---
Phùng Thu luôn tự hào về bản thân. Cô là giám đốc điều hành của một công ty truyền thông hàng đầu, là hình mẫu lý tưởng mà nhiều người mơ ước được trở thành. Mạnh mẽ, quyết đoán, và hoàn toàn kiểm soát cuộc sống cũng như công việc của mình, Phùng Thu không bao giờ để lộ bất kỳ yếu điểm nào. Cô hiểu rằng trong thế giới đầy cạnh tranh này, sự mềm yếu chỉ khiến người ta bị tổn thương. Và Phùng Thu không có chỗ cho sự tổn thương trong cuộc sống của mình.
Cô đứng trước cửa văn phòng giám đốc của mình, một không gian rộng rãi với những cửa sổ kính sáng choang, cho phép cô ngắm nhìn toàn cảnh thành phố. Trên bàn làm việc, các tài liệu, báo cáo và email chờ đợi được xử lý. Nhưng hôm nay, mọi thứ dường như không như mọi khi. Có một cảm giác không thoải mái trong lòng cô, như thể có điều gì đó không ổn.
Đó là sự xuất hiện của Nhân Giai – trợ lý mới của cô.
Nhân Giai không phải là người đầu tiên cô tuyển dụng cho vị trí này, nhưng anh lại là người đặc biệt khiến cô cảm thấy lạ lẫm. Không giống những người khác, Nhân Giai không có sự tự tin mạnh mẽ của những người đàn ông mà cô từng gặp trong công việc. Anh có vẻ ngoài bình thường, thậm chí có chút nhút nhát. Nhưng điều khiến Phùng Thu không thể bỏ qua chính là sự chăm chỉ và kiên nhẫn của anh.
Ngày đầu tiên gặp Nhân Giai, Phùng Thu không tỏ ra quá nhiều sự quan tâm. Cô đơn giản chỉ cần một trợ lý có thể làm việc hiệu quả. Nhưng khi nhìn thấy anh trong trang phục công sở đơn giản, mắt đeo kính cận và thái độ luôn khiêm tốn, Phùng Thu không khỏi cảm thấy có gì đó khác biệt. Anh không phải mẫu đàn ông cô hay quen thuộc, những người thường tự tin, thậm chí có chút kiêu ngạo. Nhân Giai thì ngược lại, anh chỉ lặng lẽ làm việc, không đẩy mạnh bản thân ra ngoài để tìm sự chú ý.
Ngày đầu tiên làm việc, Nhân Giai đã giúp cô chuẩn bị một cuộc họp lớn, xử lý những báo cáo mà không cần nhiều lời nhắc nhở. Phùng Thu thấy anh không chỉ làm việc nhanh chóng mà còn làm rất chính xác, khiến cô phải thừa nhận rằng anh là một người đáng tin cậy. Nhưng dù vậy, Phùng Thu không thể để bản thân mình dễ dàng bị cuốn vào một người đàn ông như thế. Cô luôn có nguyên tắc riêng – không bao giờ để công việc và tình cảm lẫn lộn.
---
Ngày qua ngày, Phùng Thu dần nhận thấy sự khác biệt rõ rệt giữa Nhân Giai và những trợ lý mà cô từng có. Anh không phải kiểu người hay gây sự chú ý, cũng không có tham vọng hay ham muốn thể hiện bản thân. Thay vào đó, Nhân Giai tập trung vào công việc, luôn kiên trì và lặng lẽ làm hết mọi thứ mà không đòi hỏi sự khen ngợi hay công nhận. Có đôi lúc, Phùng Thu bắt gặp ánh mắt của anh khi anh nhìn cô – ánh mắt dịu dàng nhưng lại đầy lo lắng. Mỗi lần như vậy, cô lại cảm thấy một chút gì đó khó tả trong lòng.
“Nhân Giai, tôi cần báo cáo về chiến lược truyền thông cho dự án sắp tới vào sáng mai.” Phùng Thu ra lệnh, giọng điệu không thay đổi, luôn lạnh nhạt như mọi khi.
“Dạ, chị Phùng Thu. Tôi sẽ chuẩn bị xong trước giờ họp sáng mai,” Nhân Giai trả lời một cách điềm tĩnh, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi bàn làm việc của cô, nơi cô đang gõ những ký tự trên bàn phím máy tính.
Phùng Thu chỉ gật đầu rồi quay đi. Cô không có thời gian để suy nghĩ về những cảm giác không rõ ràng mà Nhân Giai tạo ra trong lòng mình. Nhưng càng ngày, những cảm giác ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Một buổi chiều muộn, sau khi tất cả các đồng nghiệp đã rời khỏi văn phòng, Phùng Thu vẫn còn ngồi làm việc với đống tài liệu. Thông thường, cô luôn là người cuối cùng rời khỏi công ty, nhưng hôm nay, cô có một cảm giác kỳ lạ. Dường như có ai đó đang đứng ngoài cửa, theo dõi mình.
Cánh cửa văn phòng mở nhẹ, và Nhân Giai bước vào với một cốc cà phê trong tay. “Chị Phùng Thu, tôi đã chuẩn bị xong tài liệu chị yêu cầu. Cà phê của chị đây.”
Phùng Thu ngước lên, nhìn vào ánh mắt của Nhân Giai. Anh chỉ lặng lẽ đứng đó, không nói gì thêm. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng cô. Tại sao cô lại cảm thấy như vậy? Cảm giác này không giống những cảm xúc mà cô từng có đối với những người đàn ông khác. Có lẽ vì anh quá khác biệt, quá kiên nhẫn, quá dịu dàng.
Cô nhận cốc cà phê từ tay anh, nhưng không nói lời cảm ơn. Chỉ là một hành động đơn giản, nhưng lại khiến cô cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhân Giai chỉ mỉm cười nhẹ, rồi quay người rời đi. Anh không cần sự khen ngợi, cũng không đòi hỏi sự chú ý. Anh chỉ làm việc của mình một cách thầm lặng, không để lại dấu vết.
---
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Phùng Thu và Nhân Giai trở nên mờ nhạt hơn bao giờ hết. Cô vẫn giữ khoảng cách, vẫn lạnh lùng và cứng rắn như trước. Nhưng trong thâm tâm, Phùng Thu cảm nhận rõ sự thay đổi trong lòng mình. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt của Nhân Giai, cô lại cảm thấy có điều gì đó khiến cô không thể dứt ra.
Anh không giống những người đàn ông cô đã từng gặp. Anh không có tham vọng thể hiện bản thân, không cố gắng gây ấn tượng với cô. Nhân Giai giống như một người con trai bình thường, nhẹ nhàng và dễ tổn thương, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ mà cô không thể giải thích.
Phùng Thu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Cô đã quen với việc kiểm soát tất cả mọi thứ trong cuộc sống, nhưng sự xuất hiện của Nhân Giai khiến cô không thể nào duy trì được sự kiểm soát ấy.
---