Nhưng đúng là ta không còn nơi nào để đi.

Bởi vì ta không có tiền.

Sau khi hòa ly với Tạ Thời An, ta cảm thấy tình cảnh của mình có chút sa sút.

Ban đầu, Hoàng hậu đã ban thưởng cho ta một ít bạc, nhưng ta không thể cứ ngồi không mãi vì miệng ăn núi lở.

Trước kia khi nhàm chán, ta từng học chế son phấn, cũng từng nghiên cứu cách làm phấn thơm.

Ban đầu, ta muốn mở một cửa hàng để kinh doanh đồ son phấn. Nhưng người đi trà lạnh, những phu nhân ngày xưa thường xuyên qua lại giao hảo với ta đều từ chối bái thiếp của ta, đáng giận hơn là ngay cả một cửa tiệm có vị trí tốt ta cũng không thuê được.

Ta đương nhiên biết chuyện này là do Tạ Thời An nhúng tay can thiệp mà ra.

Bọn ta đã ở bên nhau được mười năm, hắn hiểu ta cũng nhiều như ta hiểu hắn vậy. Hắn biết rõ bản thân không cần nói gì, chỉ cần thể hiện ra ngoài một chút thái độ quyết tuyệt với ta thôi thì tự nhiên sẽ có người giúp hắn trải đường, khiến ta phải sống chật vật để hắn vui vẻ.

Ta cau mày, một bên tính toán bản thân về sau có thể làm gì, một bên thử liên lạc lại với hệ thống xem có còn biện pháp nào giúp trở về nhà hay không.

Không phải ta chưa từng nghĩ đến chuyện trả thù hắn, nhưng thứ nhất ta không đủ mạnh, thứ hai là ta không muốn tốn thời gian dây dưa với hắn.

Nếu hắn đã không có tình, vậy bọn ta nên dừng lại là đủ rồi.

Tình yêu là một canh bạc lớn, một khi đã thua, ta sẵn sàng nhận thua.

Cho đến khi ta nhận được một lời mời của công chúa Kiến Ninh.

Nàng ta đang tổ chức một bữa tiệc thưởng hoa mận ở biệt viện ngoại ô kinh thành, mời ta đến tham gia. Nực cười là năm đó công chúa Kiến Ninh còn phải lòng Tạ Thời An, một lòng muốn làm bình thê của hắn, nhưng lại bị Tạ Thời An cự tuyệt.

Không nghĩ tới bây giờ người trước kia còn là tình địch lại đến an ủi ta.

"Thua bởi ngươi thì ta tâm phục khẩu phục, dù sao trước kia các ngươi cũng từng chung hoạn nạn! Còn Lâm Tam tiểu thư là cái thá gì, còn tưởng Tạ Thời An là phu quân hoàn mỹ, hiện giờ nhìn lại hóa ra cũng chỉ là kẻ tầm thường như vậy.”

"Hoàng tẩu kêu ta tới khuyên bảo ngươi. Bổn cung cũng không biết nói lời hay, đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm vui một chút."

Trong phủ công chúa, tất cả nam sủng được gọi ra đứng thành hàng, đủ loại béo gầy, loại nào cũng có. Lúc họ đồng loạt hành lễ với ta, ta sốc đến mức không ngậm được miệng.

“Một khi ngươi đã trải nghiệm hoa thơm cỏ lạ muôn sắc muôn vẻ rồi, ngươi sẽ không còn cố chấp với người đó nữa.”

Công chúa Kiến Ninh nói như người từng trải.

Ta ôm trán cười khổ:

“Tạ ơn công chúa, thần chỉ sợ mình không đủ phúc phận hưởng thụ.”

"Phó Hoài Cẩn, ngươi bị ngốc à? Tạ Thời An có thể tam thê tứ thiếp, ngươi cũng tìm hai nam nhân đến hầu hạ ngươi thì có sao?”

Ta thở dài:

“Thật ra trong tay thần bây giờ cũng không dư dả. Công chúa thay vì ban cho thần nam sủng, không bằng chỉ cho thần con đường kiếm tiền.”

Công chúa suy nghĩ một lúc, nói:

“Bổn cung có một cửa hàng không làm gì cả. Trước đây không phải ngươi cũng từng chế phấn son à, vậy cứ dùng cửa tiệm của bổn cung làm ăn. Chờ đủ tiền vốn rồi thì nghĩ làm thêm vài thứ khác."

Ta nói tạ ơn công chúa liên tục.

Cuối cùng khi ta rời đi, công chúa Kiến Ninh vẫn kín đáo đưa một nam sủng cho ta. Hắn đi theo ta một đường đến tận cửa nhà. Ta khoát tay bảo hắn quay về, nhưng hắn lại quỳ xuống nói:

“Công chúa đã giao nô tài cho phu nhân, giờ nô tài chính là người của phu nhân. Phu nhân không cho nô tài vào, nô tài chỉ có thể quỳ ở cửa không đứng lên.”

Ta thở dài:

“Ngươi tên là gì?”

Hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ:

"Nô tài tên Lý Mộ."

"Ngươi muốn gì?"

"Ta muốn ở lại bên phu nhân, hầu hạ phu nhân."

Lời tuy là giả dối, nhưng nghe lại êm tai.

Có lẽ công chúa nói đúng. Nếu kiếp này không thể trở về được nữa, vậy thì ít nhất ta phải sống một cuộc sống vui vẻ, vô tư vô lo, như thế thì một đời này trải qua mới không phí hoài.

Lý Mộ rất hiểu chuyện.

Chỉ cần nhìn ánh mắt của ta, hắn đã biết ta muốn gì.

Trời lạnh thì thêm y phục, cũng không cho ta uống trà lạnh, ngày ba bữa sắp xếp đúng giờ.

Hắn tiếp quản mọi chuyện lặt vặt trong cuộc sống của ta, thậm chí còn chăm sóc cho Đoàn Tử rất chu đáo.

Khi ta nhàm chán, hắn đưa cho ta một thoại bản để ta giải sầu. Lúc đó ta mới biết hắn biết đọc chữ.

Lý Mộ là cháu trai của một tội thần tiền triều. Cả nhà bị liên lụy cầm tù, dẫn đến cảnh hắn rơi vào nô tịch.

Văn chương của hắn không tệ, nếu được tham gia khoa khảo thì chắc chắn sẽ xếp thứ hạng rất cao.

Hắn ân cần đối xử với ta như vậy, ta cũng không phải là kẻ không biết đạo lý cho đi nhận lại. Ta hứa với hắn sẽ tìm cơ hội cầu xin công chúa hủy nô tịch cho hắn, thậm chí còn đồng ý với hắn ngày thường có thể tùy ý vào thư phòng đọc sách.

Hắn quỳ xuống hành đại lễ với ta. Ta ôm Đoàn Tử cười khẽ:

“Học tập chăm chỉ, nếu có thể thi đỗ Trạng nguyên thì đó mới là lễ vật báo ân lớn nhất dành cho ta”.

Dù sao ta vẫn còn ôm nỗi hận uất ức trong quá khứ.

Hôn lễ của Tạ Thời An với Lâm Ngọc Chi diễn ra rất hoành tráng. Mặc dù nàng ta chỉ là thiếp, nhưng hôn lễ còn phô trương hơn cả nghi thức nạp chính thê ở những gia đình bình thường.

Lời đồn đại dần dần xôn xao khắp kinh thành. Có người cho rằng Tể tướng giữ thể diện cho An Bình Hầu, từ nay về sau hai nhà có phúc cùng hưởng. Cũng có người nói rằng Tạ Tể tướng cực kỳ yêu thương Lâm Tam tiểu thư, thậm chí nguyện ý vì nàng ta mà không tiếc hòa ly với thê tử đã kết tóc nhiều năm.

Nhưng càng có nhiều người nói, vợ trước của Tể tướng ghen tuông vô cớ, bảy năm không sinh được con, cuối cùng bị hưu. Nói là hòa ly, chẳng qua là vì Tể tướng nhớ ân nghĩa xưa, cố gắng giữ thể diện cho nàng mà thôi.

Sau một thời gian, lời đồn đại lại thay đổi.

Người ta nói Tể tướng sủng ái Lâm Tam tiểu thư đến mức vì nàng ta mà tiêu hàng chục ngàn ngân lượng mua thoại bản, vì nàng tam cố thảo lư (giai thoại nổi tiếng thời Tam Quốc kể về việc Lưu Bị đích thân đến nhà lá nơi Gia Cát Lượng sống ba lần để mời được ông về phò tá mình), đích thân mời sư phụ ở Thái Chi Trai vào phủ chuyên trách làm điểm tâm cho nàng ăn, lúc nào cũng ở bên cạnh hỏi han ân cần, chăm sóc chu đáo, đúng là kiểu nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Trong kinh thành, các quý phụ đều vây quanh Lâm Tam tiểu thư, lớn tiếng tán dương Tạ Thời An đối xử với nàng ta tốt như thế nào. Vậy nhưng ánh mắt họ lại luôn nhìn về phía ta, muốn nhìn thấy ta xấu mặt thất lễ.

Ta cũng không để ý tới họ, chỉ vội vã đưa Lý Mộ đến chính sảnh của phủ công chúa.

Hôm nay là sinh thần của công chúa, ta không muốn gây rắc rối cho nàng.

Công chúa nói vào ngày sinh thần sẽ cử hành hội thơ, dặn ta mang theo Lý Mộ. May mắn thay, Lý Mộ không khiến ta mất thể diện.

Lý Mộ mặc dù không nói nhiều, nhưng lại chăm sóc ta rất tốt, khiến công chúa không ngừng gật đầu khen ngợi.

"Tướng mạo anh tuấn, văn chương xuất chúng. Nếu không phải vì có xuất thân quá thấp kém thì hắn ở cùng với ngươi cũng không tệ."

Ta nhân cơ hội này cầu xin công chúa:

“Vậy chi bằng công chúa hủy bỏ nô tịch cho hắn, để hắn tham gia khoa cử kiếm một chức quan? Về sau thần cũng có thêm một phần trợ giúp.”

Công chúa nhíu mày nhìn ta một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Ta thấy đôi tay đang giấu trong ống tay áo của Lý Mộ hơi run lên, liền vội vàng cười nhắc nhở hắn:

“Còn không mau tạ ơn ân huệ của công chúa.”

Chuyện giữa ta và công chúa không hiểu sao lại bị lan truyền ra ngoài. Người ta đồn rằng, Phó phu nhân, người đã hòa ly cùng Tạ Tể tướng, mỗi ngày đều dẫn theo một tên tiểu bạch kiểm (ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi), còn vì hắn mà đi cầu xin công chúa hủy nô tịch. Ngày sau nếu hắn trúng cử một chức quan, nàng sẽ gả cho hắn.

Ta không để tâm, nhưng không ngờ Tạ Thời An lại là kẻ không thể kiềm chế được trước.

Ta nhìn thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc đứng trước cửa nhà mình.

Tạ Thời An vén rèm xe lên, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn xuyên qua ta, sau đó mới nhìn về Lý Mộ đứng phía sau ta.

Lúc đó, hắn đang giúp ta xách một đống đồ lặt vặt mua ngoài chợ.

Tạ Thời An nhìn hắn với vẻ khinh thường nói:

"Một tên tiểu bạch kiểm lấy sắc hầu người, còn mưu tính tham gia khoa cử, quả thực là sỉ nhục văn nhân."

Trong nháy mắt, ta liền biết được ý đồ của Tạ Thời An.

Hắn là Tể tướng đương triều. Hắn nói Lý Mộ sỉ nhục văn nhân, như vậy chẳng khác nào muốn chặt đứt con đường làm quan của Lý Mộ.

Giết người hủy tâm cũng chỉ đến thế là cùng.

Ta nhìn sắc mặt Lý Mộ dần tái nhợt.

Hôm qua ta đã cho hắn rời phủ, hôm nay vừa vặn gặp hắn trên đường, thấy sắc trời đã tối, hắn không yên tâm nên mới đưa ta về nhà.

Ta đứng chắn trước người Lý Mộ:

“Vương hầu tướng tướng ninh hữu chủng hồ” (lấy từ câu ““Thả tráng sĩ bất tử tức dĩ, tử tức cử đại danh nhĩ, vương hầu tướng tướng ninh hữu chủng hồ”, ý là vả chăng đã là tráng sĩ, không chết thì thôi, chứ ch/ết thì phải chết cho đại sự, vương hầu, tướng quân, há cứ phải là con dòng cháu giống). Nhắc tới chuyện này, Tạ Tể tướng ngày xưa cũng chỉ là nô tài cho Phó gia ta mà thôi.”

Ta đã thành công nhìn thấy khuôn mặt Tạ Thời An càng ngày càng trầm xuống.

Hắn thâm trầm nhìn ta, trong mắt cuồn cuộn tức giận, giống hệt cơn giông trước bão tố.

Ta không muốn Lý Mộ vướng vào ân oán giữa hai chúng ta, vậy nên đành phải phất tay để hắn rời đi trước.

Tạ Thời An lạnh mặt nhảy từ trên xe xuống, chắp tay đi từng bước về phía ta.

Đứng dưới ánh trăng mờ ảo, ta ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn.

Hai mắt ta nhìn thẳng, hiên ngang đi lướt qua người hắn vào nhà.

“Hắn có điểm gì tốt?!”

Đang định đi vào, Tạ Thời An đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, ép chặt người ta lên bức tường đầu ngõ.

"A Cẩn, tại sao nàng có thể che chắn cho hắn, vì hắn mà cư xử hung dữ với ta? Từ trước tới nay, nàng chỉ luôn được đứng bên cạnh ta mà thôi!”

Tạ Thời An kích động nói.

Đúng vậy, khi hắn bị Tam ca đánh đập, ta đã đứng chắn trước mặt hắn, còn vì hắn mà trách mắng Tam ca một trận nặng nề.

Sau đó, khi thích khách đâm kiếm về phía hắn, ta cũng đứng chắn trước mặt hắn, hung ác đâm một kiếm gi/ết thích khách.

"Đó đều là chuyện quá khứ rồi."

"Tại sao nàng lại đối xử như vậy với ta!? Tại sao những kẻ khác đều có thể nạp thiếp, còn ta thì không?!"

"A Cẩn, ta không có thích người khác. Lâm Ngọc Chi đối với ta chỉ là một sủng vật, là một món đồ chơi mới lạ! Nếu nàng không thích nàng ta thì ta cũng không cần nữa!"

"Nàng quay lại với ta, chúng ta có thể trở lại như trước đây, được không?"

Hơi thở đầy mùi rượu của Tạ Thời An phả vào mặt ta, giây tiếp theo, hắn cưỡng é/p hôn ta.

Ta chỉ cảm thấy buồn nôn, hung hăng cắn mạnh lên lưỡi hắn. Hắn đau đớn buông ta ra, trong miệng phun ra một búng máu.

“Cút!”

Ta dồn hết sức lực, giơ tay lên tặng cho hắn một cái tát.

Tạ Thời An bị đánh lệch mặt sang một bên.

Hắn lùi lại phía sau một bước, lau vết máu trên khóe môi, cười nhẹ:

"A Cẩn, nàng sẽ quay lại."

“Nằm mơ đi!”

Ta đá vào bụng hắn một cước.

"Phu quân!"

Lâm Ngọc Chi vội vã cưỡi ngựa tới, nhìn hai chúng ta với vẻ mặt không thể tin nổi:

"Người đây là...đang làm gì vậy...?"

Con ngựa mà nàng ta cưỡi chính là con ngựa trước đây ta yêu thích nhất. Không ngờ cái tên Tạ Thời An này ngay cả con ngựa nhỏ của ta cũng đem tặng cho nàng ta.

Ta không nhìn hai người bọn họ nữa, nhân lúc sơ hở nhanh chóng tránh ra bước vào cửa.

Đoàn Tử ngửi thấy mùi của Tạ Thời An bèn đứng bên trong liên tục cạy cửa. Ta vẫn còn chưa hoàn hồn, ôm Đoàn Tử vào lòng xoa xoa nó hai lần.

Đúng như dự đoán, Tạ Thời An quả nhiên là thứ âm hồn bất tán.

Đầu tiên, nô bộc trong viện ta nhao nhao xin nghỉ, khiến tiểu viện ngay lập tức trở nên vắng vẻ.

Ta chỉ có thể tự thổi lửa nấu cơm.

Sau đó, Tạ Thời An lấy danh nghĩa bảo vệ ta, dứt khoát bố trí hai tên lính gác ngoài cửa. Nếu ta ra ngoài, bọn chúng liền đi theo ta nửa bước không rời.

Một tiểu viện đang tươi đẹp là thế, thoáng chốc bị Tạ Thời An biến thành lãnh cung.

Trước đây, ta chỉ mong quyền thế của hắn càng cao càng tốt, để không ai có thể ức hiếp chúng ta nữa. Đâu biết có một ngày, thứ quyền thế này lại áp lên người ta, trở thành thủ đoạn để hắn bắt nạt ta.

Kinh thành này, ta không ở nổi nữa.

Ta bình tĩnh dâng bái thiếp cho công chúa.

Công chúa nhận thiếp, nhưng cũng khó xử giải thích:

“Bổn cung tuy là công chúa, nhưng vẫn là nữ nhân. Trong triều Tạ Thời An có quyền thế lớn, Hoàng huynh trọng dụng hắn, bổn cung cũng phải tránh đi.”

“Vốn cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chắc hắn sẽ chỉ giận dỗi một thời gian thôi. Thần nghĩ tốt nhất là thần nên tạm thời đóng cửa tiệm, phân chia lợi tức xong, thần sẽ trốn đi đâu đó. Có lẽ về sau hắn sẽ quên chuyện này.”

Công chúa trầm ngâm một lát:

“Đưa ngươi ra khỏi thành cũng không phải là không thể, chỉ là ngươi một thân một mình, sợ là không an toàn.”

Ta mừng rỡ:

“Không đáng ngại, thần sẽ giả nam.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play