Nhân Giai đã sống, đã gắng gượng qua những tháng ngày sau khi Phùng Thu ra đi. Mặc dù bên cạnh anh giờ đây có Tạ Nhiễm, một cô gái tốt và dịu dàng, nhưng lòng anh vẫn không thể thoát khỏi những đêm tối, những giấc mơ đầy ám ảnh về Phùng Thu. Mỗi lần nhắm mắt, là hình ảnh của chị lại hiện lên, là những ký ức về một tình yêu đã mất, một trái tim đã vỡ nát. Anh cố gắng sống tiếp, nhưng không bao giờ thật sự sống. Tâm hồn anh mãi bị kẹt lại với quá khứ.
Một ngày nọ, khi anh ngồi trong quán cà phê quen thuộc, tâm trí lại rối bời, một bóng dáng quen thuộc bước vào. Anh ngẩng đầu lên, hơi thở bỗng nghẹn lại. Đó là cô. Là Phùng Thu.
Trái tim anh đập mạnh, như thể bị ai đó siết chặt. Mắt anh không thể tin được vào những gì đang hiện ra trước mắt mình. Làm sao có thể? Cô đã chết rồi, đã ra đi mãi mãi. Anh đã chứng kiến cái chết của cô. Anh đã thấy cơ thể lạnh lẽo, máu loang khắp nơi, và cơn đau xé lòng không thể quên.
"Chị Phùng Thu..." Nhân Giai thốt lên, giọng nghẹn ngào. “Chị... chị còn sống sao?”
Phùng Thu không trả lời ngay, cô chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt nhìn anh không chút lo lắng hay sợ hãi. Cô bước lại gần, mỗi bước chân như làm trái tim Nhân Giai vỡ vụn. Chị ngồi xuống ghế đối diện, vẻ mặt dịu dàng, không có chút gì của cái chết đã cướp đi tất cả.
"Em đã quên chị rồi sao?" Phùng Thu hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng có sự lạnh lẽo lẩn khuất. “Em không nhận ra chị sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT