Hoàng hôn thê lương, tịch dương bi tráng. Tôi cầm lấy hai chai Heineken, đi khỏi tiệm tạp hóa, trở về bên dưới khu kí túc xá nam, ngã người trên thảm cỏ, tôi nốc rượu như cách người ta tưới một chậu hoa. Nuốt xuống một ngụm rượu, tôi vô cùng thê thảm nói với bản thân, tiểu Bân, bình tĩnh lại nào. Phụ nữ, bất quá chỉ là thứ khiến cho đàn ông đau lòng, không có phụ nữ, tôi không tin không thể tiếp tục sống.
Hai tiếng trước, tiểu Mỹ hẹn tôi gặp mặt dưới cây ngô đồng. Trong làn gió thu bi lương, cô ấy mặc chiếc quần hoa mà mình thích nhất, xoay đầu lại, vô cùng nhẹ nhàng mà nói với tôi, Lê Bân, em yêu anh ấy mất rồi, cho nên em quyết định nói với anh, chúng ta chia tay đi.
Tôi vẫn tưởng đây là kết thúc của một câu chuyện, nhưng không ngờ đó lại là mở đầu của một câu chuyện khác.
Tôi tên Lê Bân, năm tám tuổi, tôi có tình yêu đầu đời.
Sau tám tuổi, tôi luôn quanh quẩn trong tình trường. Bạn gái đầu tiên kêu là tiểu Ngải, người thứ hai kêu là tiểu Tịnh, người thứ ba kêu là tiểu Nguyệt …… đến người bạn gái thứ mười bốn, thì vẫn luôn chiến vô bất thắng, công vô bất khắc [1], tôi so với khỉ còn năng động hơn. Giải quyết phụ nữ là năng lực lớn nhất của Lê tiểu thiên vương tôi đây. Nhưng kể từ khi lên đại học, cũng chính là khi tôi bắt đầu với người bạn gái thứ người lăm, tôi ở trong thương yên pháo vũ [2] chiến đấu oanh liệt. Chỉ cần tôi theo đuổi, chỉ cần đối phương đồng ý, chỉ cần hơn nửa tháng, tôi nhất định sẽ bái bai.
Trước đây, chỉ cần tôi thất tình, nhất định sẽ uống Carlsberg. Bởi vì thất tình đối với tôi mà nói, là một việc vô cùng hiếm thấy, nhất định phải mua thứ đắt tiền để chúc mừng. Bây giờ rốt cuộc đã biết rằng, mua Heineken mới là cách làm thông minh nhất.
Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia. Tôi vốn không nên cảm thấy chán nản, nhưng lần này tôi thua thật sự rất mất mặt, vả lại lần nào cũng đều thua cho cùng một người! Tiểu tử Dương Lộ kia có năng lực gì chứ? Ngoại hình xấu như vậy, bọn họ lại nũng nịu mà nói hắn là giáo thảo [3]; học tập thì tàm tạm, bọn họ lại dịu dàng mà nói hắn là học sinh ưu tú; biết được mấy trò vặt vãnh như lắp ghép, chắp vá mấy thứ rời rạc, bọn họ lại e thẹn mà nói, cái đó gọi là bác học đa tài.
Ông ngoại bà ngoại nó, nói nghe hay vậy thì cũng chỉ là đồ rùa biển mà thôi, làm gì cũng nửa vời, biết được vài trò quê mùa, lại cứ tưởng là mình hay lắm, biểu tình bày ra trên mặt hắn chính là ” lão tử là thiên hạ đệ nhất “, đúng là cái thứ tiêu vĩ bá [4].
Điều không thể chấp nhận nhất chính là Dương Lộ căn bản không hề thể hiện tình yêu gì mà lại có câu dẫn thành công các cô gái. Tôi đau khổ nuốt xuống một ngụm bia, gào lớn : ” Hoàng thiên không có mắt! Dương Lộ là tên đồng tính luyến! Có ai biết không? Có không a?? ”
” Có. ”
Thanh âm nhẹ nhàng rót vào tai, tôi chợt rùng mình. Tôi vùi đầu vào đống cỏ giả vờ ngủ. Mặc dù là nhắm mắt lại, nhưng tôi cũng có thể cảm thấy được trên đầu tôi là cả bầu trời u ám. Âm thanh nhẹ nhàng tiếp tục trôi đến: ” Tôi là đồng tính luyến, vậy thì sao? ”
Tôi mở to mắt, đối diện với đôi mắt của người kia, trong lòng cực kì tức giận nhưng trên mặt lại không có phản ứng gì: ” Vậy là rất nhẫn tâm đấy. ” Dương Lộ cuối đầu nhìn tôi, mấy sợi tóc dài ở mái rơi xuống, đung đưa trong gió, cách lão tử [5], tóc tai kiểu gì vậy, xấu quá. Dương Lộ cười cười, tự cho rằng có thể khuynh đảo chúng sinh: ” Bạn gái của cậu yêu phải đồng tính luyến. ”
Đắc thắng đích miêu nhân hoan tự hổ , thất bại đích hổ nhân đương bệnh miêu [6]. Tam thi bắt đầu bốc cháy, thất khiếu bắt đầu bốc hơi. Người một khi ác tâm đến cực điểm, thì sẽ dễ dàng trở nên cực đoan. Tôi nhân lúc hắn không phòng bị, dùng lực xô hắn ngã xuống, cầm lấy chai Heineken, đổ rượu lên đầu hắn thét lên: ” Ngươi là đồng tính luyến còn kiêu ngạo cái nỗi gì, có bản lĩnh thì thét to lên cho mọi người cùng biết đi! ”
May cho hắn là xung quanh còn lác đác vài người, nếu không thì hôm nay tôi nhất định phải cùng tên gia hỏa này đánh một trận.
Dương Lộ đứng dậy, đi đến trước mặt tôi.
Chuyện gì thế này, hắn cao hơn tôi một khúc? Không không không, ảo giác, thứ tôi nhìn thấy là ảo giác.
” Tôi là đồng tính luyến. ” Dương Lộ cười một cách rất gian tà, câu đầu tiên âm thanh rất nhỏ, giọng điệu cứ bình bình, câu phía sau âm thanh lớn hơn chút, còn có vẻ có chút kích động, ” Lê Bân, tôi yêu cậu. ”
……
Ông ngoại bà ngoại nó, tôi bị tên gia hỏa này đùa bỡn rồi!
Khuôn mặt tôi đỏ bừng lên, tôi nghĩ đến khuôn mặt e thẹn của tiểu Mỹ thì lại càng bực mình. Tôi liếc hắn một cái, phải thoát khỏi đây, không, phải chạy trốn.
Chạy a chạy a, chạy a chạy a, chạy ra giữa đường, tôi đợi xe chạy qua.
Taxi chạy qua rồi.
Mercedes Benz chạy qua rồi.
Xe đạp chạy qua rồi.
Có một người đứng ở đối diện tôi, áo khoác màu đen, mái tóc ngắn đen bóng, làn da trắng nộn, đôi môi hồng nhuần, cái cằm nhọn nhọn, đôi mắt sáng ánh đỏ, hắn nhìn tôi nở nụ cười nhẹ. Tôi miễn cưỡng cười lại với hắn, đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện —— mắt đỏ.
Giữa thanh thiên bạch nhật, hắn giả quỷ tính dọa ai chứ.
Tôi khinh khỉnh nhìn hắn, trong một thoáng tôi nhìn vào bóng của hắn trên mặt đất.
Cái thứ dư ra ở phía sau bóng của hắn là cái gì?
Là cánh sao?
Tôi dụi dụi mắt, hắn vẫn ở đó cười với tôi, áo khoác đen cùng mái tóc ngắn bay bay, bay đến nỗi tôi nhức đầu hoa mắt. Nhưng cái bóng trên mặt đất vẫn thế không thay đổi. Xúc mục kinh tâm [7].
Tôi nhịn không được lùi lại một bước, rồi lại lùi bước nữa.
Ánh đèn sáng chói chiếu vào tôi.
Tôi lập tức quay đầy lại, mắt nhức đến nỗi mở không ra.
Tiếng còi xe hơi vang lên kinh hãi.
Đích ——
Linh hồn của tôi bay lên, nhưng khi tôi nhìn lại vị trí ban nãy, Dương Lộ biến mất rồi. Tôi càng bay càng cao, càng bay càng cao, nhìn thấy thân thể của mình nằm trên mặt đất, máu tuôn ra như thác, còn tôi vẫn chìm trong mê mang. Cái này gọi là gì đây? Hồn lìa khỏi xác?
Tôi trôi dạt giữa không trung, nhìn thấy tài xế taxi lấy thẻ học sinh từ trước ngực tôi ra, vội vàng gọi điện thoại, đoán chắc là gọi cho ba mẹ tôi.
Lúc này đây, trên đường lớn đang phát một bài hát: Hãy để anh nhìn em lần nữa ~~~ anh phải mang em ~~ ghi nhớ trong tim ~~~
Tôi nhìn vào thi thể khủng khiếp của mình, trong lòng nghĩ rằng tôi hiện tại thật sự cảm động rồi, nếu tôi có thể quay về thân thể để nhìn hắn lần nữa, ông tài xế khẳng định sẽ đem tôi ghi nhớ trong tim.
…
…
…
…
…
Chú giải:
[1] Chiến vô bất thắng, công vô bất khắc: Công: tấn công; khắc: khắc phục. Nếu không công thì không chiếm được. Hình dung lực lượng cường đại vô cùng. Nói chung là bạn Bân đang khoe mình đánh đâu thắng đó, cua em nào em nấy đổ =.=’
[2] Thương yên pháo vũ: hình dung chiến tranh kịch liệt
[3] Giáo thảo là chỉ người đẹp trai nhất trong trường, đây là cách nói phổ biến của học sinh Đài Loan, ngược lại với giáo thảo là giáo hoa tức là hoa khôi của trường.
[4] Tiêu vĩ bá: lời mắng chửi, chửi người khác không có người kế thừa, tuyệt tự tuyệt tôn.
[5] Cách lão tử: Đây là từ địa phương ở Tứ Xuyên, thường đc dùng khi có sự tình ngoài ý muốn phát sinh, nói một cách bất lực.
[6] Đắc thắng đích miêu nhân hoan tự hổ, thất bại đích hổ nhân đương bệnh miêu: con mèo thắng thì nghĩ rằng có thể trêu con hổ, con hổ thua thì bị xem như con mèo bệnh, hình dung những người bởi vì đạt được thắng lợi mà đắc ý, tự cho mình là giỏi, không coi ai ra gì.
[7] Xúc mục kinh tâm: Nhìn thấy tình huống nghiêm trọng nào đó mà trong lòng cảm thấy kinh hãi.