Thời gian trôi qua, và mỗi ngày đối với Nhân Giai như một trận chiến với chính bản thân mình. Anh cứ lặp đi lặp lại những giấc mơ đầy ám ảnh, những cơn ác mộng không ngừng khiến trái tim anh thêm nặng trĩu. Dù tỉnh hay mơ, cảm giác mất mát không hề vơi đi, mà ngày càng sâu đậm hơn.
Anh không thể chấp nhận sự thật rằng Phùng Thu đã không còn bên anh nữa. Mọi thứ đều quá đột ngột, quá tàn nhẫn. Nhưng trong sâu thẳm trái tim anh, vẫn có một niềm tin kỳ lạ rằng, dù cô đã ra đi, tình yêu của họ vẫn tồn tại đâu đó. Và một phần anh không thể từ bỏ hy vọng đó. Nhưng làm sao anh có thể sống tiếp khi Phùng Thu đã không còn nữa? Làm sao anh có thể bước tiếp trên con đường này mà không có cô bên cạnh?
---
Một ngày nọ, sau khi thức dậy từ cơn ác mộng mới nhất, Nhân Giai quyết định không thể tiếp tục sống như thế này mãi. Anh cần phải đối mặt với sự thật, và anh cần phải tìm ra cách để vượt qua. Nhân Giai ngồi yên lặng trước gương, nhìn chính mình trong phản chiếu, đôi mắt đỏ hoe và mệt mỏi. Anh cảm thấy kiệt sức, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần.
Anh nhớ lại lời của một người bạn đã từng nói: "Sự mất mát không phải là điều dễ dàng vượt qua, nhưng nếu em không thể sống tiếp vì cô ấy, thì em đã không thật sự yêu cô ấy." Những lời ấy vang vọng trong tâm trí anh, như một lời thức tỉnh, nhắc nhở anh rằng, nếu thực sự yêu thương Phùng Thu, anh không thể mãi chìm trong nỗi đau mà bỏ quên đi chính mình. Phùng Thu sẽ không muốn anh như vậy. Cô đã hy sinh tất cả vì anh, vậy mà anh lại để mình bị lún sâu vào bóng tối của quá khứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT