Mặc dù có vài thứ phải học lại từ đầu, nhưng Chương Thời Niên cũng chẳng vội vàng trong một lúc, không muốn để Trần An Tu chịu áp lực quá lớn, cho nên cuộc sống dưới núi của hắn vẫn diễn ra nhàn nhã thoải mái. Ban ngày gặp bạn bè chơi bóng ăn cơm, buổi tối hai người cùng nhau xem sách, làm chút vận động mờ ám, sáng sớm vừa mở mắt liền có thể trông thấy đối phương, những ngày như vậy có bao nhiêu là tốt đẹp. Giữa chừng Trần An Tu có trở về nhà hai lần, có điều không để Mạo Mạo trông thấy hắn, nhóc đó hai hôm nay dụ dỗ vất vả lắm mới ngoan được một chút, hết khóc nháo đòi tìm ba ba nữa.
Sáng hôm nay, Trần An Tu tỉnh lại, mắt còn chưa mở, liền nghe bên ngoài hô to mưa rồi mưa rồi. Mùa đông sắp đến mà còn có mưa lớn nặng hạt như vậy, cái này ở Lục đảo rất hiếm thấy. Dự báo thời tiết nói là có bão, thời tiết như vầy đối với người đi làm thật đúng là dày vò, nhưng đối với người lười biếng mà nói, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt để ngủ nướng nha. Hắn ôm chăn cọ cọ, cự tuyệt nghe theo lời kêu réo rời giường của cái bụng. Nhưng hết lần này đến lần khác có người không theo nguyện vọng của hắn, bóp cái mũi chẳng cho thở, hắn bỏ qua con đường đó, đổi thành há mồm ra.
Người bên cạnh cười khẽ một tiếng, tiếp đó miệng hắn cũng bị lấp kín.
Hô hấp không được, Trần An Tu bị ép phải mở mắt ra, khuôn mặt Chương Thời Niên đang kề gần trong gang tấc. Trải qua hai lần vận động kịch liệt trong phòng tắm tối hôm qua, đầu tóc ngày thường chải vuốt chỉnh tề của người này giờ đã rối như tổ quạ. Theo động tác của y, mái tóc mềm mại thỉnh thoảng cọ cọ lên mặt hắn, trêu chọc khiêu khích khiến lòng hắn ngứa ngáy, giống như móng vuốt mèo cào cào vậy.
"Nhìn đẹp vậy sao? Có phải luyến tiếc chẳng muốn cho người khác nhìn đúng không?", Chương Thời Niên rũ mắt cười, mổ một cái lên môi hắn.
Trần An Tu da mặt dày, sao dễ dàng bị người khác trêu chọc được, Chương Thời Niên cũng không thể nha. Một tay câu cổ đối phương đè xuống, sau khi xem xét kỹ lưỡng một phen, rút ra kết luận: "Ừ, nhìn Chương tiên sinh không mặc quần áo như vầy quả nhiên càng thêm xinh đẹp".
Chương Thời Niên chẳng thèm tranh cãi, tiến tới cắn lỗ tai Trần An Tu, đem người đè xuống giường, Trần An Tu giơ chân đá y. Trong nhà vắng vẻ, hai người chẳng thèm kiêng dè ở trên giường quậy tưng bừng. Đàn ông vào buổi sáng đều hưng phấn, nhất là khi cả hai ngủ cùng chăn cùng giường, lại còn trần như nhộng nữa chứ. Vì thế màn đùa giỡn này nhanh chóng biến thành hai cơ thể gắt gao quấn lấy nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT