---
Phùng Thu không thích cảm giác này. Cô không thích sự khó chịu đang len lỏi trong lòng mình mỗi khi Nhân Giai xuất hiện. Anh vẫn luôn im lặng, làm việc cẩn thận, nhưng mỗi lần ánh mắt anh chạm vào cô, một cái nhìn ẩn chứa rất nhiều cảm xúc mà cô không thể giải mã được, lại làm cô không khỏi bối rối. Cảm giác ấy không phải là sự lo lắng, mà là một sự bất an, một sự chờ đợi mà cô không thể tránh khỏi.
Cả tuần qua, Phùng Thu chỉ cố gắng dồn hết tâm trí vào công việc để quên đi những cảm xúc kỳ lạ ấy. Cô đã thực hiện hàng loạt cuộc họp quan trọng, ký kết những hợp đồng trị giá hàng triệu đô la và kiểm soát công ty một cách xuất sắc như những gì cô vẫn luôn làm. Nhưng khi đêm về, khi cô ngồi lại trong văn phòng, ánh mắt của Nhân Giai vẫn vương vấn trong tâm trí cô. Cô không thể ngừng nghĩ về anh, về cái cách anh nhìn cô khi không ai chú ý.
---
Một buổi chiều, khi ánh nắng vàng nhạt dần nhường chỗ cho bóng tối, Phùng Thu nhận thấy mình lại một lần nữa là người cuối cùng trong văn phòng. Cô ngồi trước bàn làm việc, tay lướt nhẹ trên bàn phím, gõ những dòng chữ đều đặn. Mọi thứ trong công ty vẫn hoạt động trơn tru như mọi khi. Nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy có điều gì đó khác biệt.
Cánh cửa phòng mở nhẹ nhàng, và Nhân Giai bước vào, tay cầm một tệp tài liệu. Anh vẫn giữ dáng vẻ im lặng, không bao giờ chen vào không gian của cô một cách bừa bãi. Nhưng hôm nay, sự hiện diện của anh lại khiến Phùng Thu có chút khó chịu.
“Chị Phùng Thu, tài liệu về dự án quảng cáo mới của chúng ta đã được tôi hoàn thành. Tôi đã cập nhật những thay đổi theo yêu cầu của chị.” Nhân Giai nói, giọng anh nhỏ nhẹ nhưng rất rõ ràng. Anh đứng ở cửa, không dám tiến lại quá gần, giống như một đứa trẻ đang đợi sự chấp thuận.
Phùng Thu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt hướng về phía anh. “Đặt lên bàn đi,” cô nói ngắn gọn.
Nhân Giai khẽ gật đầu, bước tới và đặt tệp tài liệu lên bàn trước mặt cô. “Cảm ơn anh,” Phùng Thu nói, dù cô không thể hiện gì ngoài sự chuyên nghiệp.
Nhân Giai đứng lặng lẽ một lúc, rồi cúi đầu một cách cung kính, “Chị Phùng Thu, nếu có gì cần thêm, tôi luôn sẵn sàng.”
Phùng Thu im lặng nhìn anh một lúc lâu. Mỗi lần anh nói những lời này, Phùng Thu lại cảm thấy một sự dịu dàng trong giọng nói ấy, một sự tôn trọng mà cô không hề yêu cầu. Điều này khiến cô cảm thấy lạ lẫm, như thể có một sự thay đổi ngầm nào đó trong mối quan hệ này mà cô không thể kiểm soát.
“Cảm ơn.” Phùng Thu chỉ đáp lại một cách hờ hững, dù cô biết rằng sự xuất hiện của anh trong văn phòng vào giờ này không phải chỉ vì công việc.
Nhân Giai quay người đi, nhưng chỉ vài bước, anh lại dừng lại. Câu nói nhỏ nhẹ của anh khiến Phùng Thu giật mình.
“Chị Phùng Thu, tôi… tôi có thể giúp chị thêm gì nữa không?” Nhân Giai không quay lại, chỉ đứng đó, như thể chờ đợi một điều gì đó.
Phùng Thu thở dài, cảm giác như mọi thứ đang trở nên căng thẳng hơn, dù chính cô cũng không thể hiểu vì sao. “Anh về đi,” cô đáp, rồi quay lại với đống công việc của mình.
Nhân Giai không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Phùng Thu lại một lần nữa cảm thấy trống vắng. Cô biết mình đã có một sự thay đổi trong cách nhìn nhận về Nhân Giai, nhưng cô lại không biết làm thế nào để đối diện với nó. Cô là người phụ nữ mạnh mẽ, luôn kiểm soát mọi tình huống, và không bao giờ để tình cảm xen vào công việc. Nhưng tại sao lại có những khoảnh khắc khiến cô yếu đuối như vậy? Cô không thể giải thích được.
---
Sáng hôm sau, Phùng Thu như thường lệ bước vào văn phòng, sẵn sàng cho một ngày làm việc bận rộn. Nhân Giai đã có mặt từ sớm, đang ngồi ở bàn làm việc, chăm chú vào màn hình máy tính. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ làm việc. Nhưng điều này càng khiến Phùng Thu cảm thấy có điều gì đó không đúng.
“Anh có gặp khó khăn gì trong công việc không?” Phùng Thu đột ngột lên tiếng, giọng cô không có chút biểu cảm nào, chỉ đơn giản là một câu hỏi thường xuyên.
Nhân Giai ngẩng đầu lên, ánh mắt anh hơi bất ngờ. “Không, chị Phùng Thu. Mọi việc đều ổn. Tôi vẫn đang theo sát tiến độ công việc.”
Phùng Thu gật đầu. “Tốt.” Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy có điều gì đó không thể chối cãi trong lời nói của anh. Phải chăng Nhân Giai đang có điều gì đó giấu kín mà cô không thể đoán ra?
Cả buổi sáng, Phùng Thu cố gắng không nghĩ về anh, tập trung vào các cuộc họp và chiến lược sắp tới. Tuy nhiên, tâm trí của cô lại cứ bị kéo về phía Nhân Giai. Anh vẫn im lặng, chăm chỉ làm việc, nhưng có lẽ chính sự kiên nhẫn của anh đã khiến cô bắt đầu cảm thấy lo lắng. Phùng Thu không thể không nhận ra rằng, dù cô không nói gì, Nhân Giai luôn luôn theo sát mọi yêu cầu của cô mà không bao giờ phàn nàn hay đòi hỏi.
Khi cô đi qua bàn làm việc của Nhân Giai để đi ra ngoài, ánh mắt của anh một lần nữa làm cô phải dừng lại. Anh nhìn cô, đôi mắt không chứa sự sợ hãi, , mà là một sự chân thành lặng lẽ, dường như chất chứa nhiều điều muốn nói. Phùng Thu cảm thấy một sự dao động thoáng qua trong lòng, và trong khoảnh khắc đó, cô không thể né tránh ánh mắt của anh. Đôi mắt ấy không phải là một ánh mắt của người dưới quyền nhìn người cấp trên. Nó như đang nói với cô điều gì đó mà lời nói không thể diễn đạt.
Cô cố gắng dằn lòng, mỉm cười nhạt nhẽo như thể để che giấu sự xao động trong lòng. “Tôi đi họp. Nếu có việc gì cần gấp, anh có thể báo với trợ lý của tôi.”
Nhân Giai gật đầu, vẫn giữ nguyên ánh mắt chăm chú ấy, nhưng rồi anh nhanh chóng cụp mắt xuống, quay trở lại công việc.
Phùng Thu bước đi, nhưng tâm trí cô không thể dứt khỏi cảm giác lạ lẫm mà anh để lại. Đó là một thứ cảm giác khó tả, như thể trong mối quan hệ chuyên nghiệp này đang tồn tại một điều gì đó sâu sắc hơn mà cô đã bỏ lỡ, hoặc cố tình lờ đi.
---
Chiều hôm đó, sau cuộc họp dài, Phùng Thu trở về văn phòng với tâm trạng mệt mỏi. Cô ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, cố xua đi những suy nghĩ về Nhân Giai. Nhưng sự xuất hiện của anh trong tâm trí cô không hề giảm bớt, mà ngược lại, càng ngày càng hiện rõ.
Bất chợt, có tiếng gõ cửa nhẹ. Cô mở mắt, nhìn thấy Nhân Giai bước vào với một tách trà nóng. Anh nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn trước mặt cô.
“Chị Phùng Thu, tôi nghĩ rằng một tách trà có thể giúp chị thư giãn một chút sau cuộc họp dài.” Giọng anh vẫn dịu dàng và lịch sự, nhưng lần này, ánh mắt anh không chỉ thể hiện sự quan tâm mà còn có một chút bối rối, một chút ngập ngừng.
Phùng Thu khẽ gật đầu, không nói gì. Cô cảm nhận được sự chân thành từ cử chỉ nhỏ bé này, và điều đó làm cô cảm thấy trái tim mình mềm đi đôi chút.
“Cảm ơn anh, Nhân Giai,” cô nói nhẹ nhàng hơn, không còn vẻ lạnh lùng như mọi khi.
Nhân Giai đứng đó một lúc lâu, như thể muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Anh cúi đầu chào cô và chuẩn bị rời đi.
“Nhân Giai...” Phùng Thu đột ngột lên tiếng, khiến anh dừng lại, quay người nhìn cô. “Anh... có bao giờ nghĩ đến việc chuyển sang bộ phận khác không?” Cô hỏi, đôi mắt hơi cụp xuống, tránh ánh mắt của anh.
Nhân Giai im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng trả lời, “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đó, chị Phùng Thu. Tôi thích được làm việc cùng chị, được học hỏi từ chị.”
Câu trả lời ấy làm Phùng Thu bối rối. Cô không biết nên nói gì tiếp theo, và sự im lặng kéo dài khiến không gian trong phòng trở nên ngột ngạt. Cô cảm thấy như mình vừa chạm đến một thứ gì đó nhạy cảm, nhưng lại không dám tiến xa hơn.
Cuối cùng, Nhân Giai mỉm cười nhẹ nhàng và nói, “Nếu không có gì thêm, tôi xin phép ra ngoài.”
Phùng Thu gật đầu, cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng bên trong cô biết mình đã không còn kiểm soát được cảm xúc nữa. Khi cánh cửa khép lại, cô thở dài, nhận ra rằng cô không thể tiếp tục lảng tránh bản thân mãi. Những cảm xúc dành cho Nhân Giai đã trở thành một điều không thể chối bỏ, một thứ mà cô phải đối diện.
Cô ngồi lặng lẽ, ngắm nhìn tách trà trước mặt mình, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ lan tỏa, nhưng lòng cô lại ngổn ngang, chao đảo hơn bao giờ hết. Liệu cô có thể giữ vững sự chuyên nghiệp lạnh lùng của mình, hay sẽ chấp nhận sự thay đổi mà con tim đang đòi hỏi?