Carlo cùng ta ngồi tán dóc một hồi mà mông như tê cứng: “Ớ, đúng rồi, hôm nay có việc gấp, ta phải đi trước đây.” Hắn nhảy khỏi ghế, nhưng lại bị ta kéo cánh lại: “Đợi đã, tiếp theo ta phải làm gì nữa?” Carlo nhìn nhìn tay của ta, cau mày: “Israel thân mến, ta nhất định phải nói với ngươi việc này. Nắm cánh của người khác là một việc vô cùng bất lịch sự.”
Tay ta cứng đờ rồi vội vàng buông ra, cười cười xin lỗi: “Thất lễ rồi.” Vai Carlo hơi run run: “Không sao, chúng ta là bạn bè tốt mà. Nhưng ngươi cũng phải nghĩ chút cho đống lông vũ đáng thương của ta chứ, đúng không? Ta chỉ mới vừa sửa xong nó …… Ân, ngươi có muốn đi cùng ta không? Bây giờ ta đi đến cấm bế chi địa.” Ta rất muốn hỏi cấm bế chi địa là cái gì, nhưng nếu hỏi nữa thì mặt mũi của ta ……
“Cấm bế chi địa nằm ở tầng trời thứ hai, ngươi nhất định phải đến. Kì hạn giam cấm của ngươi vẫn chưa kết thúc đó.” Carlo vô cùng sốt sắng.
Chủ tiệm Lucy đột nhiên thò đầu ra, nhìn ta với ánh mắt đồng tình: “Israel đáng thương, lần sau đừng có làm mấy việc … ân, mấy việc làm mất hết thể thống đó nữa, bị giam cấm thật sự là chuyện rất bi thảm. Ân, đương nhiên là ngươi có thể thường xuyên gặp được người mà triều thánh sùng bái nhất, cũng xem như là có phước đi.” Ta nhìn nhìn Carlo, Carlo nói nhỏ bên tai ta: “Người cô ấy nói là Raphael điện hạ.”
Raphael là ai? Ta lại quên mất rồi. Hình như là người được in trên các đồng tiền đó.
Ai yo, cái tên này thật sự là khó nhớ quá đi!
“Gượm đã, việc làm mất thể thống? Ta đã từng làm qua những việc mất mặt sao?” Ta nói nhỏ.
“Cho ta xin đi, ngươi đừng nhắc đến nó nữa, đi thôi.” Carlo vội vã đi ra cửa.
Ta phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn ta. Quay đầu lại, ta học giống như thiên sứ, cười với mọi người. Kết quả là mọi người đều quay đi tiếp tục uống rượu. Vai Lucy run run, làm ra bộ dáng bất đắc dĩ.
Bà nội nó, thật là mất mặt mà!
Lão tử chạy thoát thân, ra đến ngoài lại thấy chuyện thần kì nhất của thế kỉ này.
Ta nhìn thấy một con ngựa.
Đúng, nó là ngựa mà còn là một con ngựa trắng. Trên đầu của con ngựa đó mọc cái sừng.
Ta kinh hô: “Má ơi, đây là ngựa một sừng sao?”
Carlo nói: “Có gì mà lạ chứ. Cái thứ này từ tầng trời thứ ba trở lên, nơi nào mà chả có.”
Ta chăm chú cẩn thận tiến lại gần nó vài bước.
Nó đứng ở trước cửa quán, thong thả qua lại, dáng vẻ khi nó chạy ra từ đám mây thật là đẹp hết biết, những cái chân to chắc nịch, bắp thịt có độ đàn hồi tốt, cái bờm mềm mại như tơ, cộng thêm đôi mắt trong trẻo thâm thúy …… thiên hạ lại có thứ sinh vật đẹp đến thế này sao?
Carlo cười nói: “Những thứ mấy tiểu cô nương thích, ngươi cũng thích.”
Đúng rồi, lúc trước ta từng nghe qua một truyền thuyết. Do ngựa một sừng là thứ ưa thích sạch sẽ thuần khiết, nên nó chỉ đi theo các vị tiểu cô nương xinh đẹp. Bất quá, cho dù là nam tính thì một khi đã trở thành chủ nhân của nó, nó cũng sẽ hết lòng trung thành.
“Là nam tử hán thì nên cưỡi thiên mã.” Carlo suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm, “thiên mã không có sừng, nhưng có cánh.”
Sau đó ta rời đi trong khi sự kinh ngạc chưa kịp tiêu tán.
Suốt trên đường đi, nhìn thấy các tòa kiến trúc đồ sộ càng ngày càng nhiều, ta có cảm giác bản thân thật sự đã bước vào thế giới đồng thoại. Hết liếc sang trái lại nhìn sang phải, khắp nơi đều là mây khói, khắp nơi đều là những cảnh tượng kì ảo. Dù chỉ là một quán cà phê nho nhỏ hay lữ quán đều được điêu khắc những hoa văn tinh xảo. Các loại bảng hiệu muôn hình vạn trạng, nào là đá cẩm thạch, đá hoa cương, gỗ, thủy tinh núi lửa, tất cả tạo nên những tòa tiểu kiến trúc cực kì tinh diệu, vượt quá tưởng tượng. Trên đường còn có vài thương nhân, bọn họ thu cánh lại và đang rao bán mấy thứ kì quái, ta xác định là mình không còn cắc nào, ta lại không có thói quen WINDOW SHOPPING, đành thôi vậy.
Carlo vừa đi vừa nói: “Thiên sứ chỉ cần tiếp xúc qua với ác ma thì cánh sẽ bị biến sắc. Ngươi nhìn cánh của đám thương nhân đó thì sẽ biết thứ bọn họ bán có phải là đồ nguyên xi hay không. Bất quá cho dù nhìn thấy cánh xám thì cũng đừng vội tin. Thứ bí dược Khắc Lạp Ti bọn họ lấy được thì tộc tinh linh có thể khiến cho màu đen tạm thời giảm đi. Nghĩ ở một góc độ khác thì là một thiên sứ bình thường, sẽ không ai chịu dùng đôi cánh cao quý của mình để đổi lấy chút đồ vật cỏn con của ma tộc. Ân, ta công nhận là đa số bảo bối của ma giới đều có sức mê hoặc hơn người, thế nhưng chúng ta ít đến đó thì tốt hơn, cũng nên nhìn nhìn lại đôi cánh đáng thương của mình chứ.”
Hóa ra thiên giới cũng có loại người bán đồ lậu nữa đấy. Thời buổi này thật là ……
Phía trước lại có một nữ thiên sứ cưỡi ngựa một sừng bay đến.
Lông vũ trắng như tuyết, yên ngựa cũng trắng như tuyết, miếng lụa mỏng bồng bềnh như mây trôi, đôi cánh như sương mù đang sà xuống, ánh sáng thần thánh thuần khiết. Ta trơ mắt ra nhìn theo, đó giống như là hợp thể của thiên sứ và thú một sừng vậy, vừa chân thực lại vừa mờ ảo, trong thoáng chốc như trở nên hư vô phiêu miễu, mập mờ như đáy biển sâu, thật sự là giống như bay thẳng về phía mặt trời vậy.
Lúc ta đang chăm chú nhìn theo thì Carlo lại nói: “Israel, ngươi có biết là người đàn bà đạo đức giả nhất trong nguyên cả cái thiên giới này là ai không?”
Làm sao ta biết được. Ta cảm thấy đàn bà thật sự rất giỏi giả bộ, không, là tham hư vinh, cũng giống như tiểu Mỹ vậy, người đàn bà khốn kiếp, nguyền rủa cô ta ~~
Carlo nói: “Là Gabriel.”
Huh?
Huh huh huh huh huh?
Gabriel? Là nữ thiên sứ đẹp nhất đó sao?
Carlo nói: “Cô ta rõ ràng chính là con bé thích mơ mộng, còn tối ngày mơ tưởng mình sẽ trở thành nữ anh hùng nữa chứ. Có ngựa một sừng không cưỡi, cứ nằng nặc muốn cưỡi sư ưng, còn làm ra vẽ ta đây uy võ lắm, khiến người ta nhìn mà phát ghét.”
Sư ưng.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
“Ngươi nói sư ưng, có phải là con có màu lông và màu cánh như ánh mặt trời, nửa thân sau là lông thú có màu vàng sậm, chi trước toàn bộ được bao bọc bởi lông chim ưng màu vàng kim, nhưng cũng có thể là lông vũ trắng ngà lốm đốm những vết đỏ đậm, lông vũ ở phần đầu và cánh của chúng có thể là màu chàm hoặc màu xanh, lông vũ ở trước ngực là màu đỏ, uế [1], và chân từ chỗ màu vàng trong suốt đến chỗ màu vàng kim diễm lệ đều có những móng vuốt màu đen? Nói đơn giản chính là: thần thú thân sư tử đầu chim ưng, tượng trưng cho sức mạnh, tự do và ánh sáng!”
Carlo chầm chậm gật đầu: “Ngươi, chẳng phải ngươi đã quên rồi sao, sao giờ lại nhớ rõ đến vậy?”
Ta say sưa trong thế giới tưởng tượng của mình.
“Gabriel rõ ràng là khao khát tình yêu vậy mà còn bày đặt thanh cao, trưng ra cái bộ dạng ta đây là chúa cứu thế. Có người nói cô ta là tình nhân của Metatron điện hạ, nhưng theo ta thấy thì cô ta thích Raphael điện hạ. Cái thứ đàn bà này a, thật là khiến cho người ta chịu không nổi mà.” Carlo vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
Sư ưng, sư ưng, sư ưng, đầu ta tràn ngập sư ưng.
“Well, Israel, rốt cuộc ngươi có đang nghe không vậy?”
“Ta biết ta biết, Gabriel mặt dày, cô ta rõ ràng là thích sư ưng, lại còn muốn cưỡi Raphael.”
“…………”
“Aish … Carlo, ta nói sai cái gì sao, ngươi đừng có đi a ~~~”
…
…
…
…
…
Chú giải:
Uế: Thở ngắt hơi, ở đây vốn dĩ tác giả ghi 1 lèo không thèm chấm phẩy gì hết để thể hiện bạn Israel của chúng ta kích động cỡ nào @-), ta ngắt ra cho mọi người dễ đọc, chóng mặt wá.
Đây là hình của em ngựa một sừng aka Unicorn