Trong buổi họp mặt bạn bè, một người bạn có duyên gặp mặt một lần tặng cho tôi một chiếc trâm cài tóc phong cách Châu Âu, tôi rất thích. Cô ấy nói với tôi rằng đã thấy nó khi đi du lịch Châu Âu. Ở đó có rất nhiều trang sức thủ công nhỏ nhỏ, vô cùng tinh xảo, cô ấy liền mua mấy thứ để tặng cho bạn bè.
Tôi cười nói cảm ơn, sao đó cô ấy nhận điện thoại rồi về trước. Bấy giờ, một người ngồi cạnh tôi lấy từ trong túi ra một chiếc trâm cài tóc khá giống, rồi đưa cho tôi : “Tôi không thích dùng thứ này, cho cô đó.”
Tôi từ chối một lúc rồi nhận lấy, thuận miệng đùa : “Trâm đẹp thế này mà cô cũng nỡ cho tôi sao ?”
Cô ta nói với vẻ khinh thường : “Có gì đâu mà không nỡ, có phải thứ gì quý giá đâu.”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta, đúng là thứ này không đắt, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của người ta. Cô ta dường như nhận ra tâm tư của tôi, bĩu môi nói : “Tôi chẳng thèm. Cô tưởng cô ta quý cô nên mới tặng cô đấy à ? Cô ta chỉ muốn khoe với cô là cô ta đi Châu Âu, nhưng không thể nói trắng ra được. Tôi ghét nhất là người hay khoe khoang.”
Sau đó cô ta đi thẳng, để tôi bối rối ngồi lại mà không biết làm sao cho phải.
Khoảng một tháng sau, có người bạn gửi hai thùng đặc sản cho chúng tôi, người nhà ít ăn không hết, nên tôi muốn gửi cho bạn bè cùng ăn. Tôi nghĩ tới người bạn tặng trâm cho mình, bèn gọi điện hỏi địa chỉ của cô ấy, định mang một ít cho cô ấy, coi như đáp lại tình cảm dạo trước.
Nhận được điện thoại của tôi, cô ấy rất vui, nhắn gửi địa chỉ chi tiết vào di động cho tôi, rồi nói được người khác nhớ đến thật là tốt.
Tôi nhìn địa chỉ mà cô ấy gửi tới, thoáng ngạc nhiên. Những khu biệt thự cao cấp ở chỗ chúng tôi, tôi đều biết hết, mà địa chỉ cô ấy gửi cho tôi còn là hàng cao cấp của cao cấp, hồi vừa mở bán thì ngôi biệt thự ấy giá thấp nhất cũng phải mười triệu tệ.
Lúc tôi tới nơi, cô ấy rất nhiệt tình. Tôi không hề nhìn thấy ý muốn khoe khoang từ cô ấy, trái lại, cô ấy còn khiêm tốn hiền hòa hơn cả người thường.
Có mấy lần tôi ngỏ ý cáo từ, cô ấy đều giữ tôi lại ngồi thêm một lúc. Cô ấy thản nhiên nói với tôi, cô ấy có rất ít bạn bè thân thiết, thường khá cô đơn, chẳng mấy khi có bạn tới chơi nên khi tôi tới cô ấy rất vui vẻ.
Thấy cô ấy vui như vậy, tôi cũng không nỡ về quá sớm. Chiều hôm đó, chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, cô ấy nói với tôi bằng giọng tiếc nuối : “Thực ra bạn bè của tôi không ít, nhưng bạn tri kỷ thì gần như không có. Có lẽ vì cách đối nhân xử thế của tôi có vấn đề !”
Tôi thấu hiểu nỗi khổ tâm của cô ấy, hẳn là vì “trên cao gió lạnh” mà thôi ! Cuộc sống vật chất vượt trội của cô ấy đủ để khiến vô số người nhức mắt. Nghĩ tới chuyện lần trước cô ấy tặng trâm cho mình, tôi thấy với điều kiện sống hiện tại thì dù cô ấy có đi Châu Âu hàng tháng cũng không phải vấn đề, càng không cần dùng cách tặng quà để cho mọi người biết. Thế nhưng vẫn có người cho là cô ấy khoe khoang. Thực ra thì cô ấy không những không khoe khoang, mà còn khá khiêm tốn, nếu không chẳng có chuyện tới nhà cô ấy rồi thì tôi mới biết điều kiện kinh tế của cô ấy. Trên trang cá nhân của mình, ngoài vài đoạn văn cô ấy chia sẻ thì có rất ít nội dung khác.
Tôi lại nghĩ tới chuyện về một người bạn của tôi dạo trước. Bạn tôi rất mê ẩm thực, đời này thề sống chết cùng đồ ăn, chỉ cần nơi nào mở nhà hàng mới là cô ấy chắc chắn sẽ tới nếm thử. Thực ra có người bạn như thế rất tiện, muốn mời ai ăn cơm thì chỉ cần gọi điện cho cô ấy, nói yêu cầu với cô ấy, cô ấy sẽ giới thiệu cho tôi nhà hàng phù hợp được đánh giá cao, khiến tôi nở mày nở mặt mỗi lần mời cơm. Cô ấy cũng rất thích thú với sở trường của mình. Chỉ cần phát hiện ra nhà hàng nào nấu rất ngon hoặc nấu rất kém, cô ấy đều đăng bình luận lên mạng. Nhưng lần trước khi chúng tôi họp mặt, cô ấy chụp ảnh xong đăng lên trang cá nhân, lát sau, cô ấy xem di động theo thói quen, rồi sắc mặt trở nên rất tệ.
Chúng tôi vội hỏi xem có chuyện gì thế, cô ấy bèn đưa di động ra ý bảo chúng tôi tự xem. Chúng tôi chợt thấy dưới status cô ấy vừa đăng có mấy bình luận ác ý “Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.”, “Biết cô giàu rồi, không cần suốt ngày khoe khoang đâu.”
Bạn tôi tức xì khói : “Có chức năng block cơ mà ? Không thích thì cứ block tớ đi ! Mà mỗi lần bọn mình đi ăn cơm thì cũng chỉ hết tầm hai,ba trăm tệ, có gì đâu mà khoe ?”
Trong xã hội này quả thực không thiếu người thích khoe của, hành vi đó khiến người ta rất phản cảm. Nhưng cũng có những người quá nhạy cảm, chỉ thấy người khác có thứ mà mình không có, người khác tới nơi mà mình chưa đến bao giờ, liền cho rằng đối phương cố ý khoe khoang, mà không hiểu rằng đó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống thường nhật của người ta mà thôi.
Rất nhiều thứ mà người ta cho là khoe khoang, chẳng qua chỉ là sự chênh lệch trong sinh hoạt. Cùng đăng ảnh đồ ăn, trong mắt người cần tính toán tiết kiệm thì đó là hành vi khoe khoang, nhưng trong mắt người sống dư dả thì đó chỉ là cách lưu giữ lại các khoảnh khắc cuộc sống. Cùng đăng ảnh quà tặng, trong mắt người hay được nhận quà thì chuyện đó rất là bình thường, nhưng trong mắt người ít nhận được quà thì bỗng thành hành vi khoe khoang.
Tôi có người bạn rất cao ngạo, lúc trước vừa tốt nghiệp, vì gia cảnh thường thường, lương cũng không cao, nên trình độ sinh hoạt đương nhiên thấp. Thế là thấy người khác mặc hàng hiệu đi qua, cô ấy luôn cho rằng đối phương đang khoe của, nếu thấy ai đeo trang sức mới, cô ấy thường than thở với chúng tôi : “Họ không khoe của thì sẽ chết đấy à ?” Tôi từng muốn nói với cô ấy rất nhiều lần rằng người ta không khoe của đâu, đó chỉ là những thứ rất bình thường trong cuộc sống của họ thôi. Cũng may cô bạn này không bị ảnh hưởng quá nhiều, Vì cao ngạo, không cam lòng đứng sau người khác, cho nên cô ấy luôn chăm chỉ làm việc, cố gắng hoàn thiện bản thân. Mấy năm qua đi, cô ấy cũng có chút thành tựu. Tôi dần nhận ra, cô ấy ngày càng ít chỉ trích người khác khoe khoang.
Có lần khi chúng tôi uống cà phê cùng nhau, cô ấy chủ động nói với tôi về chuyện này : “Cậu ạ, trước đây tớ quá nhạy cảm, luôn cảm thấy người khác đang khoe khoang. Nhưng khi điều kiện sống của tớ ngày một tốt hơn, tớ mới nhận ra những suy nghĩ ngày xưa đều không còn nữa, thậm chí dần dần tớ còn thấy mừng thay cho người ta. Một hai năm nay, cuối cùng tớ cũng hiểu, người ta chưa bao giờ có ý khoe khoang, tớ cho rằng họ đang khoe khoang, chỉ là chứng tỏ cuộc sống của tớ không bằng họ mà thôi.”
Cô ấy có nhận thức như vậy, tôi thấy mừng thay cho cô ấy. Nhìn lại sau mấy năm đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt sắc bén đã không còn cay nghiệt như trước, sắc mặt tối tăm đã được thay thế bởi nụ cười hiền hòa, cả người đều trở nên nhã nhặn, dịu dàng.
Thế giới này không nhiều ác ý như bạn tưởng, cũng không có nhiều người thích kích động người khác để mua vui, hầu hết mọi người đều đang sống cuộc đời xứng đáng với năng lực của mình.
Khi bực bội vì thấy người khác khoe khoang, bạn đừng ngại bình tâm xem xét cuộc sống của mình, liệu có quá chênh lệch với người ta hay không. Suốt ngày phẫn nộ và đố kỵ - vừa không khiến trình độ sinh hoạt của người khác giảm sút, vừa không giúp chất lượng sinh hoạt của mình tăng cao.
Điều bạn có thể làm chính là hai việc : Bình thản ung dung sống cuộc đời của mình, không ngừng cố gắng thu hẹp khoảng cách sinh hoạt với những người làm bạn khó chịu.
Chúng ta nhất định phải hiểu được rằng : Thứ có thể khích thích chúng ta càng nhiều, chứng tỏ cuộc sống hiện tại của chúng ta càng kém, thứ có thể khích thích chúng ta càng ít, chứng tỏ - hoặc là tâm lý của chúng ta đã bình thản đến một cảnh giới nhất định, hoặc là cuộc sống chúng ta đã thay da đổi thịt từ rất lâu rồi.