Dù Lâm Trường Ninh không nói lời nào, Lục Giang Viễn cũng có thể đoán được ít nhiều. Tráng Tráng và em ấy xa cách gần ba mươi năm, thật vất vả mới nhận nhau, ai mà chẳng muốn gần gũi với con mình cơ chứ. Lo lắng ba mẹ Trần bên kia, đâu chỉ mỗi Trường Ninh, trong lòng hắn làm sao mà không có ý nghĩ tương tự, Tráng Tráng là đứa con duy nhất của bọn họ mà, “Sau này sẽ có cơ hội thôi em ạ”
Lâm Trường Ninh nghe vậy xoay người lại, “Có ý gì?”
"Em nghĩ cả nhà Chương Thời Niên và Tráng Tráng sẽ ở Lục đảo hoài sao?". Lục đảo đúng là rất tốt, nhưng đối với sự nghiệp của Chương Thời Niên mà nói, nền tảng quá yếu. Trong thời gian ngắn còn có thể, chứ nhìn về lâu dài, chắc chắn sẽ bất lợi cho việc phát triển mở rộng, "Trừ khi bọn họ có ý định mỗi người sống một nơi, bằng không Tráng Tráng nhất định sẽ theo Chương Thời Niên rời đi".
Lâm Trường Ninh trong lòng không cách nào kềm chế được mà dâng lên chút hy vọng. Nếu như Tráng Tráng không còn ở bên cạnh chị gái anh rể, bọn họ muốn gần gũi chiếu cố nó, chắc là có thể đi? Nhưng khi nghĩ như vậy, y lại cảm giác mình rất hèn hạ, giống như là cướp đoạt Tráng Tráng từ trong tay của anh chị vậy. Lý trí và tình cảm cứ liên tục giằng co, cuối cùng thì tình yêu thương của người cha đã dần dần chiếm thế thượng phong. Chắc là được mà? Tráng Tráng cũng là con bọn họ, lúc nó ở bên cạnh anh chị bọn họ cũng đâu xen vào, thì những lúc khác có thể để cho bọn họ thực hiện trách nhiệm của một người ba đúng không? ''Lời như vậy, liệu chị gái anh rể có thể tiếp nhận được không?"
"Anh chị ấy cũng là cha mẹ, sẽ hiểu cho mình thôi, huống hồ tình cảm của Tráng Tráng đối với họ chúng ta cũng đâu thể thay thế được". Mặc dù tổn thương, nhưng đây là sự thật, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, dù bọn họ có muốn bù đắp lại, cũng chẳng thể bù đắp được thời gian đã trôi qua. Cuộc sống của Tráng Tráng hai mươi tám năm trước chẳng hề có mặt của hắn và Trường Ninh, có lẽ Trường Ninh so với hắn tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một người cậu có tí quan hệ mà thôi. Mà Trần Kiến Bình và Lâm Anh ở trong mắt Tráng Tráng, là người quan trọng nhất, đồng hành cùng nó từ nhỏ đến lớn, cho nó tình thương vô bờ bến, cho nó một gia đình hoàn chỉnh mà ấm áp. Bởi vì có họ che chở và yêu thương, mói có một Trần An Tu lạc quan sáng sủa của ngày hôm nay. Nếu không có hai vợ chồng nhà họ Trần thu nhận Tráng Tráng, một nhà ba người bọn họ hiện giờ thế nào, chẳng ai biết được. Cho nên, đối với vợ chồng nhà họ Trần, hắn và Trường Ninh chỉ có thể mang ơn. Nếu như muốn oán giận, chỉ có thể oán hắn năm đó không có bản lĩnh, không bảo vệ được Trường Ninh, cũng không thể giữ lại được con trai của mình, cuối cùng dẫn đến hai mươi tám năm ruột thịt xa cách.
Hai mươi tám năm này, Trường Ninh sống trong áy náy và tự trách mình, nhưng hắn cũng có được ngày nào sống an lành đâu chứ
"Hy vọng được như thế", chuyện đã qua, y chẳng muốn nghĩ tới nữa, đã định trước không cách nào vãn hồi được, suy nghĩ nhiều cũng chẳng ích lợi gì. Không bằng quan tâm chuyện về sau, có tí hi vọng dù sao vẫn tốt hơn so với việc chẳng còn hy vọng nào. “Đúng rồi, ban nãy lúc ăn cơm, nghe bàn bên cạnh bàn tán về dầu thô của Thái Hằng, hình như Chương thị đang gặp rắc rối thì phải?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT