấy. Mục tiêu của hắn chính là trong những năm còn sống, “ôm” hết những nữ thiên sứ có thể “ôm” được.
Nói cho cùng thì hoa hoa công tử và sắc lang là mối quan hệ cái trước bao gồm cái sau. Cũng có thể nói hoa hoa công tử là sắc lang, nhưng sắc lang không nhất định phải là hoa hoa công tử. Muốn đủ tiêu chuẩn để làm một hoa hoa công tử, điều kiện đầu tiên đó là phải có đủ tiền để đốt tiền như đốt giấy, phải có đủ xe để đi như lướt gió, còn nhất định phải có một bối cảnh gia đình lớn mạnh, để dù có phạm pháp thì cũng có người giúp ngươi lau mông x.
Có thể nói Metatron là một trong những người có chức vị cao nhất trong nguyên cả cái thiên giới này —— đương nhiên là trừ Lucifer và Jesus ra, hai người bọn họ đã được mọi người xem như là một phần của Jehovah rồi. Cái đám thiên sứ Metatron cùng Raphael, thứ quần áo họ mặc đều được đặt may ở căn tiệm đắt nhất trên con đường phồn hoa nhất của nơi giàu có bậc nhất – tầng trời thứ bảy, mỗi một centimet vuông đáng giá hai trăm bảy mươi lăm đồng vàng.
Tên của cái tiệm này đúng là nghe cực không lọt lỗ tai, gọi là ‘ Nụ hôn của Lucifer ‘. Hoàng kim tứ dực thiên sứ chỉ dám đi vào trong đó dạo dạo, lam quang tứ dực thiên sứ chỉ dám lướt qua lướt lại ở trước cửa. Còn lưỡng dực thì căn bản không có cửa để đi đến nơi đó.
Lúc này đây, ta không có tí khái niệm gì về tiền bạc của thiên giới cả. Đợi qua một khoảng thời gian nữa, ta bắt đầu đi làm thuê ở thiên giới, lúc ta cầm lấy số tiền lương mỗi giờ được bốn đồng bạc để sống qua ngày, rồi lại nghĩ đến những tên giàu nứt vách kia, ta chỉ muốn nói một từ: rubbish!
Nghe đồn là sự gan góc của Metatron cũng đã đạt đến một cảnh giới nhất định. Người ta nói mỗi lần hắn tổ chức sinh nhật, đều phải mở một party sâm banh loại lớn ở trong nhà, đem theo khá nhiều nữ thiên sứ, mỗi thiên sứ cũng từng một lần với hắn rồi, nhưng hắn lại không nhớ được tên của bất kì ai.
Hơn nữa, quang minh thiên sứ Sandalphon đã từng viết một cuốn sách, tên là 《Tội ác của sắc ma ở đế đô 》, những việc làm xấu xa của các thiên sứ sinh sống ở ngoài thánh điện đều bị công bố trên đó. Trong đó, người bị mắng nhiều nhất chính là Metatron và Lucifer.
Nếu ngươi hỏi Jehovah có biết những chuyện xấu của hắn không? Nhất định là biết rồi. Ta từng hỏi Carlo, liệu Jehovah có rời khỏi thánh điện không, Carlo nói ra một câu dọa ta sợ đến phát run: Thần, không nơi nào là không có.
Chiếu theo lời hắn nói thì ta đến thiên giới rồi, nếu lỡ mà có nhu cầu thì cũng không thể diy [1] . Càng không nói đến việc làm với những người khác.
Nhưng những chuyện liên quan đến trước kia của Israel và Metatron thì ta vẫn hỏi không được.
Trừ phi, trừ phi, hai người bọn họ có gian tình? Ơ ha ha …… nguy thật, dạo này ta bị đám đồng nhân nữ [2] trong lớp làm cho điên rồi.
Rất nhanh ta và Carlo đã đến cấm bế chi địa, sau đó ta thật sự rất rất shock.
Trước mắt là một tòa thành màu xanh xám, phía trước tòa thành là một quảng trường lớn đến không thể lớn hơn, hai bên quảng trường là bãi cỏ, màu cỏ hơi nhạt, nhưng được cắt gọn còn chỉnh tề hơn cả trên sân bóng đá. Ngay giữa quảng trường là một tấm gương hình vuông cực lớn, trên giá đỡ được lấp đầy bởi các bụi gai và những đóa hoa hồng. Nhìn thế nào cũng hệt như một bức họa về những tòa thành xưa cổ ở Châu Âu, mọi thứ đều tăm tối, chỉ có những đóa hoa hồng trên giá đỡ kia là thứ duy nhất tươi tắn, yêu kiều tựa như máu đương sắp tuôn chảy.
Cho dù có chút hoang tàn, nhưng tòa thành vẫn hoa mỹ đến thế, sao có thể là …… lao phòng? Nếu thật sự đây là lao phòng, ta tình nguyện ở đây cả đời.
Carlo chỉ vào tấm gương đó, nói với ta: ” Đó là Phong Kính của Raphael điện hạ, chia làm hai mặt chính diện và phản diện, chính diện hướng về phía tòa thành, phản diện hướng ra ngoài. Phản diện là bộ dáng hiện tại của ngươi, chính diện là bộ dáng của ngươi sau một trăm năm nữa. Còn có ba tấm gương giống như vậy, phân ra là Hỏa, Lôi, Thủy. Hỏa Kính có thể nhìn thấy bộ dáng mà ngươi muốn trở thành nhất, Lôi Kính có thể nhìn thấy người có ảnh hưởng lớn nhất đối với ngươi, và Thủy Kính có thể nhìn thấy quá khứ của bản thân ngươi. ”
Ta gật gật đầu, từ từ đi về phía mặt trái của Phong Kính, xung quanh vô cùng trống trải. Carlo đi theo ta qua đó, ta nhìn thấy có hai người trong gương, Thiếu niên ở phía sau tóc bạc mắt bạc, giống như một trái táo chưa chín hẳn. Còn người phía trước ……
Ta từ từ mở to mắt ra.
Đây là bộ dáng hiện tại của ta sao?
Một thiếu niên cao ráo hơi gầy, da vẻ trắng trẻo. Mái tóc quăn màu nâu, ngắn và hơi rối, mái xõa trước trán, dưới đó là một đôi mắt màu nâu. Trừ việc vành mắt lõm hơn so với trước, sống mũi cũng thẳng và cao hơn trước, thì những nơi còn lại không có gì khác biệt lắm so tướng mạo lúc ta ở nhân gian, vẫn là anh tuấn tiêu sái phong lưu lỗi lạc như thế, aish, sao lại như thế chứ. Hóa ra Israel là bản sao của Lê Bân. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Thiếu niên trong gương mặc một cái áo màu trắng dài đến gối, chất liệu vải được làm từ tơ tằm, nhẹ nhàng mỏng manh. Mặc dù bộ y phục rất nhỏ, nhưng vẫn có cảm giác trống trải. Lộ ra trong không khí là tứ chi thon dài mảnh dẻ, chân mang một đôi giày da màu nâu, trên đôi giày là một cái nút bạc xinh xắn.
Ta từ từ xoay người lại, thiếu niên trong gương cũng xoay người lại giống như ta.
Ta nhìn vào đôi cánh của mình, có chút xám, nhưng là thuộc về ta. Cử động nhẹ, đôi cánh dang rộng ra một cách chậm rãi.
Thật là …… không thể tin nổi.
Sau đó, ta nghe thấy tiếng than thở của Carlo vang lên từ phía bên kia của tấm gương: “Ai, chẳng lẽ ta lại trải qua một trăm năm một cách uổng phí sao? ”
Ta đi qua đó, nhìn hắn trong gương.
Hình như không có gì thay đổi.
Ta cười nói: ” Ơ, không đâu, cánh trắng đi rất nhiều đó. ”
Nụ cười chưa tắt, ta và Carlo đều ngớ cả ra.
Bởi vì chúng ta đều đồng thời nhìn thấy được Isreal trong gương.
Ta từ từ mở to miệng, người trong gương cũng mở to miệng.
Tổ tông của ta ơi, sao lại có thể như thế!
…
…
…
…
…
Chú giải:
[1] diy = do it yourself = tự xử
[2] Đồng nhân nữ = đam mỹ / yaoi fan-gơ