Lưu Tuyết vừa rồi còn cố tranh cãi, căn bản không thấy Chương Thời Niên đến. Lúc này nhìn thấy động tác bất thình lình này của Lưu Việt, theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện ra Chương Thời Niên và Trần An Tu đứng ở đó. Cô cắn môi, nhất thời cảm thấy thể diện bị mất sạch. Từ đó đến giờ, cô đối với nhà chú hai không quá để ở trong mắt, thậm chí thường hay nhìn họ bằng ánh mắt bề trên. Tuy rằng chẳng dám lộ rõ ra mặt như nhà chú ba, nhưng trong đầu đúng là đã suy nghĩ như vậy. Cho nên khi bị bẽ mặt trước mặt người nhà họ, nhất trước mặt Trần An Tu gần đây luôn bất hòa với cô, khiến cô căn bản không cách nào chấp nhận được.
Nhưng trong lòng cô ôm một chút may mắn, có lẽ Trần An Tu căn bản chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Dù sao hai bàn đâu gần nhau, cô nói chuyện nhỏ tiếng, nếu mà Trần An Tu biết, chỉ bằng quan hệ hiện giờ của họ, hắn đã sớm qua đây châm chọc khiêu khích rồi.
Có điều Chương Thời Niên rốt cuộc là ai, vì sao cái người tự xưng là trợ lý tổng giám lại tôn kính với hắn như vậy? Lúc Chương Thời Niên giúp Trần Thiên Ý và Lý Văn Văn tìm được công việc tốt như vậy, cô đối với thân phận Chương Thời Niên đã từng phát sinh nghi ngờ. Nhưng cô không tin mắt nhìn người của mình lại kém vậy, chắc nhà y cũng có chút địa vị nho nhỏ mà thôi. Có điều người nhà y chẳng nể mặt cô gì cả, giới thiệu mua có mấy món đồ mà cứ một mực từ chối, chẳng lẽ còn muốn cô phải tươi cười với họ sao? Muốn vậy thì phải xem Quý gia phân lượng được bao nhiêu, nếu quả thật chú tư nhà họ có bản lãnh kia, cô cho dù cong lưng cũng vui vẻ chấp nhận, nhưng tình huống hiện tại đoán chừng Quý gia cũng chả có bản lãnh gì quá lớn.
Có điều tình huống trước mắt đang cần người giúp đỡ, đầu lóc Lưu Tuyết xoay chuyển thật nhanh. Hiện tại mặc kệ thân phận Chương Thời Niên là gì, y nhất định quen biết với vị trợ lý tổng giám đang đứng trước mặt này, hay là mượn sức Chương Thời Niên, khiến cho chuyện kế tiếp dễ giải quyết hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, Lưu Tuyết từ trên ghế đứng lên, xoay người, nụ cười một lần nữa lại treo lên, ai nhìn thấy đều biết cô ta muốn bắt chuyện với Chương Thời Niên.
Nhưng Chương Thời Niên gần trong gang tấc dường như chẳng thấy cô ta, một tia mắt cũng chưa từng bố thí, đối với Lưu Việt gật gật đầu một cái coi như trả lời. Cái cách làm ngơ này càng khiến cho đối phương lúng túng khó chịu hơn so với bất kỳ lời nói nào, cử chỉ này của y ở trước mặt đông người giống như giáng cho Lưu Tuyết một cái tát.
Lưu Tuyết dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, lòng tự ái cao, mặt cô thoáng cái đỏ rần, viền mắt đã ướt nước, hàm răng không ngừng run rẩy, cắn môi đến bật máu. Cô đứng một hồi, bất thình lình cầm túi lên bước nhanh ra ngoài, người phục vụ ngăn cản lại khách khí nói, “Nữ sĩ, đây là hóa đơn tính tiền của cô”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play