---
Phùng Thu không thể nhớ nổi mình đã bao lần nhìn đồng hồ khi đang lái xe về nhà. Mỗi lần như vậy, những cảm giác không rõ ràng về Nhân Giai lại quay cuồng trong tâm trí cô, như một cơn bão không ngừng dồn dập. Cô muốn xua tan những suy nghĩ ấy, nhưng dường như càng cố gắng quên đi, nó lại càng hiện diện rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cô bước vào căn hộ của mình, bật đèn và thay bộ đồ công sở đã trở nên quá chật chội. Bước vào phòng khách, Phùng Thu ngồi xuống ghế sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn phố xá lấp lánh trong đêm tối. Mọi thứ ngoài kia đều yên bình, nhưng trong lòng cô lại là một mớ hỗn độn của cảm xúc.
Cô không phải kiểu người dễ dàng để cảm xúc chi phối. Suốt bao nhiêu năm làm việc trong môi trường kinh doanh, cô đã học cách kìm nén cảm xúc của mình, để không ai có thể nhìn thấy những yếu điểm trong con người cô. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Nhân Giai lại làm tất cả mọi thứ trong cô thay đổi. Anh luôn ở đó, kiên nhẫn, điềm tĩnh, nhưng lại có sức mạnh khiến cô không thể thoát khỏi ảnh hưởng của anh.
Cô không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy sự thu hút mãnh liệt đối với anh. Nhưng cô cũng không thể để mình yếu đuối. Cô không thể vì một chút cảm xúc cá nhân mà đánh mất bản thân trong công việc.
---
Sáng hôm sau, Phùng Thu quyết định sẽ tạm thời rũ bỏ những suy nghĩ về Nhân Giai. Cô cần tập trung vào công việc, và chỉ có công việc mới giúp cô cảm thấy bản thân mình có giá trị. Nhưng khi cô bước vào văn phòng, mọi thứ lại không dễ dàng như vậy.
Nhân Giai đứng cạnh bàn làm việc của cô, như một bóng hình quen thuộc, nhẹ nhàng nhìn cô với ánh mắt đầy sự kiên nhẫn, nhưng không thiếu phần sắc sảo. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt một tệp tài liệu lên bàn cô.
“Dự án này cần chị xem qua,” Nhân Giai nói, giọng anh luôn giữ một vẻ điềm tĩnh mà Phùng Thu không thể hiểu nổi.
Phùng Thu gật đầu, nhưng ngay khi mở tệp tài liệu, cô lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trong lòng. Nhân Giai luôn biết cách làm cho cô phải chú ý đến anh, dù chỉ là một cử chỉ nhỏ. Cô không thể giải thích nổi tại sao anh lại có tác động mạnh mẽ đến thế, nhưng cô biết rằng anh là một phần quan trọng trong cuộc sống của cô.
---
Một tuần trôi qua, và mọi thứ dường như bắt đầu trở lại với nhịp điệu bình thường. Phùng Thu vẫn giữ khoảng cách với Nhân Giai, dù trong lòng cô không ngừng rối bời. Công việc không phải là vấn đề, nhưng cảm xúc của cô đối với Nhân Giai lại là một câu hỏi mà cô không thể giải đáp.
Rồi một ngày, khi cô đi ra ngoài để giải quyết một số vấn đề ngoài công ty, cô bất ngờ gặp Nhân Giai ở một quán cà phê gần văn phòng. Anh không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cô, chỉ đơn giản là mỉm cười và mời cô ngồi cùng.
“Chị cũng thích uống cà phê ở đây sao?” Nhân Giai hỏi, khi cô ngồi xuống ghế đối diện anh.
Phùng Thu cảm thấy lạ lùng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại gặp Nhân Giai ở một nơi như thế này. Quán cà phê nhỏ, yên tĩnh, không có những cuộc trò chuyện ồn ào như trong công ty. Một không gian hoàn toàn khác biệt, và trong không gian ấy, mọi rào cản giữa họ dường như cũng bắt đầu tan biến.
“Chưa bao giờ thử,” Phùng Thu đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Chắc là hôm nay tôi muốn thay đổi một chút không khí.”
Nhân Giai cười nhẹ, ánh mắt anh vẫn giữ sự lặng im, nhưng lại có một sự ấm áp mà Phùng Thu không thể làm ngơ. Anh không phải kiểu người dễ dàng thể hiện cảm xúc, nhưng khi anh cười, tất cả mọi thứ như tạm dừng lại, chỉ còn lại không gian này, giữa cô và anh.
“Công việc của chị sao rồi?” Nhân Giai hỏi, thay vì đề cập đến chuyện riêng tư. Anh luôn là vậy, luôn biết cách duy trì sự chuyên nghiệp trong mọi tình huống, nhưng Phùng Thu lại cảm thấy có một sự quan tâm ẩn sâu trong câu hỏi ấy.
“Vẫn ổn. Nhưng có vài thứ tôi cần phải suy nghĩ lại,” Phùng Thu trả lời, không nói rõ là điều gì. Cô không muốn anh biết rằng mình đang rối bời vì những cảm xúc mà cô không thể kiểm soát được.
Nhân Giai không ép cô trả lời, chỉ tiếp tục thưởng thức cà phê trong im lặng. Sự im lặng đó khiến Phùng Thu cảm thấy mình thật kỳ lạ. Cô không biết liệu đây có phải là một sự đồng cảm từ anh hay không, nhưng những lần như vậy lại khiến cô cảm thấy mình dần dần mở lòng hơn. Không phải với công việc, mà là với chính cảm xúc của mình.
---
Buổi chiều hôm đó, khi Phùng Thu quay lại văn phòng, cô nhận thấy tâm trạng của mình đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô cảm thấy như mọi thứ đều đã được giải tỏa. Tuy nhiên, ngay khi cô bước vào phòng, cô lại gặp Nhân Giai đang đứng bên cạnh bàn làm việc của cô, như thể anh đã đợi cô suốt cả buổi chiều.
“Chị Phùng Thu, tôi đã hoàn thành báo cáo mà chị yêu cầu. Chị có thể xem qua lúc nào cũng được,” Nhân Giai nói, giọng anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt có một chút gì đó khác thường mà Phùng Thu không thể nhận ra ngay lập tức.
Cô nhìn vào tệp tài liệu mà Nhân Giai đưa cho mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh. Lúc này, Phùng Thu không thể che giấu cảm giác kỳ lạ trong lòng. Cô không thể quyết định xem mình nên làm gì tiếp theo. Cô có nên tiếp tục giữ khoảng cách, hay là để mọi thứ trôi đi tự nhiên như chính cảm xúc của cô?
Nhân Giai không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhẹ và lặng lẽ quay đi. Phùng Thu nhìn theo bóng dáng anh, cảm thấy có một điều gì đó thật khó diễn tả đang nhen nhóm trong lòng mình. Mối quan hệ giữa họ không chỉ là công việc nữa. Nó đã trở thành một câu chuyện phức tạp hơn, một bài toán mà cô chưa tìm ra lời giải.
---