Công chúa rất nhanh đã sắp xếp cho ta đứng lẫn trong một thương đội, đưa ta ra khỏi thành.
Ta vén rèm xe ngựa, cùng Đoàn Tử nhìn lại cổng thành Thượng Kinh. Nhớ đến năm đó lúc ta và Tạ Thời An vào thành, ta cảm thấy hết thảy chỉ như một giấc mộng hoàng lương.
"Phó phu nhân, người có muốn nghỉ ngơi không?" Giọng nói của Lý Mộ xuyên qua rèm vọng vào.
Ta rũ mắt, Lý Mộ là chuyện bất ngờ nhất xảy ra trong kế hoạch chạy trốn này.
Ta không ngờ hắn lại giả trang làm phu xe, theo ta ra ngoài.
Ta đã nhiều lần khuyên bảo hắn, nhưng hắn không chịu trở về.
Ta chỉ có thể cương quyết:
“Ta không cần phu xe, ta chỉ cần bỏ ra một ít bạc thì sẽ có vô số phu xe thay ta đánh ngựa. Người ta cần là một đồng minh có công danh, có quyền thế."
"Nếu ngươi không làm được thì cứ coi như chúng ta chưa từng quen biết nhau đi."
Lý Mộ mím chặt môi, một lúc sau mới gật đầu:
"Phó phu nhân dạy đúng lắm, chẳng qua hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại. Ít nhất hãy để cho ta đưa người đến bến phà Quách Châu.”
Thấy hắn nhượng bộ, ta cũng không nói thêm gì nữa. Không ngờ mới đi được nửa đường, từ xa bỗng có tiếng vó ngựa truyền tới, khiến xe ngựa của chúng ta phải đột ngột dừng lại.
Lòng ta nặng trĩu.
Bến phà Quách Châu cách Thượng Kinh không xa, chúng ta lại đi đường chính, lẽ ra không thể gặp cư/ớp.
Ta còn chưa kịp phản ứng thì âm thanh rầu rĩ của Lý Mộ đã vang lên ở bên ngoài. Sau đó, giọng nói của Tạ Thời An vang lên:
"A Cẩn, cùng tình lang bỏ trốn, nàng càng ngày càng to gan!"
Thua người không thua trận, ta cất giọng nói:
“Trai chưa dựng vợ, gái chưa gả chồng, ta không còn cha mẹ, chung thân đại sự có thể tự mình làm chủ, sao có thể gọi là bỏ trốn?"
Tạ Thời An ung dung vén rèm xe lên, đưa tay về phía ta:
"A Cẩn, cùng ta trở về đi."
Ta ôm Đoàn Tử trong tay, bất động như núi:
“Nếu ta nói không thì sao?”
Tạ Thời An dường như nghe phải chuyện gì buồn cười lắm. Hắn từ từ nhếch khóe miệng:
“A Cẩn, có phải vì trước đây ta cư xử quá đỗi dịu dàng trước mặt nàng, mới khiến nàng quên rằng ta vốn không phải là kẻ thiện nam tín nữ gì?”
Cuối cùng, ta vẫn bị buộc phải quay về Tạ phủ, bởi vì Tạ Thời An đang lấy tính mạng của Lý Mộ ra uy hiếp ta.
"Nàng nguyện ý vì hắn mà hi sinh."
Tạ Thời An cười lạnh, tay hắn nắm chặt dây cương siết đến trắng bệch.
Tạ Thời An sắp xếp cho ta ở trong tiểu viện trước kia, sau đó rời đi.
Ngày thứ hai, khi ta đang đi dạo trong viện với Đoàn Tử, không ngờ Lâm Ngọc Chi không kiên nhẫn đã tìm tới cửa.
Đoàn Tử có chút kích động khi trở lại nơi quen thuộc, vui vẻ nhào tới nhảy lên người Lâm Ngọc Chi, khiến Lâm Ngọc Chi sợ hết hồn. Thị vệ sau lưng nàng ta ngay lập tức tiến lên bắt lấy Đoàn Tử.
Ta bước tới định đòi lại Đoàn Tử nhưng lại bị Lâm Ngọc Chi chặn đường. Ta cau mày:
“Ngươi muốn làm gì?”
Lâm Ngọc Chi không trả lời ta mà chỉ thản nhiên bước vào sảnh chính. Nàng ta không khách khí ngồi vào vị trí chủ vị.
Lâm Ngọc Chi ngẩng đầu quan sát xung quanh:
“Viện chính này đúng là rất tuyệt.”
Thấy ta không lên tiếng, nàng nói tiếp:
“Con súc sinh này quấy rầy ta, ta muốn xử lý nó, người không có ý kiến chứ?”
"Ngươi dám!"
Ta tức giận.
Lâm Ngọc Chi nghiêng đầu cười một tiếng:
"Ta đương nhiên dám. Dù sao hiện tại ta mới là nữ chủ nhân của Tạ phủ, chỉ là một con súc sinh mà thôi, ta muốn gi/ết thì sẽ gi/ết."
Vừa nói, nàng ta vừa nháy mắt với tên thị vệ đứng đằng sau. Mắt thấy thị vệ kia định ra tay với Đoàn Tử, ta ngay lập tức rút con dao từ thắt lưng của mình ra, bổ nhào về phía hắn.
Đáng tiếc nhiều năm không đánh võ, chỉ trong chốc lát ta đã bị đánh đến không thể phản kháng. Đoàn Tử kêu to nhảy ra chắn trước mặt ta, lại bị tên thị vệ kia nhấc chân đá sang một bên.
“Dừng lại!”
Giọng nói của Tạ Thời An vang lên, thấy hắn bước nhanh tới, ta vội ôm Đoàn Tử vào lòng.
“Ai cho ngươi ra tay với phu nhân?!"
"Tất cả lăn ra ngoài quỳ cho ta!"
"Phu quân..."
Khuôn mặt của Lâm Ngọc Chi trở nên tái nhợt. Nàng ta nhỏ giọng khóc nhỏ, nhưng Tạ Thời An thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng ta lấy một lần. Hắn đi thẳng đến bên cạnh ta thì thầm:
"A Cẩn......."
Ta không để ý đến hắn, chỉ ôm Đoàn Tử vào lòng, nhẹ nhàng trấn an hắn.
Tạ Thời An đã cố gắng nói chuyện với ta nhiều lần nhưng ta phớt lờ hắn, cuối cùng vì quá mất kiên nhẫn, hắn sai người ôm Đoàn Tử lui xuống.
Ta càng cảm thấy phiền phức, trên mặt hiện rõ sự chán ghét. Thấy ta như vậy, sắc mặt Tạ Thời An dần dần tối sầm.
"A Cẩn, đừng nhìn ta như vậy." Tạ Thời An cay đắng nói: "Nàng muốn báo thù, bằng năng lực hiện tại nàng chắc chắn không thể làm nổi."
"Sau trận chiến này, nàng nên biết không có quyền thế thì chỉ có thể mặc người khác xâu xé." Tạ Thời An ôm ta từ phía sau, "Không sai! Lâm Ngọc Chi dám ra tay với nàng là vì nàng ta ỷ vào quyền thế của ta, nhưng quyền thế này vốn là thuộc về nàng.”
"A Cẩn, trở lại bên ta đi. Vị trí chính thê này luôn là của nàng."
"Nàng là chính thê, còn nàng ta chỉ là nô tỳ của nàng mà thôi. Còn có hai tên thị vệ hôm nay, muốn giết hay đánh, chẳng phải đều do một lời của nàng quyết định hay sao?"
Ta nhìn Tạ Thời An, đột nhiên cảm thấy hắn thật xa lạ.
Hắn đang nói về một người, nhưng lại chẳng khác nào nói về một món đồ vật.
Cuối cùng, ta cũng ý thức được hắn giờ đây đã là Tể tướng đương triều, tay nắm đại quyền sinh sát, không còn là chàng thiếu niên năm xưa chăm chỉ học hành chỉ để không bị người khác bắt nạt nữa.
Đêm đó, ta gần như ghê tởm tránh khỏi Tạ Thời An .
Hắn làm ta cảm thấy thật đáng sợ.
Có lẽ bị ta chán ghét đến tự ái, mấy ngày sau hắn cũng không thèm xuất hiện.
Ngược lại, nha hoàn hầu hạ ta mỗi ngày đều ở trước mặt ta kể lể Tạ Thời An phong lưu như thế nào.
"Phu nhân không biết đâu, hôm trước đại nhân đã đưa về phủ một vị tiểu thư tên Ngọc Nương. Cô nương này thật sự rất xa xỉ, nàng nói âm thanh xé quạt nghe thật vui tai nên đại nhân liền sai người đem tất cả quạt trong phủ đưa cho nàng xé chơi.”
"Hôm qua Ngọc Nương nói muốn ăn trái cây ướp lạnh, hôm nay đại nhân đã cho người đem tới hai giỏ đựng đủ loại trái cây cùng đá lạnh vào viện của nàng ta rồi."
“Nghe nói đại nhân ở Vọng Tiên Lâu vung tiền như rác, tặng hoa khôi ở đó một dải san hô Nam Hải đáng giá thiên kim, ngay cả Đông Hải trân châu cũng đem ra tặng như nước…”
“Ngươi hâm mộ như vậy, không bằng ngươi cũng tự mình tiến thân đi, thử lấy lòng hắn kiếm một vị trí di nương?”
Ta sờ đầu Đoàn Tử, mỉm cười nhìn nàng.
"Phu nhân, nô tỳ không dám!"
Nha hoàn kia vội vàng quỳ xuống.
"Không cần sợ, ta biết những chuyện này là do Tạ Thời An bảo ngươi nói, ngươi cũng giúp ta truyền lời cho hắn."
"Ta không quan tâm."
Ta khẽ cười một tiếng.
Ta không quan tâm hắn cưới Lâm di nương hay Ngọc di nương, cũng không quan tâm hắn sủng ái vị hoa khôi kia như thế nào.
Ta đã chuẩn bị cho điều tốt nhất và điều tồi tệ nhất.
Ta nhét thuốc đ/ộc vào chiếc túi giấy trên tay, đây vốn là để phòng thân trên đường.
Ta không muốn đi đến bước cá ch/ết lưới rách, nhưng nếu đã không có tự do, vậy thì ta thà ch/ết còn hơn. Chỉ là ta muốn xem xem ai sẽ là người ch/ết trước thôi.
Đêm đó, Tạ Thời An cả người đầy mùi rượu lảo đảo đi tới tiểu viện của ta.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, nhìn ta với vẻ mặt cầu xin:
"A Cẩn, sao nàng có thể không quan tâm đến ta nữa!"
"A Cẩn, ta biết mình sai rồi."
“Sau khi chúng ta hòa ly, bọn họ gửi cho ta đủ loại mỹ nhân, nhưng ta không có chút hứng thú nào, bởi vì những người đó không giống nàng dù chỉ một chút.”
"A Cẩn, ta cuối cùng cũng hiểu ra rằng, trong lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có nàng."
"Ta không có chạm vào những nữ nhân kia, kể cả Lâm Ngọc Chi."
"Lúc đó Lý Mộ được ở bên cạnh nàng, nàng không biết ta ghen tị với hắn tới cỡ nào đâu! Ta chỉ có thể giả vờ sủng ái Lâm Ngọc Chi, muốn nàng ghen…”
"Nhưng nàng mãi mà không đến tìm ta, tựa như đã quên ta, thậm chí còn muốn cùng Lý Mộ rời khỏi Thượng Kinh!"
"A Cẩn, tại sao nàng có thể cùng người khác chung sống, tại sao nàng có thể rời đi mà không thèm quay đầu?"
Ta lắc đầu đưa cho hắn một tách trà:
“Ngươi đến giờ cũng không biết vấn đề nằm ở đâu sao?”
“Chỗ sai đầu tiên, là thất hứa. Ngươi động lòng với Lâm Ngọc Chi, nếu như ta không rời đi, ngươi lúc này chắc hẳn sẽ rất yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê lắm thiếp.”
“Chỗ sai thứ hai, là khinh thường. Có lẽ chính ngươi cũng không nhận ra, từ tận đáy lòng, ngươi dần coi mình là quan trên. Ngươi coi thường ta, tình yêu của ngươi biến thành phần thưởng mà thượng quan ban cho hạ nhân. Ngươi dần quên giữa chúng ta vốn là quan hệ bình đẳng.”
“Chỗ sai thứ ba, là không tôn trọng. Khi ngươi thấy mất dê mới lo làm chuồng, thứ đầu tiên ngươi nghĩ tới là mưu toan dùng quyền thế bức ép ta chứ không phải chân thành tôn trọng, thương yêu ta.”
“Trước kia, ngươi công nhận ta, cho ta đủ cả tôn trọng lẫn bình đẳng. Hôm nay, ngươi bị quyền thế mê hoặc, ngươi trong mắt ta mà nói cùng với những nam nhân khác ở nơi này chẳng có gì khác biệt nữa.”
“Ở quê hương của ta có câu tam quan không hợp. Tất cả những người đã hòa ly đều không tránh khỏi bốn chữ này.”
"Hãy quên đi Thời An. Đời người phồn hoa như thế, ngươi thực sự không cần vì ta mà thay đổi. Ngươi buông tha cho ta, cũng là buông tha cho chính mình đi.”
"Không được!" Tạ Thời An bỗng nhiên kích động, "Ta chẳng qua chỉ là nhìn thấy người ta tam thê tứ thiếp, còn ta đã ở vị trí tối thượng, tại sao ta lại không thể? Ta chỉ tò mò thoáng qua thôi, cũng chưa từng làm chuyện gì hết. Tại sao nàng có thể kết án tử cho ta vì điều này chứ?”
Nhìn hắn ngoan cố ngu xuẩn như thế, ta biết có nói nhiều cũng vô ích. Ta rũ mắt:
“Uống chút trà, bình tĩnh lại.”
Tạ Thời An nặng nề đặt tách trà lên bàn kéo lấy tay ta.
"A Cẩn, nàng thực sự không thể tha thứ cho ta sao?"
Tim ta hẫng một nhịp, bình tĩnh nhìn hắn đáp:
“Ở quê hương của ta có câu, gương vỡ khó lành, nước đổ khó thu.”
“Vậy thì ta ngược lại lại càng muốn thu!”
Tạ Thời An cười lạnh. Hắn đột nhiên bế ta lên ném xuống giường, sau đó nghiêng người cúi xuống muốn cưỡ/ng đoạt ta.
Ta rốt cuộc bắt đầu hoảng sợ, vừa giãy dụa kịch liệt vừa không ngừng mắng mỏ hắn:
"Tạ Thời An, đừng khiến ta hận ngươi!"
Tạ Thời An dừng lại cười tự giễu:
"Nàng muốn hận thì hận đi. Ta thà để nàng hận còn hơn nàng không quan tâm đến ta."
Nhân lúc hắn sơ hở, ta mò lấy trâm cài tóc, hung hăng đâm mạnh vào vai hắn một nhát.
Thừa dịp Tạ Thời An đang đau đớn, trong nháy mắt ta lăn xuống giường, tay đập vỡ chén trà, nhanh nhẹn chộp lấy những mảnh vỡ kề vào cổ mình.
"A Cẩn!" Tạ Thời An lo lắng: "Là lỗi của ta, xin nàng, trước tiên đặt mảnh vỡ xuống đã.”
Mảnh vỡ cắt vào lòng bàn tay ta khiến m/áu tươi chảy dọc cổ tay. Vì động tác mạnh vừa rồi mà trong lòng ta không tránh khỏi lo lắng, cả người thở hổn hển từng nhịp một.
Thời khắc này, ta bỗng nghe thấy một giọng nói như đến từ thiên đường.
“Phát hiện ra tín hiệu cảm xúc bất thường của nam chính trong thế giới… Phát hiện ra tín hiệu mong muốn rời khỏi thế giới của ký chủ…”
"Phát hiện ký chủ còn chưa sử dụng cơ hội rời khỏi thế giới, quyền hạn này vẫn còn hiệu lực.............."
"Có muốn bắt đầu khởi chạy chương trình thoát ly thế giới này không?"
"Bắt đầu, bắt đầu!"
Ta hét lên đầy phấn khích trong đầu.
"Phát hiện linh hồn đính kèm...Phần đính kèm này không ảnh hưởng đến chương trình thoát ly thế giới. Chương trình thoát ly thế giới bắt đầu bình thường!”
Một cảm giác chóng mặt dữ dội cuốn tới. Điều cuối cùng mà ta nhìn thấy là đôi mắt hoảng loạn và đầy tuyệt vọng của Tạ Thời An.