---
Phùng Thu không biết phải làm gì với cảm giác kỳ lạ này. Mặc dù cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng và cứng rắn như mọi khi, nhưng mỗi lần gặp Nhân Giai, một sự khó chịu không tên lại xâm chiếm tâm trí cô. Dường như anh chính là nguyên nhân khiến cô phải suy nghĩ quá nhiều về những thứ không thuộc về mình. Cô không cần một người đàn ông trong cuộc sống này, đặc biệt là một người như Nhân Giai, người không có tham vọng và chỉ lặng lẽ làm việc.
Tuy nhiên, cái nhìn kiên nhẫn, sự ân cần trong mỗi hành động nhỏ của anh lại khiến cô cảm thấy một điều gì đó mà cô không thể dễ dàng đẩy ra khỏi tâm trí mình. Phùng Thu đã quen với việc kiểm soát mọi thứ, nhưng dường như, trước Nhân Giai, cô lại không thể duy trì sự lạnh lùng ấy.
Một buổi sáng, Phùng Thu đứng trước gương, chỉnh lại áo vest và buộc tóc gọn gàng. Cô luôn là hình mẫu của sự hoàn hảo, từ công việc đến ngoại hình. Nhưng hôm nay, trước khi rời khỏi nhà, cô lại không thể tránh khỏi suy nghĩ về Nhân Giai.
“Anh ta không phải là kiểu người mà mình cần lo lắng,” cô tự nhủ, cố gắng xua đuổi cảm giác bối rối mà anh mang lại.
---
Khi cô bước vào văn phòng, cảnh tượng quen thuộc lại hiện ra trước mắt: mọi người đang bận rộn với công việc của mình, còn Nhân Giai thì vẫn ngồi im lặng, chăm chú vào màn hình máy tính của mình. Anh không bao giờ quấy rầy cô, không bao giờ đòi hỏi sự chú ý. Nhưng mỗi khi cô cần anh, anh luôn xuất hiện đúng lúc, với một thái độ nghiêm túc và tôn trọng.
“Chị Phùng Thu, chị cần tôi giúp gì không?” Nhân Giai ngẩng đầu lên khỏi màn hình, ánh mắt anh luôn là một sự pha trộn giữa sự kính trọng và sự chăm chú.
Phùng Thu khẽ nhíu mày. Cô không biết tại sao nhưng đôi khi chỉ nghe câu hỏi đó thôi cũng khiến cô cảm thấy có chút khó chịu. Có lẽ là vì anh quá tôn trọng, quá lặng lẽ, khiến cô không thể đoán được điều gì thật sự đang diễn ra trong lòng anh.
“Không cần, anh cứ làm việc của mình đi,” Phùng Thu trả lời ngắn gọn.
Nhân Giai chỉ gật đầu, lại quay về với công việc của mình. Phùng Thu thở dài, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi thất vọng vì sự im lặng đó. Cô cảm giác như mình là người duy nhất có sự thay đổi trong mối quan hệ này, nhưng anh lại không hề hay biết gì.
---
Ngày hôm sau, sau một buổi họp căng thẳng, Phùng Thu cảm thấy đầu óc mình như muốn vỡ tung. Những vấn đề trong công ty ngày càng phức tạp, và cô không thể đơn giản giải quyết mọi chuyện như trước đây. Phùng Thu bước ra ngoài ban công, hít một hơi dài để giải tỏa sự mệt mỏi. Dưới ánh nắng chiều, cả thành phố như bao phủ trong một lớp ánh sáng vàng dịu dàng.
Nhưng ngay lúc cô đang đứng đó, cố gắng lấy lại bình tĩnh, một tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau khiến cô quay lại. Nhân Giai đang đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc nhưng không có vẻ gì là lo lắng hay e ngại.
“Chị Phùng Thu, tôi đã hoàn thành xong phần dự án marketing của chúng ta. Nếu chị cần xem qua, tôi có thể trình bày chi tiết hơn.”
Phùng Thu không ngạc nhiên lắm về sự xuất hiện của anh. Thực ra, trong những tháng ngày qua, cô đã quen với việc Nhân Giai luôn sẵn sàng giúp đỡ, luôn đi trước một bước mà không cần bất kỳ yêu cầu nào .
Phùng Thu nhìn anh một lúc, đôi mắt thoáng chút dịu lại, nhưng ngay sau đó, cô giấu cảm xúc ấy đi bằng một cái gật đầu lạnh lùng. Cô quay về phòng, và Nhân Giai theo sau.
Khi hai người ngồi đối diện nhau trong phòng họp nhỏ, ánh sáng mờ nhạt từ ô cửa sổ chiếu vào, tạo nên không khí yên tĩnh. Nhân Giai bắt đầu trình bày kế hoạch, giọng nói của anh trầm ấm, từng lời nói rõ ràng, dễ hiểu. Phùng Thu lắng nghe, nhưng trong lòng lại không ngừng phân vân: vì sao cô lại để tâm quá nhiều đến từng lời nói của anh?
Cô đột nhiên nhận ra ánh mắt của mình hướng về anh lâu hơn bình thường. Nhân Giai vẫn điềm tĩnh, đôi khi dừng lại để chờ cô đặt câu hỏi, nhưng không hề có ý thúc ép. Ánh mắt anh như một cơn gió nhẹ, lặng lẽ nhưng đủ khiến người khác cảm nhận được. Sự kiên nhẫn và tập trung trong từng cử chỉ của anh, từ cách anh lật từng trang báo cáo cho đến giọng nói chậm rãi, khiến cô bối rối hơn bao giờ hết.
Cuối cùng, Nhân Giai dừng lại, ánh mắt kiên nhẫn đợi phản hồi từ cô. Phùng Thu nhìn vào bản báo cáo, vờ như mình đang phân tích nó, nhưng trong lòng thì không khỏi băn khoăn.
“Công việc này cần người có kinh nghiệm và sự quyết đoán. Anh có chắc mình hiểu rõ hết những gì mình vừa trình bày không?” Câu hỏi của cô thoáng chút thách thức, giọng nói lạnh lùng mà bản thân cô cũng không nhận ra.
Nhân Giai vẫn không đổi sắc mặt, bình tĩnh trả lời, “Tôi đã xem xét kỹ lưỡng. Nhưng nếu chị có ý kiến, tôi sẽ điều chỉnh theo mong muốn của chị.”
Phùng Thu im lặng, bất giác nhận ra mình đang cố đẩy anh ra xa. Cô cảm thấy mình nên giữ khoảng cách, nhưng đồng thời lại muốn anh tiến lại gần hơn. Trước giờ cô luôn tự tin, mạnh mẽ, không để ai tác động đến cảm xúc của mình, vậy mà trước mặt Nhân Giai, mọi thứ như trở nên mâu thuẫn.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, Nhân Giai cúi chào rồi rời đi. Nhưng hình ảnh anh cứ hiện diện trong tâm trí cô. Phùng Thu ngả lưng ra ghế, mắt nhìn vào khoảng không. Cô biết rằng mình không nên nghĩ quá nhiều, nhưng mỗi khi nhớ lại sự ân cần, kiên nhẫn của anh, lòng cô lại rối bời.
---
Ngày hôm sau, cô và Nhân Giai có cuộc họp cùng ban lãnh đạo. Như mọi khi, anh vẫn tỏ ra chu đáo, chuẩn bị sẵn mọi tài liệu cần thiết cho cô. Cuộc họp diễn ra căng thẳng, với những con số và kế hoạch đầy áp lực, nhưng mỗi lần Phùng Thu cần, ánh mắt của Nhân Giai luôn ở đó, mang lại cho cô sự ổn định khó tả.
Khi cuộc họp kết thúc, Nhân Giai lặng lẽ thu dọn tài liệu. Cảm giác bối rối lại xuất hiện trong lòng Phùng Thu. Cuối cùng, cô lên tiếng:
“Nhân Giai, anh không bao giờ nghĩ về bản thân sao? Tôi thấy anh cứ âm thầm giúp đỡ mà không hề đòi hỏi gì.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm ấm: “Tôi chỉ làm những gì tôi thấy cần thiết. Nếu điều đó giúp ích cho chị, tôi sẽ luôn sẵn sàng.”
Lời nói của anh khiến cô cảm thấy ngột ngạt trong lồng ngực, như thể cô không thể nắm bắt được gì từ anh. Nhân Giai mỉm cười, bước ra khỏi phòng, để lại Phùng Thu đứng đó, một mình với những cảm xúc rối bời không lối thoát.
---
Phùng Thu về nhà, cố gắng xua đi hình ảnh của anh. Nhưng từng khoảnh khắc trong ngày cứ lặp lại trong tâm trí cô: ánh mắt dịu dàng, sự quan tâm thầm lặng của anh. Đêm ấy, cô không thể chợp mắt, lòng tràn đầy những cảm xúc chưa từng trải nghiệm.