Lưu Tuyết mới vừa rồi ném tiền vào người Trần An Tu, là do đang trong cơn giận dữ nên mất lý trí. Nhưng sau khi Trần An Tu quay đi, cô tỉnh táo lại mới phát hiện, đây là cọng rơm cứu mạng sau cùng của cô a. Trong lòng cô dùng dằng nữa muốn đuổi theo nữa lại thôi, nếu không đuổi theo, khách sạn nhất định sẽ báo cảnh sát. Cô chẳng thích đến đồn công an đâu, mà nếu đuổi theo, trải qua chuyện mới vừa rồi, Trần An Tu vẫn đưa tiền sao? Do dự chỉ trong một chốc mà Trần An Tu và Chương Thời Niên đã đi xa, hai người bọn họ cao to chân dài, lại chẳng ai ngăn cản, muốn rời khỏi đây chỉ cần một phút là đủ.
“Này, Trần An Tu...”
Lưu Việt ra hiệu bảo vệ tới ngăn cản, nói: “Xin lỗi, Lưu nữ sĩ, tôi nghĩ cô hiện giờ không thể rời khỏi đây, nếu chúng ta đã không thể dàn xếp được, chỉ có thể mời cảnh sát tham gia”
Lưu Tuyết lần này bối rối thật sự, "Các người báo cảnh sát?", cô chỉ là tới ăn một bữa cơm thôi mà, sao lại biến thành thế này.
"Thật ngại quá", việc đã đến nước này, Lưu Việt cũng chẳng muốn nói thêm gì, hắn ta đem việc ở đây giao cho quản lý sảnh ăn rồi xoay người rời đi.
Lưu Tuyết liều mạng gọi di động cho Trần Thiên Tề, ngoại trừ tắt máy vẫn là tắt máy.
Loại chuyện như vầy không phải lần đầu tiên, mỗi năm luôn xảy ra một vài lần, nên cảnh sát tới rất nhanh. Người bình thường nhìn thấy cảnh sát mặc dù không sợ hãi gì, nhưng cũng đâu dám hung hăng quá mức, Lưu Tuyết lúc này đã hoàn toàn oan tĩnh lại, hoặc là đã sợ đến choáng váng luôn rồi. Cô trước giờ dù có nháo thế nào, cũng chưa từng đem mình lăn qua lăn lại đi vào cục cảnh sát.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play