Ta sai người đến xin Hoàng hậu cáo lui. Lảo đảo bước ra khỏi cửa cung, ta dắt ngựa bước đi không mục đích.
Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng ta dừng lại trước một viện nhỏ.
Đó là tiểu viện đầu tiên chúng ta thuê khi vào kinh thành.
Khi đó cả nhà ta bị phế Thái tử hại chết. Mặc dù năm ấy Tạ Thời An đã đỗ Thám hoa, nhưng vì bị phế Thái tử chèn ép nên hắn chỉ có thể làm một chức biên tu nhỏ ở Hàn Lâm Viện, mỗi ngày đều bị chúng quan cô lập.
Bổng lộc của hắn ít ỏi, chỉ đủ để hai chúng ta thuê cái viện tồi tàn này.
Lúc đó, phế Thái tử hẵng còn đang như mặt trời ban trưa, và chúng ta đã sống ở nơi này ba năm.
Khi ấy, hắn còn dè dặt hỏi ta:
“Nếu như cả đời này ta chỉ có thể làm một biên tu tầm thường, nàng cũng chỉ có thể cùng ta ngày ngày ở trong tiểu viện này cơm canh đạm bạc, liệu nàng có hối hận vì đã gả cho ta không?”
“Chàng sẽ không mai một ở nơi này đâu.”
Ta kiên định nói với hắn.
Sau một thời gian dài ẩn mình, hắn liều lĩnh dốc toàn lực đứng về phe Cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử vinh quang lên ngôi, hắn cũng trở thành người dưới một người trên vạn người, còn vì ta mà xin Thánh thượng ban danh nhất phẩm cáo mệnh.
Sau này, hắn cũng chẳng hỏi lại ta nàng có thấy hối hận không, vì hắn cảm thấy hắn đã cho ta đủ rồi.
Thời điểm Tạ Thời An tìm thấy ta, ánh mắt hắn ánh lên vẻ phiền muội.
“Nàng lại muốn gây chuyện gì?”
"Đó là mạng người, bất kể ai rơi xuống nước thì ta cũng sẽ đều nhảy xuống cứu người đó thôi."
Tạ Thời An đường đường chính chính nói.
Ta ngồi trên chiếc ghế đá trong tiểu viện, bên tai thoáng nghe câu giả dối của hắn.
"Tạ đại nhân mưu sâu kế rộng, từ trước đến giờ đều là đi một bước tính mười bước. Chàng chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến, hôm nay chàng cứu nàng ta, Hoàng hậu nương nương sẽ nhìn vào thể diện hai nhà, đem nàng ta ban cho chàng?”
“Lâm gia sẽ không cho phép nàng ta làm thiếp. Ngoài nàng ra, không ai có thể làm chính thê của ta. Nàng đừng lo lắng, chẳng qua ta chỉ cảm thấy nàng ta rất thú vị, rất giống dáng vẻ trước kia của nàng. Vậy nên nàng đừng gây rắc rối nữa được không?"
Tạ Thời An nhíu chặt hai hàng lông mày, có chút không kiên nhẫn.
“Nếu Lâm gia đồng ý để nàng ta làm thiếp thì sao? Nếu như…"
"Đủ rồi, A Cẩn! Những năm nay ta đều tuân thủ ước hẹn, luôn luôn chỉ có mỗi mình nàng. Nàng còn muốn gì ở ta nữa?!"
Ta chìm trong cơn mê man. Không ngờ có một ngày, hắn lại dùng giọng điệu thiếu kiên nhẫn như vậy nói chuyện với ta.
"Thời An, chàng không vui sao?"
Ta cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn.
Tạ Thời An im lặng một lúc lâu, sau đó mới trả lời:
“A Cẩn, ta vĩnh viễn ghi nhớ ân tình của nàng. Ta cũng tự nhận ta đã đối xử với nàng đủ tốt rồi.”
Hắn không phủ nhận những gì ta nói.
Hóa ra, điều hắn nhớ không phải là tình yêu của ta, mà là ân tình của ta.
Hắn cảm thấy hắn đã báo đáp ta đủ rồi.
Từ khi nào giữa hai chúng ta lại bắt đầu tính toán từng việc rõ ràng như thế này?
Ta thẫn thờ hỏi:
“Vậy nếu như thiếp đồng ý cho chàng nạp thiếp…”
Ta nhìn thấy đôi mắt của Tạ Thời An sáng rực lên. Hắn không từ chối, tựa như đang phân biệt xem lời nói của ta là thật hay giả.
Cả người ta như rơi vào hầm băng.
Đáng lẽ ta không nên thử hắn. Thái độ của hắn hôm nay đã hoàn toàn phá vỡ thứ ảo tưởng cuối cùng còn sót lại trong đầu ta.
Ta không thể giả vờ làm đà điểu né tránh chân tướng được nữa.
"A Cẩn, nàng là chính thê của ta, mọi việc ta đều nghe theo nàng.”
Đây chính là câu trả lời của hắn.
Hắn nguyện ý nạp Lâm Ngọc Chi làm thiếp.
Ta thấp giọng cười một tiếng, âm thầm rơi lệ.
"Được, ngày mai thiếp sẽ nhập cung thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương ban chỉ."
"A Cẩn, ngươi thực sự nghĩ thông rồi?"
Trong ánh mắt Hoàng hậu nương nương tràn đầy lo âu.
Năm đó, con đường đoạt ngôi vô cùng hung hiểm, Tạ Thời An và Cửu hoàng tử có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Ta cùng Hoàng tử phi của Cửu hoàng tử thường xuyên an ủi lẫn nhau, hai chúng ta nắm tay cùng vượt qua bể khổ, nhờ đó mà bồi đắp được chút tình cảm thân cận.
“Thần đã suy nghĩ kỹ rồi, xin Nương nương ban chỉ.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng thở dài.
"A Cẩn, bổn cung vốn cho rằng kết cục của ngươi sẽ khác."
Ta biết Hoàng hậu đang cảm thán điều gì. Nàng trước đây cũng từng mong mỏi chuyện “trọn đời chỉ ước là một đôi bích nhân”. Đáng tiếc khi trở thành Hoàng hậu, nàng lại không thể không chấp nhận hậu cung ba ngàn giai lệ.
"Tất nhiên là khác. Ít nhất ta còn có thể trông cậy vào Hoàng hậu để ta được tự do."
Ta cười khổ hành đại lễ với Hoàng hậu. Hoàng hậu khoát tay:
"Ngươi để bổn cung suy nghĩ lại đã."
Lúc trở về phủ, ta sai người đến nói với Tạ Thời An rằng Hoàng hậu sẽ sớm ban thánh chỉ. Mặc dù thánh chỉ ban hôn vẫn chưa đến, nhưng chuyện này đã được Thánh thượng đồng ý, vậy nên mọi chuyện hoàn toàn chắc chắn như đinh đóng cột.
Tin tức Tạ tể tướng muốn nạp thiếp rất nhanh đã được truyền khắp kinh thành, trong chốc lát khiến nhiều đại gia tộc rục rịch hành động.
Ngày hôm sau, khi ta tham dự cung yến, thậm chí có quan viên ngoài sáng trong tối đưa tiểu thư chưa xuất giá trong nhà tới, ở ngay trước mặt ta tự tiến cử.
“Tạ đại nhân, khuê nữ của nhà ta thích đánh đàn nhất. Nghe danh Tạ đại nhân tinh thông nhạc lý đã lâu, hôm nay ta đặc biệt đưa nó đến thỉnh giáo ngài. Đại nhân nếu thấy hợp mắt, xin hãy đưa nó về chỉ bảo dạy dỗ.”
Tạ Thời An nhìn về phía ta, ung dung thong thả trả lời:
"Hà đại nhân, chuyện hậu trạch của ta đều do chính thê của ta làm chủ.”
Lần đầu tiên ta nhận ra rằng, hóa ra Tạ Thời An phải đối mặt với nhiều cám dỗ như vậy.
Hắn không phải kẻ sinh ra đã là công tử nhà phú quý sống trong ấm áp nhung lụa, từ nhỏ đã thấy quen cảnh phồn hoa.
Hắn là một kẻ tàn nhẫn trèo lên từ vũng bùn sâu. Quyền lực và mỹ nhân luôn là hai thứ dễ khiến người ta mê muội nhất.
Hắn có thể nhẫn nhịn được một hoặc hai lần, nhưng liệu hắn có thể nhẫn nhịn được một trăm hay một nghìn lần không?
Huống chi, hắn đã động lòng rồi.
Khi ý chỉ của hoàng hậu ban xuống, Tạ Thời An đang pha đường nâu và trà gừng cho ta.
Một phần ý chỉ ban hôn, một phần ý chỉ hòa ly.
Ý chỉ ban hôn là ban Lâm Ngọc Chi cho hắn làm thiếp thất.
Ý chỉ hòa ly để chúng ta thuận tình ly hôn, ngoài ra còn ban cho ta một toà phủ đệ. Hoàng hậu nương nương đã cân nhắc chu toàn cho ta, coi như nàng đang cho ta một chỗ dựa.
Ta nhanh chóng lĩnh chỉ, ngay cả cơn đau quặn thắt trong bụng lúc này cũng giảm bớt hơn phân nửa.
Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy Tạ Thời An để mất sự bình tĩnh. Trước mắt mọi người, hắn đánh đổ tách trà gừng. Tay hắn nắm chặt cổ tay ta, nhìn ta với ánh mắt không thể tin được.
"A Cẩn, nàng muốn hòa ly với ta?!"
“Không sai.”
Ta gật đầu.
“Chuyện nạp thiếp là do nàng ưng thuận. Bây giờ nàng lại bày ra vở kịch này, rốt cục nàng muốn thế nào?”
Ta còn có thể làm gì chứ?
Ta nâng mắt nhìn lên, thấp giọng nói:
“Chẳng qua nghe lòng chàng có hai ý, nên thiếp quyết cắt đứt mà thôi.”
"A Cẩn, nàng quá vọng tưởng rồi. Mặc dù ta là Tể tướng, nhưng sau lưng ta không có gia tộc ủng hộ, trong triều luôn phải một mình đơn độc khó khăn, ta cần có quan hệ thông gia nâng đỡ."
Phải không?
“Thiếp nhớ năm đó khi công chúa Kiến Ninh cam tâm nhịn nhục làm bình thê, chàng đã khước từ Hoàng thượng. Khi ấy, chàng không nói thế.”
“…”
"A Cẩn, chuyện này cũng không phải vì nàng không thể mang thai sao? Dưới gối tịch mịch, nếu như chúng ta có thể có đứa bé…"
Ta không nghĩ hắn sẽ mang chuyện này ra nói.
Năm đó hắn bị á/m s/át, ta vì hắn cản đao, khiến chủy thủ của thích khách đâm vào bụng ta. Kể từ đó, ta không thể có thai được nữa.
Ta nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói run rẩy:
“Tạ Thời An, nếu chàng còn chút lương tâm…”
Tạ Thời An lúc này mới phản ứng lại. Trong lúc hoảng loạn, hắn muốn tiến lên ôm ta vào lòng, nhưng lại bị ta liên tiếp lùi về phía sau vài bước tránh né. Tay ta đỡ lấy góc bàn, trong lòng lạnh như tro tàn:
“Ý thiếp đã quyết, chúng ta hãy buông tha cho nhau đi.”
Tạ Thời An giơ tay hất đổ bàn ghế:
"Phó Hoài Cẩn, nàng đừng có mà nghĩ nữa! Ta tuyệt đối sẽ không hòa ly với nàng đâu!"
Đoàn Tử bị dọa cho giật mình bèn chạy lại đứng cản trước mặt ta. Nó hướng về phía Tạ Thời An sủa đi/ên cu/ồng.
"Tạ Thời An, chàng muốn kháng chỉ ư?"
Ta cúi xuống ôm Đoàn Tử lên, lạnh mặt nhìn hắn.
Tạ Thời An kìm nén tức giận hít một hơi thật sâu:
“A Cẩn, nếu bây giờ nàng chịu ở lại, chuyện của chúng ta vẫn có thể vãn hồi. Nhưng nếu hôm nay nàng bước ra khỏi Tạ gia, chắc chắn sẽ không còn cơ hội quay đầu."
"Nàng suy nghĩ kỹ đi. Trên đời này, ngoại trừ ta, sẽ không còn người nào có thể chiều chuộng nàng như thế này nữa đâu!"
"Nàng gả cho ta chỉ có một tấm thân này, mọi thứ trong Tạ phủ đều là tài sản của ta. Nàng không thể mang đi bất cứ thứ gì, nàng định lấy cái gì kiếm sống?"
"Trong người nàng chẳng có bản lĩnh gì, cơ thể lại yếu ớt, chưa bao giờ vất vả kiếm sống. Một đóa kiều hoa như nàng, nếu không được chăm sóc trong nhà phú quý, rất nhanh sẽ úa tàn.”
Tạ Thời An giọng đầy uy hiếp.
Tạ Thời An thực sự quên mất rằng ta cũng từng là một nữ nhân có thể cưỡi ngựa bắn cung, còn tự mình bắn chết con sói đầu đàn.
Mặc dù những năm qua bệnh nặng triền miên, nhưng ta không đến nỗi không còn sự bảo hộ của Tạ Tể tướng thì sống không nổi.
Hóa ra, chẳng biết từ bao giờ hắn đã bắt đầu coi thường ta thế này.
Vậy mà ta một chút cũng không nhận ra.
Ta không nói nên lời, chỉ có thể xoay người đi từng bước vững vàng ra ngoài. Đoàn Tử đuổi theo ta. Ta dừng lại bế Đoàn Tử lên, thầm nghĩ mình cũng không phải là kẻ hoàn toàn vô dụng, ít nhất chú chó nhỏ của ta vẫn còn thương ta.
Tạ Thời An không cam lòng:
"Phó Hoài Cẩn, không có ta nàng còn có thể đi đâu?"
Ta sờ đầu Đoàn Tử, nhẹ nhàng mỉm cười:
“Trời đất bao la, không có nơi nào thiếp không thể đi.”