Ảo giác, thứ ta thấy chỉ là ảo giác. Ảo giác, thứ ta thấy toàn bộ đều là ảo giác. Giờ này khắc này, cảm xúc mạnh mẽ nhất của ta đó là, ta khẳng định chưa có xuyên việt, ta chỉ là bị chiếc xe tải đó tông cho bất tỉnh, kì thật ta vẫn còn đang ở trong trường học của chúng ta, mở mắt ra là có thể nhìn tiểu Mỹ tim đánh lô tô, mắt hình trái tim chạy theo cái tên đại sắc lang Dương Lộ ……
Ta nắm lấy cánh của Carlo, kéo về phía sau: ” Đi, đi thôi. Cả hai ta đều nhìn thấy ảo giác rồi. ” Carlo hất tay ta ra, vẫn đứng ngẩn ngơ phía trước tấm gương đó. Ta kéo hắn đi: ” Tấm gương bị hỏng rồi, ta không thấy gì hết. ”
Không thấy gì hết không thấy gì hết. Ta không thấy bản thân mặc bộ y phục cùng đôi hài phát sáng, và hoàng kim dực phát sáng mà còn là sáu cánh nữa chứ, càng không thấy màu tóc của mình biến thành đỏ rực, thậm chí còn chói mắt hơn cả tiêu chuẩn vàng 24K của Tyrael nữa.
” Israel, Phong Kính không thể nào sai được đâu. ” Carlo lầm bầm, ” Israel …… ”
Đột nhiên hắn câu lấy cổ ta, kích động thốt lên: ” Ngươi biến thành lục dực thiên sứ rồi! Chỉ cần một trăm năm! Một trăm năm sau, ngươi sẽ biến thành lục dực thiên sứ! Ngươi có biết lục dực thiên sứ đại biểu cho cái gì không? Còn là hoàng kim dực nữa chứ! Một trăm năm sau, ngươi vượt qua cả Sandalphon, Tyrael, còn có con đàn bà chết tiệt Gabriel nữa, ngươi sẽ ngang hàng với Raphael điện hạ và Metatron điện hạ! Dưới ba người, trên vạn người! ”
Vì là Phong Kính, nên mặt kính vốn đã hơi vàng. Kết quả là, sáu cái hoàng kim dực càng trở nên rực rỡ hơn. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc đỏ cùng lông vũ hoàng kim khẽ vũ động. Ta nở nụ cười nhẹ, thiên sứ trong gương cũng mỉm cười, chỉ vì phục sức cùng vũ dực thay đổi, mà cả người cũng thay đổi hẳn. Cao quý, thanh nhã, giống như một đại thiên sứ thật thụ.
Chỉ là không thể vui nổi.
Không chỉ là bề ngoài thay đổi, mà ngay cả ánh mắt cũng thay đổi luôn. Ánh mắt dùng để nhìn người khác ấy, giống như một đại thiên sứ. Đồng với việc không có ham muốn, không có đam mê, thậm chí không có cảm xúc.
Một trăm năm sau, liệu ta có còn ở đây không?
Hay là nói, trong một trăm năm này, ta sẽ trở về nhân gian, còn thứ ánh mắt này, là thuộc về Israel sao?
Loài người luôn hướng về các thiên sứ, là bởi vì thiên sứ thánh kinh là những thứ ta không thể báng bổ. Loài người muốn yêu thiên sứ, là vì bọn họ thích làm ô nhiễm những thứ cao quý xinh đẹp. Cũng giống như mấy cốt truyện con gái về một người đàn ông Trung Quốc cùng với nỗi niềm không thể vứt bỏ của anh ta.
Nếu như vị đại thiên sứ này là ta, là Lê Bân, vậy ta thà cả đời gánh lấy đôi cánh xám mà chạy khắp nơi.
Lúc này, Carlo đột nhiên thốt ra hai từ: ” Tại sao …… ” Ta nhìn thấy hắn trong gương. Hắn đứng bên cạnh ta, vì thế mà cánh của hắn càng thêm vẻ u tối: ” Tại vì sao mà ngươi thay đổi rồi, còn ta thì không? ”
Ta ngẩn ra, hiểu rõ ý của hắn.
Carlo quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Vâng, ta trở thành lục dực thiên sứ, còn hắn thì không. Chúng ta là bằng hữu, nhưng ta không giúp hắn.
Ta nhìn vào gương cười nhạt, bước đến trước mặt Carlo, đứng thẳng lên nói: ” Carlo, đây mới là ta. Không lẽ nói, Phong Kính nói ta sẽ trở thành đại thiên sứ, thì ta sẽ trở thành đại thiên sứ thật sao? Nếu bây giờ ta đập đầu vào thân cây mà chết, vậy Phong Kính còn chuẩn xác không? ”
Carlo khẽ run, liếc ta một cái: ” Vấn đề là ngươi sẽ đập đầu vào thân cây mà chết sao? ”
Ta cười: ” Không, ta chỉ là cho cái ví dụ thôi. Hứa với ta, sau này đừng xem Phong Kính Thủy Kính gì nữa. Vận mệnh là do tự tay bản thân mỗi người nắm lấy. Nếu ta trở thành đại thiên sứ, thì sao lại có thể không giúp ngươi được? Ngươi là, ơ, là người đầu tiên ta nhìn thấy sau khi mất đi kí ức. Ta đây vẫn còn chút non nớt, ha ha. ” Càng nói càng quá đáng, chết thật!
Carlo cảm thấy nhẹ nhõm chút rồi, hắn vỗ vỗ vai ta, đi về phía tòa thành.
Đường đi trong tòa thành vô cùng rộng rãi, nhưng có chút u ám. Nóc nhà cực kì cao, bước đi nhè nhẹ cũng sẽ phát ra tiếng vang. Hai bên trái phải cứ cách mấy mét là sẽ có một ngả rẽ, nhưng Carlo chỉ về phía trước nói: ” Đi tới cuối con đường. ”
Thật sự chịu không nổi tiếng bước chân vang lên, ta dang cánh ra bay qua đó. Từ phía xa đã nghe thấy tiếng cầu kinh truyền ra từ đại sảnh: ” Ngươi phải tin vào Đức Jehovah và dựa vào đó mà hành thiện; sống ở trên mặt đất và nuôi mình bằng sự thành tín của Ngài …… Cũng hãy khoái lạc nơi Đức Jehovah, thì Ngài sẽ ban cho ngươi điều lòng mình ao ước. Hãy phó thác đường lối của mình cho Đức Jehovah, và nhờ cậy nơi Ngài, thì Ngài nhất định sẽ toại nguyện cho ngươi …… Ngài sẽ khiến sự công bình nơi ngươi sáng như nắng ban trưa. Hãy yên tịnh trước mặt Đức Jehovah, nhẫn nại chờ đợi Ngài. Chớ phiền lòng vì kẻ phát đạt theo đường lối của mình, hoặc vì người thực hiện những mưu ác …… ” [1]
Giọng nói đều đều khiến ta nhớ đến mấy linh mục trong giáo đường, cao thủ thôi miên a. Ta và Carlo đứng trước cửa đại sảnh nhìn vô trong, phát hiện bên trong lớn hơn con đường bên ngoài ít nhất cũng phải gấp mười lần. Sau đó là một cái cầu thang thông xuống dưới, phía dưới ngồi đầy các thiên sứ cánh xám. Ở giữa là một con đường rộng, đường được trải thảm đỏ. Chậc, đúng là giáo đường rồi, ta trốn đây ~~~
Bay lùi về sau một đoạn, kết quả là đụng trúng một vật, ta giật thót lên, loạng choạng ngả trên mặt đất.
Quay đầu nhìn lại, lại một người. Không, nên là thiên sứ. Nhìn lại lần nữa, vẫn là ngươi. Bởi vì hắn chỉ mặc bộ hắc y như một mục sư, lại không có cánh, đầu đội mũ, chỉ có thể lờ mờ thấy được vẻ bên ngoài, trước trán có vài lọn tóc đỏ, có vẻ cũng không phải là xấu.
Người đó nói: ” Đừng có đứng trước cửa. ”
Lời nói thì chẳng có gì, chỉ là giọng điệu đó, rõ ràng là ra lệnh a, hắn có biết cái gì gọi là “làm ơn” không vậy? Chết tiệt, không có cánh mà cũng hách dịch như vậy! Ta dang cánh bay lên: ” Khoác lên mình bộ hắc y thì sẽ thành Satan chắc? Ngươi tưởng ngươi là ai vậy? ”
Người nó nói: ” Carlo, hắn là gì của ngươi? Sao cứ đem Satan treo nơi cửa miệng vậy? ”
Carlo sắc mặt trắng bệch: ” I, Israel. ”
Người đó ngẩng đầu nhìn ta, ta ngớ ra, mẹ nó ơi, đẹp quá!
Ta vừa bay tránh ra, vừa mở miệng mắng lớn: ” Ngươi là cái đồ ngu xuẩn vô dụng! Đồ đầu heo ngu ngốc dị dạng! Đồ vương bát đản biến thái! Ngươi đánh đi! Đánh không được phải không! Ông đây cho ngươi tức chết! Ai! Có giỏi thì đánh ta đi! Hi hi! Mẹ cái đồ đui! Đánh không được chứ gì! ”
Người đó cau mày.
Ta được nước lấn tới, một bên thì lộn người xoay tròn trong không trung, làm đủ các loại động tác cực khó, một bên thì mắng: ” Đánh không được rồi kìa, đồ thò lò mũi xanh! Lão yêu quái, trường hồng mao! Ngươi đánh không được chứ gì! Ngươi có ngon thì lại đây cắn ta đi! Ngu rồi chứ! Hi hi! Ông biết bay nè! Hi Hi! Đến đánh ta đi! Ngươi không cắn được ta thì ngươi không phải là người! Ai da! …… ”
Nhất thời sơ ý, cánh bị kẹt vào thanh chắn cửa, cánh bị mấy thanh ấy giữ chặt lấy, cố cách mấy cũng không giựt ra được.
Ta gấp đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, Carlo đột nhiên quỳ xuống, cánh rũ xuống: ” Hắn, hắn đã ăn quả vong hồn, cho, cho nên cái gì cũng quên hết rồi, thỉnh Raphael điện hạ thứ tội! ”
Raphael?
…………
Tiêu ta rồi, chết thật.
…
…
…
…
…
Chú giải:
[1] Trích từ Kinh Thánh >> Kinh Thánh Cực Ước >> Thi Thiên 37. Đoạn này mình đã đối chiếu bản kinh thánh tiếng trung và tiếng việt để chỉnh sửa cho hợp lý và dễ hiểu.