“Ta chịu không nổi ngươi nữa rồi! Buông tha cho ta đi! ” Thiếu niên thiên sứ bị ta bám riết lấy không chịu buông ra, cuối cùng cũng chịu thua rồi, hắn đau khổ kêu lên. Ta kéo cánh của hắn lại, kéo kéo giật giật. Wa, còn có cả tính đàn hồi nữa này. Vai Carlo khẽ rung khiến vài cái lông vũ rơi xuống, hắn chỉ vào một căn nhà nhỏ bằng gỗ nằm ẩn trong đám mây, nói: “Vào đó rồi nói tiếp!” Ta theo hắn đi vào, tiện tay nhổ thêm vài cọng lông vũ của mình. Dám ta sắp biến thành chim luôn rồi ấy chứ.
Trên căn nhà nhỏ bằng gỗ ấy viết vài từ tiếng anh Lucy’s sale house. Ngượng quá, ta chỉ nhìn ra được chữ đầu tiên, còn chữ phía sau ta thật sự không biết đó là quán rượu. Ta đi vào trong với vẻ buồn rầu, đột nhiên ngớ ra. Ta thật sự không biết đó là quán rượu sao?
Ta thất kinh. Trời ạ, lúc nãy ta cùng Carlo trò chuyện bằng ngôn ngữ gì vậy?
Oh my god, là tiếng Anh! Tiếng Anh!
Ta còn nhớ lúc học năm hai cao trung, khi thi tiếng anh ta thật sự không biết làm bài, ở trên bài thi ta viết lên mấy chữ: sống làm người Trung Quốc, chết làm ma Trung Quốc, muốn ta học tiếng Anh, rõ ràng là không thể. Tiếng Anh thi điểm cao, toàn là bọn mọt sách. Tiếng Anh mà thi rớt, chứng tỏ ta yêu nước.
Kết quả là ta nghe thông báo bị phê bình trước toàn trường.
Bây giờ, ta lại nói một cách lưu loát thứ tiếng anh kiểu Mỹ. Dám tên Israel này lúc còn sống là người Mỹ lắm. Nhưng vào thời này có loài người sao? Hoặc là nói, Jehovah sáng tạo ra thế giới phương Tây, còn Bàn Cổ [1] khai sáng ra thế giới phương Đông …… Ớ, lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.
Quán rượu xưa cũ theo phong cách phương Tây, tấm trải bàn có hoa văn là hình đóa hồng, màu chủ đạo trong quán là màu cà phê, tựa như đặt chân bước vào thế giới của những câu chuyện cổ tích.
Carlo đang ngồi ở phía trước, hắn tìm bà chủ để lấy một bình rượu lớn, nó có màu vàng khá giống với màu bia. Đặt bình rượu lên bàn, Carlo hướng về phía ta ngoắc ngoắc đầu ngón tay. Ta đi vội qua bên đó, nhìn thấy quán đầy ắp người, à không, quán đầy ắp thiên sứ, thật sự là không quen như thế này tí nào.
Bọn họ cũng giống như con người, vốn không có gì khác biệt cho lắm. Cũng ngồi trên ghế gỗ uống rượu, hóng chuyện, chẳng qua là có thêm một đôi cánh mà thôi. Điều thú vị đó là ở chỗ quầy bar xếp một hàng dài các ghế cao, một đám thiên sứ ngồi trên các ghế cao đó, cánh của bọn họ khá chỉnh tề, dù rằng độ trắng của cánh cũng có chút chênh lệch. Sau đó ta cùng Carlo ngồi xuống bên cạnh họ, cô gái kế bên quay đầu nhìn ta, vừa đúng lúc chạm phải ánh nhìn của ta, cô cười thân thiện rồi quay lại tiếp tục uống rượu.
Ta ngốc thật rồi đấy. Cái này, cái này thật sự là thiên sứ sao ~~~
Ta lại nhìn nhìn Lucy – người đang đứng trước quầy bar, tóc nâu xoăn xoăn dài dài, thân hình đó, cái eo thon gọn đó, bộ ngực đó …… hơ hơ.
Ta nhìn Carlo cười ngốc, Carlo liếc ta một cái, lấy cái túi ở eo lên, lắc lắc vài cái, lắc ra mấy đồng tiền. Ta cầm lấy đồng tiền, kích động nói: “Đây là tiền của thiên quốc sao?” Ta lật qua lật lại để coi, hình như là đồng đỏ, búng búng ngón tay, không sai, chính là đồng đỏ. Trên đó in hình một tia chớp, phía trên tia chớp còn có tía sáng mặt trời. Cái này, cái này là cái gì? Harry Potter phơi nắng sao?
“Aish, cái đồ heo chết tiệt, ngay cả cái này mà cũng có thể quên được. Đây là loại tiền tệ được lưu hành ở thiên giới, tính như vậy nè: Một đồng tiền vàng bằng mười đồng tiền bạc bằng một trăm đồng tiền đồng và bằng một nghìn đồng tiền sắt, có hiểu chưa?” Carlo mang cái túi đổ lên bàn, loảng xoảng rớt ra một đống đồng tiền, hắn lựa ra ba cái, trong đó có một cái y hệt cái trong tay ta. Hắn đặt đồng tiền màu xám ở trước mặt ta, ước chừng lớn bằng cái móng tay cái, “Nè, nhìn cái này xem. Đây là đồng bạc, hình ở mặt ngửa là trường bào và vòng hoa, tượng trưng cho thiên sứ ánh sáng – Sandalphon điện hạ. Mặt úp là áo giáp và lông vũ, tượng trưng cho thủ vệ chiến thần – Tyrael điện hạ.”
Hóa ra trong thời bình, tác dụng của chiến thần chính là giữ cửa và sửa cánh.
Carlo lật đồng tiền đồng trong tay ta lại, đồng tiền đồng lớn hơn đồng tiền sắt một chút: “Mặt ngửa của đồng tiền đồng là hoa Bách Hợp, tượng trưng cho thiên sứ của nước – Gabriel điện hạ. Mặt úp là tia chớp, tức là thiên sứ của lôi – Uriel điện hạ.”
Gabriel, đó không phải là nữ thiên sứ xinh đẹp đó sao?
…… Hi hi. Ta không có nghỉ bậy à nha.
Đồng tiền bạc đại khái lớn bằng cái nút đậy bình rượu. Carlo cầm lấy nó đung đưa trong tay, sau đó lập tức bỏ lại vào túi. “Mặt ngửa của đồng bạc là ngọn lửa và con mắt, tượng trưng cho thiên sứ của lửa – Metatron điện hạ. Mặt úp là hoa văn hình con rắn, tượng trưng cho thiên sứ của gió – Raphael điện hạ. Nghe nói ngoại trừ Lucifer đại nhân, thì thiên sứ được thần yêu quý nhất chính là Raphael điện hạ.”
Mặt trước là gà quay, mặt sau là quạt máy. Thế nhưng, sao hai cái tên này lại quen thuộc đến thế?
“Đồng vàng rất ít lưu thông trong tầng lớp của chúng ta. Đó là đồ chơi của đám thiên sứ thượng đẳng. Đại khái lớn chừng này.” Nó xấp xỉ bằng cái dấu tay Ok, nhìn hao hao vũ điệu của Khổng Tước, “Mặt ngửa của đồng vàng là thánh quang lục dực, tượng trưng cho Lucifer điện hạ. Mặt úp là thập tự giá, tượng trương cho Jesus điện hạ. Mặt ngửa lẫn mặt úp của bốn loại tiền này đều có ánh sáng soi rọi, tượng trưng cho sự vinh diệu vô thượng – thiên thần Jehovah.”
Đợi đã, nguồn gốc của cây thánh giá không phải là do Jesus bị đóng đinh lên đó mà chết sao? Bây giờ Jesus vẫn còn sống, thì tại sao lại …… cho nên ta hỏi: “Jesus và thập tự giá có liên hệ gì?” Carlo lắc lắc đầu: “Ta cũng không rõ. Có lời đồn rằng, thần từng nói thập tự giá có liên hệ mật thiết đến tương lai của Jesus điện hạ.”
Lợi hại quá! Jehovah còn có khả năng dự đoán trước tương lai nữa đấy! Bất quá, hắn cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì, biết con trai mình tương lai sẽ bị treo mà vẫn khoanh tay bàng quan. Điều khiến người ta không thể nói gì được nữa chính là đem thứ vũ khí đã giết hại Jesus ra làm vật may mắn, thật là bó tay mà ……
Ta lại nghĩ đến một chuyện, ôi Michael đáng thương. Vị chính nghĩa đại thiên sứ ta thường gặp trong khi chơi rpg lại không xuất hiện trên đồng tiền bạc. Xem ra trước khi Lucifer sa ngã, hắn vẫn chưa có cơ hội để lập công, ngày tháng trôi qua có thể tạo nghiệt rồi.
“Vậy, cái thứ thánh quang lục dực đó là cái gì?”
Ánh mắt của Carlo lại lần nữa nói với ta, ngươi đúng là tên X ngu ngốc!
Ta nhịn nhục nói: “Chẳng phải ta nói là ta đã quên rồi sao ~~”
“Thánh quang lục dực mà ngươi cũng quên! Ta không biết nên nói sao với ngươi nữa!” Những câu loại này, hôm nay hình như đã nói n lần rồi. Carlo bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn nhớ làm sao để phân biệt đẳng cấp của thiên sứ không?”
Ta thành thật lắc đầu.
Carlo thiếu chút nữa là đập vào mặt ta rồi: “Ngươi nhớ lấy cho ta, quên nữa là ta mặc kệ ngươi luôn! Đẳng cấp của thiên sứ dựa vào số lượng cánh và màu sắc để định đoạt. Ít nhất là hai cánh, nhiều nhất là sáu cánh, càng nhiều cánh đẳng cấp càng cao. Còn về màu sắc, phân làm xám, trắng, lam, hoàng kim, thánh quang, càng về sau thì đẳng cấp càng cao.”
Ta run rẩy: “Vậy, vậy tức là nói, hai cánh màu xám là… là tệ nhất?”
Carlo gật đầu.
Ta nhìn nhìn cánh của mình, đếm lại lần nữa, một, hai, không sai.
Giọng ta run run nói: “Kì thật …… cánh của ta cũng không xám lắm, phải không?”
Carlo gật đầu: “Ân, có người còn xám hơn ngươi, ngươi đích xác là không xám lắm.”
Mẹ mẹ mẹ mẹ ơi! Ta không cầu được thánh quang, nhưng chí ít cũng phải cho ta cánh hoàng kim gì đó chứ! Cứ tiếp tục như vậy, ta làm sao đánh nhau với Lucifer để làm anh hùng cứu thế đây a!
Carlo bổ sung một câu: “Ngoại trừ Lucifer điện hạ, tất cả các đại thiên sứ đều là hoàng kim lục dực. Cho nên thánh quang lục dực đã trở thành mục tiêu của bọn họ.”
Ta cười khổ, uống rượu, cuối cùng quyết tấm hét lớn: “Không lẽ không có ai có thể đánh bại Lucifer sao?!”
Quán rượu ồn ã đột nhiên im lặng.
Carlo nhìn vào mắt ta, soi mói: “Có.”
Trong mắt ta nhất định cũng đang cuồn cuồn dậy sóng.
Carlo vỗ vỗ vai ta, mạnh mẽ nói: “Thần.”
…
…
…
…
…
Chú giải:
[1] Bàn Cổ: Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. Đây cũng là vị thần đầu tiên trong Tam Thanh của Đạo giáo.
Huyền thoại Trung Quốc về ông Bàn Cổ nói vào thời kỳ hỗn mang, đất trời chưa phân, vũ trụ như một quả trứng. Từ trái trứng hỗn mang âm dương này nở ra ông Bàn Cổ. Bàn Cổ tay nâng phần nửa vỏ, chân dậm xuống phần còn lại. Phần nặng lắng xuống thành đất, phần nhẹ bay lên thành bầu trời.