Tại văn phòng bộ phận kỹ thuật, khách sạn Quân Nhã, thành phố Lục Đảo (*).

Trên bàn làm việc, bên song cửa sổ, có một chiếc máy vi tính. Một người đàn ông chừng hơn hai mươi đang gõ bàn phím vi tính. Mười ngón tay thon dài gõ lách ca lách cách, thỉnh thoảng y lại ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo trên tường một cái, hiển nhiên cũng không chuyên tâm vào máy vi tính trước mặt cho lắm. Khách sạn Quân Nhã là khách sạn 5 sao nổi tiếng ở thành phố này. Người này tên Trần An Tu, là một trưởng ca của bộ phận kỹ thuật thuộc khách sạn này, cấp cao hơn công nhân bình thường chút đỉnh, nhưng cần lo nhiều việc hơn. Hiện giờ đã là 11h5′ tối, qua chừng 20′ nữa thôi là sẽ tới giờ tan ca chiều tối, còn y vẫn đang làm dở báo cáo tổng kết cuối tháng.

Qua hôm nay, Tấn Tấn phải theo ba y trở lại làng trên núi, ngày mai thứ 2 còn phải đi học, lúc chiều ba lại đưa nó xuống, để ở chỗ em trai y, Thiên Vũ. Nghe ý của ba trong điện thoại thì hôm nay Tấn Tấn hơi sốt, đã uống thuốc hạ sốt rồi, nhưng bảo y phải chú ý hơn. Cũng không biết thằng bé kia giờ đã tốt hơn chưa, y gọi điện cho Thiên Vũ cả đêm mà không được.

Năm nay Trần An Tu 27 tuổi, Tấn Tấn là con trai y, năm nay 9 tuổi, đã học lớp 3 tiểu học. Nói cách khác, Tấn Tấn được sinh ra vào năm Trần An Tu 18 tuổi, sinh mà y nói không phải là có một người phụ nữ sinh cho y một đứa con, mà là ý trên mặt chữ ấy, Tấn Tấn sinh ra từ chính bụng y. Năm cấp 3 ấy, y uống say qua đêm với bạn học, vốn tưởng làm giấc mộng xuân, ai dè 9 tháng sau còn nhận được một vật kỷ niệm cả đời không thoát nổi. Còn về vấn đề vì sao đàn ông có thể sinh con được, chuyện này Trần An Tu cũng từng suy nghĩ sâu xa và tổng kết nghiêm túc lại, cuối cùng y suy ra hai đáp án đơn giản, một là y thiên phú dị bẩm, có sẵn năng lực mang thai sinh con, hai là người đàn ông ngủ với y kia có thiên phú dị bẩm, có thể khiến đàn ông mang thai sinh con được. Từ nhỏ y đã kính già yêu trẻ, hoạt bát đáng yêu, cơ thể khỏe mạnh, tính cách rộng rãi, sinh lý cũng tốt, sao có thể có sẵn công năng ấy, còn khả năng sau do tốt nghiệp cấp ba xong, mất liên lạc với bạn học, không thể kiểm tra được, nhưng y luôn tin chắc là khả năng sau.

Sắp 11h rưỡi, Trần An Tu đẩy máy vi tính đã đối mặt cả tối một cái, nhích cái ghế dưới mông, hai cẳng chân dài tùy ý gác lên bệ cửa sổ. Bên kia cửa sổ là biển rộng, thời tiết đêm nay không tệ, sóng gió trên biển dìu dịu, thủy triều lên không qua bãi cát ban ngày, chỉ nhè nhẹ vỗ lên cầu gỗ, ngoài khơi xa vẳng lại tiếng còi ca nô mơ hồ, những phòng ban ở tầng 3 đều thuộc khâu hậu cần của khách sạn, đi làm và tan ca rất quy luật, buổi tối phần lớn không cần trực ban. Vì thế, vừa vào đêm là toàn bộ hành lang đều vắng vẻ yên tĩnh. Trần An Tu lấy thuốc lá và bật lửa ra từ trong ngăn kéo bàn làm việc, thuốc lá là loại Nhuyễn Trung Hoa đã bóc giấy bóng, 70, 80 tệ một bao, y cũng chẳng dư tiền để mua, đây là do lúc tối nay y tới Ngư Tiên Phường sửa đèn treo tường, được nhân viên phục vụ ở đó lén đưa cho, khách gọi một hộp, chỉ rút một điếu mang đi, y kẹp dưới mũi ngửi thử, thuốc ngon đấy nhưng tiếc là y không thể hút, sắp hết giờ làm rồi, tiểu tổ tông trong nhà không ngửi được mùi thuốc.

(*) Ngư Tiên Phường (鱼鲜坊): ngư tiên tức là hải sản, phường tức là phố, phường, ngõ, nhưng ở đây cả cụm Ngư Tiên Phường chỉ một cửa hàng chuyên phục vụ đồ hải sản. Có khả năng, trong khách sạn Lục Đảo này có một cửa hàng như vậy.

“Hôm sau chính là hội nghị thường kỳ cuối tháng, nếu báo cáo lên là đã xây đến đoạn mở cửa sổ trên mái nhà, không biết ông trưởng phòng già kia có vả mặt mình trước toàn bộ lãnh đạo khách sạn không nữa?” Trần An Tu nhàn nhã tựa lưng vào ghế thì thào tự nói một câu, trưởng phòng kỹ thuật năm nay đã 58 tuổi, còn lớn tuổi hơn cả ba y, là một ông lão tính tình nóng nảy cũng hay lấp liếm, điều kiện trước tiên là không được chọc giận ông ấy, bằng không ông ấy chẳng nể nang ai đâu, nghĩ đến báo cáo chưa hoàn thành có thể sẽ làm ông ấy giận điên, Trần An Tu bĩu môi cười, quyết định vẫn không nên khiêu chiến cực hạn ấy, hôm nay xem ra không hoàn thành được rồi, thôi thì mai mặt dày đi tìm người giúp vậy, dù sao cũng không phải lần đầu, cùng lắm thì mời người ta đi ăn bồi thường sau.

Từ cửa truyền đến tiếng gõ cửa đều đều.

Vào giờ này, Trần An Tu quay đầu lại nhìn đồng hồ treo tường một cái, 11h30′, y buồn chán duỗi người một cái, “Nếu không vội tan ca thì cứ ở ngoài chờ đi.”

Tiếng gõ cửa dừng lại, năm sáu thanh niên mặc đồng phục khách sạn màu xám, tay cầm hộp đồ nghề xô đẩy lừa nhau vào. Họ đều khoảng tầm 20 tuổi, tập hợp lại làm việc, có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, cả nhà không đói bụng, bình thường rảnh rỗi hay tán dóc về mấy cô gái trong khách sạn, có thể ‘cưa’ được làm bạn gái hay không. Thi thoảng Trần An Tu sẽ nghĩ, y đang làm gì vào cái tuổi này, đang huấn luyện hay đang chấp hành nhiệm vụ trên biển. Y đi lính từ năm 18 tuổi đến 26 tuổi xuất ngũ, thời gian tham gia quân ngũ đã chiếm hơn 7 năm cuộc đời y. Đó là một đoạn ký ức không thể xóa nhòa, nhưng tất cả mọi chuyện đều đã qua, hiện giờ y sống rất tốt, đi làm tan ca, xong việc thì về chăm con, về nhà còn được ăn cơm mẹ làm, người một nhà bình an, so với đồng đội mãi mãi không về được, y còn gì chưa đủ.

“Anh Trần, em làm xong rồi, coi sắc mặt hiên ngang lẫm liệt không đổi của anh kìa, sao anh không lo là Chu Nghiên Nghiên của phòng kiểm tra chất lượng qua?” Người cười hì hì tiến tới trước mặt Trần An Tu là một cậu thiếu niên tên Chu Viễn, năm nay mới 19 tuổi. Sau khi tốt nghiệp trường nghề, theo chân nhà anh họ từ Tứ Xuyên tới thành phố Lục Đảo làm công đã được 2 năm. Anh họ hắn mở một quán quà vặt gần chỗ Trần An Tu ở, Trần An Tu thường qua thăm hỏi, cho nên trong khách sạn, y thân quen với Chu Viễn hơn so với những người khác.

Tuy bề ngoài không nhìn ra, nhưng với tuổi Trần An Tu trong đám, phòng kỹ thuật này có một số người nhìn thấy y đều phải gọi một tiếng ‘anh’, lúc này y ngoắc tay gọi, Chu Viễn tiến lại gần không hề nghi ngờ, Trần An Tu đứng bật dậy, ngoắc tay một cái ghìm lấy đầu người lắc mạnh, tay phải chỉ lên đồng hồ trên tường, quát: “Sao cậu không nhìn xem mấy giờ rồi, Chu Nghiên Nghiên còn chưa tan ca sao, cô ta còn rảnh rỗi chạy tới đây một chuyến chỉ để trừ tôi 20 đồng tiền?” Chu Nghiên Nghiên là quản lý phòng kiểm tra chất lượng ở khách sạn của y, chuyên kiểm tra kỷ luật làm việc của công nhân, thích gõ cửa rồi bất ngờ kiểm tra nhất. Trong công ty, người từng bị cô lập đơn nhiều đếm không xuể, phòng kỹ thuật càng bị hành ác hơn, Trần An Tu làm ở Quân Nhã gần 1 năm, chưa lần nào bị tóm, có thể nói là sự tồn tại sừng sững như thể kỳ tích.

Có người đồn thổi sau lưng rằng, Chu Nghiên Nghiên coi trọng Trần An Tu nên mới liên tiếp bảo vệ, Trần An Tu là người nói thế nào nhỉ, mười người nhìn thấy y thì có đến chín sẽ khen một tiếng, hoạt bát, chàng trai này trông thật hoạt bát. Chiều cao hơn mét tám, thân hình cao to cân xứng, đường cong từ cổ vai đến thắt lưng mông rồi đến đùi rất là gọn gàng, mặt mày rõ ràng, khi cười còn có hai cái răng nanh nhỏ, con người hòa đồng, biết đùa pha, tính tình cũng trọng nghĩa khí, thỉnh thoảng lộ ra chút lưu manh nhưng không hề làm người ta ghét. Khi y tới khách sạn làm việc, phòng nhân sự ra sức mời chào y làm lễ tân hoặc làm MC, nói đó là bộ mặt của khách sạn.

Ca chiều tối 12h đêm hết giờ làm, bây giờ còn chưa đến giờ, mấy người khác đặt hộp đồ nghề của họ xuống, đến máy lọc nước rót nước, ngồi đùa bỡn tán phét với nhau, “Úi trùi ui, Tiểu Chu, cậu lại đi khiêu chiến anh Trần rồi, hôm nay nếu cậu có thể đẩy ngã được anh Trần, ngày mai các anh đây góp tiền mời cậu đi ăn lẩu.”

“Với cái sức này của anh Trần, sao các anh không tới thử.” Chu Viễn kêu rên, cũng không giãy dụa quá mạnh dưới cánh tay Trần An Tu, thường ngày đùa giỡn quen rồi, hắn biết Trần An Tu có một nhược điểm trí mạng, thắt lưng sợ ngứa, quả nhiên tay hắn còn chưa rờ tới, Trần An Tu đã dùng một đòn khéo léo đá văng hắn ra.

Mọi người nói giỡn một hồi, Trần An Tu gõ bàn chuyển sang việc chính, “Được rồi, trước hết nói về vấn đề hôm nay các khu vực có việc gì đặc biệt cần giao ban không?”

Người trong phòng kỹ thuật của Trần An Tu đều biết rằng, đùa giỡn thì đùa giỡn, công việc không thể qua loa có lệ được, những chỗ khác đều nói không có vấn đề, chỉ có người phụ trách bếp nói khóa cửa của kho đồ đông lạnh bị hỏng, bởi vì là hàng làm riêng nên trong kho công trình không có hàng dự bị, chỉ có thể chờ ngày mai nhà cung cấp đưa hàng tới thì dặn phòng bảo vệ nhớ để ý.

“Xong, đừng quên viết lên bản giao ban, đợi lát nữa tôi sẽ nói lại với các trưởng ca tối một lần nữa, không còn việc gì thì nhớ ký vào, đừng để lát nữa quên rồi tôi lại phải ký bù cho mấy đứa.” Trần An Tu nghiêng người lấy biên bản giao ca treo trên tường, đưa tay ném cho họ.

“Anh Trần, dù sao anh cũng là hình tượng của phòng kỹ thuật chúng ta, chú ý phong độ, chú ý thái độ. Để các bộ phận khác thấy được lại ảnh hưởng không tốt.” Báo cáo công tác đã xong, lại có người cố tình trêu chọc.

Trần An Tu lườm người nói chuyện một cái, “Không muốn tan ca phải không, muốn sắp xếp báo cáo với tôi hả?”

Người nọ sợ hãi vô cùng, có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa luôn, “Em không dám đâu, anh Trần, em ký rồi đi ngay đây. Tuyệt đối không ở đây làm chướng mắt anh đâu.” Đám người phòng kỹ thuật này ai chẳng như ai, căn bản đều làm từ nhân viên kỹ thuật lên, bằng cấp có thể cao tới đâu được, phải ngồi ở chỗ kia nghiêm túc sắp xếp báo cáo thì có mà chết, đường nhìn của Trần An Tu nhất nhất đảo qua, những người khác không dám thở mạnh đều lấy bút ký vào, khao khát dưới lòng bàn chân có một con đường để họ lập tức chạy khỏi chỗ này, chỉ sợ bị Trần An Tu nhìn trúng, bị y vô tình tàn phá và áp bức.

Chu Viễn là người đi cuối cùng, đã ra đến cửa rồi lại đi vào thăm dò, “Anh Trần, thời gian không còn sớm nữa, Tấn Tấn một mình ở nhà, anh cũng về sớm đi thôi, báo cáo này, hay là, mai nhờ thư ký làm giúp đi. Thư ký Hạ thân với anh như vậy, chỉ cần anh Trần mở lời, cô ấy sẽ không từ chối đâu.” Hạ Phỉ, thư ký của phòng kỹ thuật, cùng vào làm việc với Trần An Tu, nghe nói quan hệ cá nhân cũng không tệ lắm, chỉ là nghe nói….

" Ừ, cậu cứ đi trước đi, tôi thu dọn rồi đi ngay đây.”

Người làm ca đêm lục tục tới, Trần An Tu cất phần báo cáo đã làm xong đi, sửa nốt phần số liệu còn lại xong, chuẩn bị ngày mai tìm người giúp tập hợp lại, chờ tới lúc y giao ca xong với trưởng ca đêm, đi ra khỏi phòng làm việc đã là 12h30 sáng.

Nhớ ra còn phải đến chỗ Thiên Vũ đón Tấn Tấn, Trần An Tu tắm rửa qua loa trong phòng thay quần áo. Lúc đi ngang qua nhà ăn dành cho công nhân viên, y cũng không ăn cơm. Hiện giờ là tiết tháng 3, hai ngày trước trời vừa đổ mưa, không khí lạnh tràn vào, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống. Y đi từ lối dành cho công nhân viên ra, bị gió biển thổi qua, đang mặc áo len cũng lạnh run người.

Thiên Vũ, em trai Trần An Tu sống ở tiểu khu Nam Lý cách khách sạn Quân Nhã chưa đến hai chặng đường, nhưng hiện giờ xe bus đã hết chuyến, Trần An Tu chạy một mạch qua. Thành phố Lục Đảo không phải nơi sống về đêm, nhất là khu Đông Sơn của khách sạn Quân Nhã là khu vực mới của thành phố, hè thu hai mùa còn may, trên đường có không ít những sạp bán đồ quay nướng, còn hai mùa đông xuân, buổi tối thường cứ qua 10h là gần như không còn ai đi trên đường nữa.

Cửa tiểu khu đã đóng, Trần An Tu tới gõ cửa, y từng sống ở đây nửa năm, có rất nhiều bảo vệ quen y, đi từ phòng trực ban ra đã nhận mặt y xong, không nói nhiều liền hé cửa cho y phóng vào.

Trần An Tu lấy chìa khóa ra, tiếng mở cửa đã làm Trần Thiên Vũ ngủ trên sô pha phòng khách giật mình, hắn mang mái tóc rối bời ló ra từ trong chăn bật đèn lên: “Anh? Trễ thế này rồi, vừa tan ca à?”

Trần An Tu ném giày dép tán loạn chỗ đổi dép lên giá để giày dép, vừa đi vào vừa đáp: “Thấy phòng mấy đứa bừa bộn, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, lúc rảnh rỗi thì dọn dẹp nhiều vào.” Thùng rác trong phòng đã đầy ùn ra, túi ni lông, bình nước uống, hộp thức ăn nhanh bừa mứa, trên bàn vẫn còn bát mì ăn liền thừa, không nhìn ra là bột thực phẩm gì và chai bia đổ nghiêng.

Trần Thiên Vũ híp mắt, ậm ừ đáp một tiếng: “Em biết rồi, anh, Tấn Tấn đang ngủ trong phòng, nó bị cảm vừa mới tốt lên, anh đừng đưa nó đi vội, cứ ngủ ở đây một giấc rồi mai hẵng đi.” Dừng hơi rồi nói thêm câu nữa, “Vỏ chăn ga giường em đều đổi rồi, sạch sẽ lắm.”

“Anh xem Tấn Tấn trước.” Trần An Tu lần mò vào cửa, đi theo vị trí trong trí nhớ bật đèn ngủ mờ mờ nơi đầu giường, thằng nhóc kia ôm chăn hiển nhiên ngủ say đã lâu, mặt mày đỏ bừng, Trần An Tu áp trán đo nhiệt độ, quả nhiên đã không còn nóng nữa.

“Ba ba?” Tấn Tấn hơi mở mắt gọi khẽ một tiếng.

“Làm con thức à? Ba tắt đèn, con ngủ tiếp đi.” Trần An Tu cố ý nhẹ giọng nói.

Nhóc kia đã thức hẳn, bóp mũi lùi về sau, im lặng nhìn chằm chằm y.

Trần An Tu giơ cánh tay lên để ở mũi ngửi thử, hôm nay tắm vội vội vàng vàng, mùi thuốc dính trên người chưa tan, đây đúng là chuyện bó tay, trong phòng kỹ thuật đều là đàn ông, dù y không hút thuốc thì cũng có người khác hút, không thể tránh được việc nhiễm mùi, y đứng lên, cười cười, “Mũi thính ghê, để ba đi tắm, con mau ngủ đi. Ngày mai còn phải đi học.”

—-

Tắm rửa cẩn thận lần thứ hai trong ngày, Trần An Tu lau tóc đi ra, đá sô pha: “Ê ê, trong nhà còn đồ ăn không?” Mới chỉ ăn tối ở nhà ăn dành cho công nhân viên lúc 8h tối, giờ đã hơn 1h sáng, bụng đã tiêu hóa hết rồi.

Trần Thiên Vũ trở mình, đưa tay chỉ vào tủ để TV, “Có mì ăn liền, có bia, không có nước nóng.”

Trong bếp cũng không sạch mấy so với phòng khách, bát đĩa chưa rửa chất thành từng chồng trong bồn rửa, bận cả một ngày, lúc này Trần An Tu không còn hơi sức đâu để thu dọn giúp thằng em nữa, qua loa nấu xong hai gói mì lấp bụng, đặt báo thức lúc bảy giờ dậy làm bữa sáng cho Tấn Tấn liền xốc chăn lên giường ngủ.

Nhóc kia đã ngủ một giấc dài, sưởi ổ chăn nóng hầm hập, trong lúc ngủ mơ, thân thể nhỏ tự động tìm kiếm nguồn nhiệt, từ từ cọ vào lòng Trần An Tu.

Trần An Tu sờ lên mái tóc mềm của con trai, ôm con vào lòng, cũng chỉ có lúc ngủ Tấn Tấn mới chịu tới gần y, bình thường Tấn Tấn không gần gũi với y, giữa ba con không có gì để nói. Điều này cũng không thể trách đứa bé, từ nhỏ đến lớn, y chưa nuôi Tấn Tấn được mấy hôm.

Hết chương 1

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play