Những ngày sau cái chết của Phùng Thu, Nhân Giai chìm trong một màn sương mù dày đặc của nỗi đau và tuyệt vọng. Cuộc sống của anh không còn màu sắc, không còn mục đích. Anh không thể chấp nhận được sự thật rằng cô đã ra đi mãi mãi, để lại anh một mình trong thế giới tăm tối.
Mỗi đêm, khi anh nhắm mắt, Phùng Thu lại xuất hiện trong những giấc mơ, nhưng những giấc mơ ấy không phải là những ký ức ngọt ngào, mà là những cơn ác mộng mà anh không thể nào thoát ra được. Trong những giấc mơ ấy, anh luôn nhìn thấy cô, nhưng lại không thể giữ cô lại. Dù làm bất cứ điều gì, dù cố gắng hết sức, anh vẫn không thể thay đổi số phận của cô.
Một buổi tối, khi Nhân Giai chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi, anh lại thấy mình đứng trong phòng ngủ của hai người. Phùng Thu đang ngồi trên giường, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, như mọi khi. Anh tiến lại gần cô, định ôm cô vào lòng như xưa, nhưng đột nhiên, một cảm giác lạ lùng bao trùm lấy anh.
"Chị, chị sẽ không đi đâu chứ?" Nhân Giai thì thào, cảm giác hoang mang khiến anh không thể bình tĩnh.
Phùng Thu mỉm cười, nhưng ánh mắt cô có gì đó xa vắng, như thể cô đang chuẩn bị rời đi. “Em đừng lo, chị sẽ ở bên em mãi mãi.”
Nhưng ngay khi anh đưa tay ra, muốn giữ cô lại, cả căn phòng bỗng rung chuyển mạnh mẽ, như thể một trận động đất đang xảy ra. Nhân Giai giật mình, cố gắng chạy lại kéo Phùng Thu vào lòng, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT