---

 

Phùng Thu không thể nhớ nổi mình đã bao lần ngồi trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà tâm trí lại bay đi nơi khác. Cô đã trở nên bối rối hơn bao giờ hết kể từ khi Nhân Giai xuất hiện trong cuộc đời cô. Trái tim cô chưa bao giờ có chỗ cho tình cảm, ít nhất là không phải những tình cảm lãng mạn, nhưng sự hiện diện của anh lại khiến cô phải suy nghĩ lại tất cả những gì mình từng tin tưởng.

Ngày hôm đó, trời mưa lớn. Những giọt mưa đập vào cửa kính, khiến không gian bên ngoài trở nên mờ mịt. Phùng Thu bước vào văn phòng muộn hơn bình thường, như thể những cơn mưa không chỉ làm ướt đường phố mà còn làm ướt cả tâm hồn cô. Cô biết rằng hôm nay sẽ lại là một ngày bận rộn, với những cuộc họp và kế hoạch kinh doanh chờ đợi, nhưng cô lại không thể xua đi được hình ảnh của Nhân Giai trong đầu.

Nhân Giai vẫn đang ngồi tại bàn làm việc của mình, chăm chú vào một tệp tài liệu. Anh không hề tỏ ra vội vã hay thiếu kiên nhẫn. Mỗi hành động của anh đều nhẹ nhàng, có chủ đích, như thể anh đã dành cả đời để học cách giữ im lặng và quan sát. Phùng Thu cảm thấy lạ lẫm mỗi khi nghĩ về anh. Anh không giống bất kỳ người đàn ông nào cô từng gặp. Anh không vồn vã, không lôi kéo sự chú ý, nhưng lại khiến cô không thể không chú ý đến mình.

Cô bước tới gần bàn làm việc của anh, không cố gắng che giấu sự khó chịu lẫn tò mò trong lòng.

“Anh lại làm việc muộn thế này?” Phùng Thu hỏi, cố tỏ ra lạnh lùng.

Nhân Giai ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng không chút kiêu ngạo. “Công việc chưa xong. Tôi không muốn để chị phải lo lắng.”

Phùng Thu không thể phủ nhận rằng câu trả lời của anh khiến cô cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Anh luôn cố gắng hết sức, và không bao giờ đẩy công việc sang người khác, dù chỉ là một nhiệm vụ nhỏ. Nhưng điều đó lại khiến cô cảm thấy như mình đang là người kiểm soát anh, và cô không thích cảm giác đó. Cô không muốn ai đó làm việc chỉ vì một lý do gì đó ngoài chính công việc. Nhưng những gì anh làm không phải là sự hy sinh mù quáng. Anh làm vì anh muốn, vì anh tự nguyện.

"Anh có thể về nghỉ ngơi. Tôi không cần anh làm việc quá sức," Phùng Thu đáp, giọng cô có chút mệt mỏi.

Nhân Giai chỉ mỉm cười, nhưng không nói gì. Anh đứng dậy, bước lại gần cô và đặt một tệp tài liệu lên bàn.

“Dự án mới đã hoàn thành, chị có thể xem qua nếu cần.”

Phùng Thu im lặng nhận lấy tài liệu, ánh mắt cô dừng lại một lúc lâu trên gương mặt anh. Cô không thể hiểu nổi tại sao lại có một cảm giác mơ hồ trong lòng mình khi nhìn thấy nụ cười ấy. Nhân Giai không phải kiểu người dễ dàng để lại dấu ấn trong lòng người khác, nhưng cách anh kiên trì, nhẫn nại và đầy tôn trọng lại khiến cô không thể không suy nghĩ về anh. Cô không thể giải thích nổi cảm giác ấy, chỉ biết rằng mỗi lần đối diện với anh, cô lại cảm thấy như mình đang đứng trước một điều gì đó rất quan trọng mà cô chưa hiểu hết.

 

---

Buổi chiều đến rất nhanh, và Phùng Thu lại một lần nữa quay về với công việc. Nhưng cô không thể tập trung được như mọi khi. Trong đầu cô chỉ có những suy nghĩ mông lung về Nhân Giai, về anh và về những thay đổi kỳ lạ trong cảm xúc của mình. Cô đã bao lần tự nhủ rằng mình không cần phải lo lắng về anh, nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ về anh.

Chỉ khi ánh đèn trong văn phòng bắt đầu mờ dần, cô mới giật mình nhận ra rằng mình đã làm việc quá lâu mà không hề nghỉ ngơi. Phùng Thu quyết định đứng dậy, bước ra ngoài ban công một lúc để lấy lại tinh thần. Những cơn mưa đã tạnh, nhưng không khí vẫn ẩm ướt và lạnh lẽo.

Khi cô quay lại văn phòng, cô lại nhìn thấy Nhân Giai, người vẫn đang im lặng làm việc, như thể anh đã quên mất thời gian. Anh không cần sự khen ngợi hay sự chú ý của ai cả, chỉ đơn giản là anh muốn làm tốt công việc của mình.

Phùng Thu không hiểu sao, nhưng cô lại cảm thấy sự tôn trọng đối với anh ngày càng tăng lên. Sự kiên nhẫn của anh, sự im lặng của anh khiến cô cảm thấy mình như đang đứng trước một bức tường kiên cố mà mình không thể nào phá vỡ. Anh không dễ bị khuất phục, không dễ dàng để người khác kiểm soát, nhưng cũng không bao giờ phản kháng lại bất kỳ yêu cầu nào.

“Anh làm việc quá khuya,” Phùng Thu nói một cách bình thản, nhưng có một chút lo lắng trong ánh mắt.

Nhân Giai ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng. “Công việc chưa xong, tôi muốn chắc chắn rằng mọi thứ đều hoàn hảo.”

Phùng Thu không biết phải nói gì. Cô chỉ có thể gật đầu, rồi quay lại với bàn làm việc của mình. Những cuộc họp, những hợp đồng chờ đợi cô, nhưng những suy nghĩ về Nhân Giai lại không thể dứt ra khỏi đầu. Cô không hiểu tại sao mình lại phải suy nghĩ quá nhiều về một người như anh. Anh là trợ lý của cô, chỉ đơn giản là vậy. Nhưng sự xuất hiện của anh đã làm thay đổi cả thế giới quan của cô.

 

---

Một tuần trôi qua, và mối quan hệ giữa họ dần trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Phùng Thu vẫn tiếp tục giữ thái độ lạnh nhạt, vẫn cố gắng giữ khoảng cách với Nhân Giai, nhưng không hiểu sao mỗi khi anh cười, mỗi khi ánh mắt anh chạm vào cô, một cảm giác ngọt ngào lại len lỏi vào trái tim cô. Điều đó khiến cô cảm thấy bất an và lo sợ.

Cô không muốn thay đổi. Cô không muốn để mình rơi vào một tình huống mà mình không thể kiểm soát. Nhưng hình như, mọi thứ đang dần vượt ra ngoài tầm kiểm soát của cô.

 

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play