Ngoại truyện: Góc nhìn của Tạ Thời An

Khi giọng nói kỳ quái của thứ gọi là hệ thống vang lên, vẻ mặt A Cẩn lập tức trở nên kích động.

Ta đại khái hiểu rằng hệ thống là thứ có thể đưa A Cẩn trở về quê hương của nàng ấy.

Khoảnh khắc ta nghe A Cẩn nói bắt đầu, tim ta như ngừng đập.

Ta không ngờ A Cẩn lại kiên quyết rời đi như vậy.

Không, A Cẩn, nàng đừng bỏ rơi ta, nàng đã hứa vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ta mà!

Ta hét lên trong tuyệt vọng.

Một cảm giác choáng váng ập tới mạnh mẽ, ta hoảng hốt nghe thấy tiếng hệ thống nói.

“Phát hiện ra linh hồn của ký chủ và nam chính có mối quan hệ ràng buộc rất cao, linh hồn của nam chính được xác định là vật đính kèm của ký chủ. Quá trình rời khỏi thế giới bắt đầu.”

Khi ta mở mắt ra lần nữa, A Cẩn đang nằm trên giường.

Trái tim đang treo lơ lửng của ta được đặt xuống. Ta đưa tay định chạm vào nàng, nhưng tay ta lại xuyên qua gương mặt nàng.

Ta dường như đã trở thành một linh hồn không có thân thể...

Đôi mắt của A Cẩn khẽ cử động, bỗng nhiên nàng mở mắt ra.

Nàng ngắm nhìn bốn phía, trên mặt lộ rõ sự vui mừng không thể che giấu:

"Trời ơi! Tôi thực sự đã quay trở lại rồi!!!"

Lúc đó ta mới biết, đây chính là quê hương của A Cẩn.

A Cẩn luôn nhớ về quê hương của mình, nhưng trong lòng ta lại chưa từng để tâm đến.

Ta luôn nghĩ, ta đã ở đỉnh cao của đời người, ta có thể cho nàng ấy thứ tốt nhất. Dù quê hương của nàng ấy có tốt đến đâu thì liệu có thể tốt hơn nơi này được bao nhiêu?

Cho đến bây giờ, ta mới nhận ra mình thật tầm thường và nông cạn đến cỡ nào.

Ta không biết có một thế giới yên bình, giàu có và tự do đến vậy.

Ta cũng không biết con người có thể giống như thần thánh, lên trời xuống biển, thiên lý truyền âm (một loại âm công trong truyện võ hiệp Kim Dung).

Lụa là gấm vóc, sơn hào hải vị, châu báu trang sức mà ta từng dương dương đắc ý có ở khắp nơi, không chút hiếm lạ.

Ta từng cho rằng nhờ có ta, nàng ấy mới được hưởng thụ những thứ tốt đẹp nhất trên đời.

Bây giờ ta mới rõ, hóa ra là nàng vì ta mà từ bỏ những thứ này.

Ta chợt nhớ năm đó A Cẩn từng đỏ hoe mắt nói với ta:

"Tạ Thời An, chàng không biết vì chàng mà ta đã hi sinh bao nhiêu thứ quý giá đâu!!"

Ta còn tưởng rằng vinh hoa phú quý mà ta ban cho đã đủ để bù đắp cho nàng.

Ta thật ngu ngốc và nực cười.

Huống chi, thứ A Cẩn của ta muốn chưa bao giờ là vinh hoa phú quý.

Một tháng sau khi A Cẩn trở về, nàng ấy cười nhiều hơn số lần nàng ấy cười trong ba năm chung sống cùng ta.

Ta thấy nàng sống trong một căn hộ nhỏ ấm cúng, giống như một chú sóc vui vẻ, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống lang thang khắp nơi. Nàng giúp người già qua đường, đưa khăn giấy cho những người lạ khóc thầm ven đường, tung tăng chạy đi mua đồ.

Rồi mỗi ngày trước khi đi ngủ, nàng đều mở tài khoản ngân hàng lên, lén cười ngây ngô.

Ta bay theo A Cẩn phiêu phiêu lãng lãng, nhìn thấy cuộc sống của nàng ấy đang dần đi vào nề nếp. Nàng thậm chí còn tìm được một công việc tại nhà, kết bạn với người hàng xóm ở tầng trên, đeo túi xách đi du lịch khắp nơi.

Ta dần dần bắt đầu cảm kích hệ thống đã để cho ta có thể nhìn thấy A Cẩn như thế này suốt đời. Như vậy ta đã đủ hài lòng lắm rồi.

Cho đến ngày hôm đó, nàng đụng phải một người đàn ông trong nhà hàng, trà sữa trên tay nàng đổ lên người hắn ta.

Ta nhạy bén nhận ra người đàn ông đó rất thích nàng, ánh mắt hắn dùng để nhìn nàng khiến ta có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Ta thấy hắn đỡ tay A Cẩn, xin số điện thoại của nàng, sau đó mời nàng đi ăn tối.

Ta thấy nàng trò chuyện vui vẻ với người đàn ông đó.

Linh hồn ta run rẩy, ta sợ một ngày nào đó sẽ phải trơ mắt nhìn A Cẩn yêu một người đàn ông khác, cùng hắn chung sống cả đời.

Người đàn ông đó tạo cho nàng rất nhiều bất ngờ, chẳng hạn như chạy khắp nơi tìm mua một cuốn sách đã ngừng xuất bản mà nàng thích, viết một chương trình nhỏ nhắc nàng uống nước, cùng nàng làm từng chuyện nàng muốn trong sổ ghi nhớ.

Sau đó, hắn hỏi:

"Hôm nay, anh có thể thăng cấp trở thành bạn trai em được chưa?"

A Cẩn chỉ mỉm cười nói:

"Còn thiếu một vài điểm nữa."

Nhưng hắn không hề nản chí. Hắn luôn tìm mọi cơ hội lấy lòng A Cẩn. Cuối cùng vào ngày sinh nhật của nàng, hắn đi học nấu một bát mì trường thọ. Nàng bưng bát mì, mỉm cười gật đầu.

Hắn không thể kìm chế được niềm vui, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Bi thương đến đau đớn, ta đi/ên cuồng khẩn cầu trời xanh. Thế nhưng người xuất hiện lại là hệ thống.

Ta cầu xin nó cho ta được sống ở thế giới này, cho ta một cơ hội bù đắp cho nàng.

Hệ thống đáp ứng thỉnh cầu của ta, còn giúp ta trở thành một diễn viên vô danh.

Việc đầu tiên ta làm sau khi trở thành diễn viên là đổi nghệ danh thành Tạ Thời An.

Ta vừa đi diễn xuất vừa tham gia đủ loại tiệc rượu. Những người từng làm việc với ta đều nói họ chưa từng thấy một diễn viên nào liều mạng như ta, còn biết hạ mình như vậy.

Chỉ có ta biết, ta sắp không kịp nữa rồi.

May mắn thay, ta đã dần dần trở nên nổi tiếng. Ta bắt đầu nhận được đủ mọi loại giải thưởng lớn nhỏ, áp phích của ta xuất hiện trên mọi phố lớn hẻm nhỏ.

Ta đứng giữa ánh đèn sân khấu, trở thành trung tâm của sự chú ý.

Ta nghĩ nàng ấy sẽ chú ý đến tên ta, sẽ nhìn thấy ta trên màn ảnh. Ngay cả khi ngoại hình của ta đã thay đổi, nàng ấy chắc chắn vẫn có thể đoán được người đó là ta.

Nhưng nàng ấy vẫn không tới tìm ta.

Ta nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ là vì nàng ấy không nhận ra ta? Hay là do ta đứng quá cao, tầng tầng lớp lớp fan hâm mộ đã ngăn cách nàng ấy với ta, khiến nàng ấy không thể đến gần ta?

Không sao, nếu nàng không đến, vậy ta sẽ đi tìm nàng.

Ta lập tức tìm người lên kế hoạch cho buổi lễ tỏ tình hoành tráng nhất, thậm chí thông qua nhiều mối quan hệ lừa nàng đến dự buổi hòa nhạc của ta.

Sau đó, trong tiếng hoan hô của tất cả mọi người, ta quỳ xuống trước mặt A Cẩn.

"A Cẩn, làm bạn gái của anh được không?"

Vẻ mặt nàng vừa có chút khó xử, vừa có chút buồn cười:

"Tạ Thời An?"

“A Cẩn, là anh đây.”

Ta có chút lo lắng, không biết vẻ ngoài này có phải là kiểu nàng ấy thích hay không.

“Em không nhận ra anh à?”

Nàng mỉm cười lắc đầu:

"Ngay từ đầu em đã đoán được người đó là anh. Dù sao sau khi rời khỏi thế giới kia, lời nhắc của hệ thống em cũng nghe rõ."

“Vậy tại sao em không đến tìm anh?” Trong lòng ta chua xót, giọng nói đầy ấm ức. “Là do anh đứng chưa đủ cao sao?”

"Tạ Thời An, em đã kết hôn!"

Nàng giơ tay lên cho ta nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út.

"Hắn chỉ là một lập trình viên bình thường. Anh có thể cho em một cuộc sống tốt hơn. Tất cả mọi thứ của anh..."

Ta nôn nóng nói.

"Nhưng em yêu anh ấy."

“Em được yêu như một linh hồn bình đẳng, nhận được sự tôn trọng, công nhận và trong tình yêu. Em trở thành một phiên bản hoàn thiện hơn của chính mình."

"Em hi vọng một ngày nào đó, anh cũng có thể hiểu và học được cách yêu như vậy."

Trong giọng nói dịu dàng của A Cẩn, thế giới của ta hoàn toàn sụp đổ, tan vỡ thành từng mảnh.

- Hoàn- 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play