---
Mùa đông đến nhanh chóng, và không khí lạnh lẽo của những ngày cuối năm khiến mọi thứ trong văn phòng dường như chậm lại. Phùng Thu vẫn luôn là người làm việc hiệu quả, luôn có một sự bình tĩnh, chính chắn mà ai cũng phải ngưỡng mộ. Nhưng mấy ngày gần đây, tâm trạng của cô trở nên bất ổn, không phải vì công việc mà vì một người duy nhất – Nhân Giai.
Mặc dù cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh, nhưng cái cách anh lặng lẽ hỗ trợ cô trong mọi công việc, dù nhỏ nhất, lại khiến cô cảm thấy mình không thể cắt đứt được sự kết nối ấy. Cô luôn tìm cách né tránh ánh mắt anh, nhưng mỗi lần anh bước đến gần, ánh mắt đó lại như một sợi dây vô hình kéo cô lại gần hơn.
Cô không thể phủ nhận rằng Nhân Giai là một người đàn ông tuyệt vời. Không chỉ trong công việc mà còn trong những hành động hàng ngày. Anh luôn chu đáo, không chỉ lo lắng cho cô mà còn quan tâm đến mọi người xung quanh. Tuy nhiên, chính những điều này lại khiến Phùng Thu cảm thấy bối rối. Cô không biết phải làm gì với cảm xúc của mình, khi những suy nghĩ về anh cứ tự động xuất hiện trong đầu, dù cô cố gắng đẩy chúng ra khỏi tâm trí.
---
Một buổi sáng, khi Phùng Thu bước vào văn phòng, cô nhận thấy không khí có chút khác lạ. Tất cả các nhân viên đều có vẻ bận rộn hơn bình thường, nhưng không khí căng thẳng rõ rệt. Cô liếc nhìn về phía bàn làm việc của Nhân Giai, nơi anh vẫn đang làm việc chăm chú, nhưng có vẻ anh cũng nhận thấy sự thay đổi trong bầu không khí chung.
"Chị Phùng Thu, có vẻ như có một số vấn đề cần giải quyết gấp trong dự án mới," Nhân Giai lên tiếng, giọng anh không hề lộ vẻ lo lắng, nhưng Phùng Thu có thể cảm nhận được sự căng thẳng từ anh.
Cô gật đầu, tỏ ra bình tĩnh. “Cảm ơn anh, tôi sẽ xem xét ngay. Anh cứ tiếp tục làm việc đi.”
Nhân Giai không phản đối, chỉ lặng lẽ quay lại với công việc của mình. Phùng Thu ngồi xuống bàn làm việc, cố gắng xử lý những vấn đề khẩn cấp liên quan đến dự án. Trong suốt cả buổi sáng, tâm trí cô không thể ngừng nghĩ về những điều đã xảy ra gần đây. Dự án lớn sắp tới là cơ hội tốt cho công ty, nhưng có vẻ như những mối quan hệ cá nhân lại làm cô phân tâm hơn bao giờ hết.
---
Sau giờ ăn trưa, khi Phùng Thu bước ra khỏi văn phòng để thư giãn, cô bất ngờ gặp Nhân Giai tại thang máy. Anh không hề tỏ ra ngạc nhiên, cũng không có vẻ gì là lo lắng khi nhìn thấy cô. Dường như, anh luôn sẵn sàng đối diện với mọi tình huống một cách bình tĩnh và chuyên nghiệp.
“Chị muốn đi đâu vậy?” Nhân Giai hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng lại có chút gì đó nhẹ nhàng, khiến Phùng Thu không khỏi bối rối.
“Tôi chỉ ra ngoài chút thôi. Cảm giác này, trong văn phòng có quá nhiều chuyện phải lo,” Phùng Thu nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Nhân Giai chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu cần tôi giúp đỡ gì, chị cứ nói.”
Phùng Thu không hiểu tại sao, nhưng lời nói của anh lại khiến cô cảm thấy một cảm giác khác biệt. Cô không thể phủ nhận rằng Nhân Giai luôn là người sẵn sàng giúp đỡ, nhưng chính vì sự kiên nhẫn đó, sự tận tụy đó, lại khiến cô có cảm giác như anh đang dần bước vào thế giới riêng của cô, một thế giới mà cô không thể kiểm soát.
---
Ngày hôm sau, Phùng Thu phải tham gia một cuộc họp quan trọng với các đối tác. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng dường như mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Cô không thể tập trung như mọi khi, bởi những ý nghĩ về Nhân Giai luôn len lỏi trong tâm trí. Anh vẫn lặng lẽ bên cạnh cô, làm việc một cách cần mẫn, nhưng cô lại không thể hiểu nổi tại sao anh lại kiên nhẫn đến vậy. Nhân Giai chẳng bao giờ có ý đẩy cô ra, nhưng cũng chẳng bao giờ tiến lại gần quá mức. Anh chỉ luôn ở đó, đủ để cô cảm nhận sự hiện diện của anh.
Và rồi, trong một khoảnh khắc lặng lẽ của cuộc họp, khi mọi người đang thảo luận về chiến lược marketing, Phùng Thu chợt nhận ra rằng mình đang nhìn về phía Nhân Giai. Anh đang ghi chép những thông tin quan trọng, ánh mắt tập trung, nhưng không hề tỏ ra căng thẳng hay vội vàng.
Phùng Thu tự hỏi liệu anh có cảm thấy như cô không? Liệu anh có nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ đang dần thay đổi? Cô không thể chắc chắn, vì Nhân Giai luôn giữ một vẻ ngoài lạnh lùng và điềm tĩnh. Nhưng trong sâu thẳm, Phùng Thu cảm nhận được rằng sự im lặng ấy chỉ là lớp vỏ bọc mà anh cố gắng duy trì, còn những suy nghĩ và cảm xúc bên trong có thể không đơn giản như cô tưởng.
---
Cuộc họp kết thúc vào cuối chiều, và mọi người bắt đầu rời khỏi phòng. Phùng Thu đứng dậy, chuẩn bị đi về thì Nhân Giai đến gần, ánh mắt anh nghiêm túc hơn bao giờ hết.
“Chị Phùng Thu, tôi có thể giúp gì cho chị không?” Anh hỏi, nhưng lần này không chỉ là câu hỏi công việc thông thường.
Phùng Thu hơi giật mình, không ngờ anh lại hỏi như vậy. Cô không thể che giấu sự ngạc nhiên trong mắt mình. “Không, cảm ơn anh. Tôi chỉ… tôi chỉ muốn về nhà thôi,” cô đáp, giọng có chút vội vã.
Nhân Giai gật đầu, nhưng không rời đi ngay lập tức. Anh đứng đó một lúc lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
“Chị không cần phải lo lắng quá nhiều. Công việc của chúng ta sẽ ổn thôi,” Nhân Giai nói thêm, đôi mắt anh ánh lên sự an ủi nhẹ nhàng.
Phùng Thu nhìn anh một lúc lâu, cảm giác có gì đó rất khác biệt trong ánh mắt anh. Và rồi, không biết từ bao giờ, cô lại cảm thấy mình muốn anh ở lại, muốn anh ở gần hơn, không chỉ vì công việc, mà vì chính bản thân cô.
------