Ta xuyên thành nữ chính của một cuốn tiểu thuyết .

Ta đã ở bên hắn từ khi hắn còn là một kẻ vô danh, cho đến lúc hắn trở thành Tể tướng đương triều.

Hắn nói ta mãi mãi là bạch nguyệt quang của hắn.

Nhưng sau này, hắn được đứng trên đỉnh cao quyền lực, mỗi ngày đối mặt với vô số cám dỗ, còn ta thì trở thành một phụ nhân ở hậu trạch, ngày ngày quanh quẩn bên những việc lông gà vỏ tỏi.

Vào năm thứ bảy thành thân, hắn bắt đầu giao du với công tử thế gia, lưu luyến tiệc tùng xa hoa.

“Hôm nay mỹ nhân toàn kinh thành đều tới đây, chẳng biết mấy người có thể lọt vào mắt xanh của ngươi?”

Người bằng hữu cất giọng trêu đùa.

“Ánh mắt của ngươi dĩ nhiên là tốt, người nào cũng là mỹ nhân tuyệt sắc.” Hắn thấp giọng than thở: “Ta thật sự rất hâm mộ ngươi, chưa thành thân thì có thể phong lưu thêm vài năm...”

Khi đó ta đang bưng canh giải rượu đứng bên ngoài sương phòng của Vọng Tiên Lâu, nghe tiếng cười mềm mại của các cô nương vang lên không ngớt bên trong.

Người bằng hữu đùa cợt nói:

“Tiểu gia ta cho dù thú thê, nếu muốn phong lưu thì cứ việc phong lưu, làm sao có thể so sánh với Thời An huynh luôn một lòng thủ thân với phu nhân. Hôm nay nghe huynh cảm thán như thế, có phải cảm thấy hối hận rồi đúng không?"

“Cũng không đến mức thế.” Hắn cười khẽ, "Chỉ là ta cảm thấy trước kia một lòng trèo núi, hôm nay đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, hóa ra đời người cũng chỉ như vậy mà thôi."

"Ngươi muốn làm thánh nhân, tất nhiên không thể hiểu được cảm giác trái ôm phải ấp…” Người bằng hữu hôn một cái lên má cô nương bên trái.

“…Hồng nhan thêm hương.” Hắn lại bóp nhẹ cô nương bên phải.

Chỉ chốc lát, trong sương phòng đã tràn ngập tiếng cười yêu kiều cùng tiếng rên rỉ không ngớt.

“Đời người cùng lắm được mấy trăm năm. Thời An huynh nên tỉnh ngộ càng sớm thì lại càng nhanh được hưởng khoái lạc.”

Người bằng hữu tiếp tục khuyên nhủ.

"Thật ư?"

Tạ Thời An thấp giọng hỏi, thanh âm có chút băn khoăn.

Ta hiểu được sự bối rối của hắn. Tạ Thời An một đường leo lên từ vị trí thấp kém nhất đến đỉnh cao quyền lực.

Quyền lực, tiền tài, mỹ sắc, sự hấp dẫn của hai thứ đầu tiên hắn đã được nếm qua. Nhưng còn điều thứ ba, những đồng liêu quyền quý xung quanh hắn ngày ngày đều lui tới những chốn phong lưu. Hắn ở trong đó, mưa dầm thấm đất, thật khó để không động lòng.

Đáng tiếc năm đó khi ta và hắn thành thân, ta đã bắt hắn lập lời thề chỉ được cùng ta sống trọn kiếp này.

Ta lắc đầu cố xua đi những hồi ức trong quá khứ, rồi lại nghe thấy người bằng hữu kia nói:

“Huynh tuân thủ lời hứa với tẩu tẩu bao nhiêu năm nay, cũng coi như là... đã trọn tình trọn nghĩa. Huống chi nàng cũng không thể sinh con, gia nghiệp của huynh lại lớn như vậy, dẫu sao cũng phải có người thừa kế."

"Tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, hôm nay huynh quyền cao chức trọng, biết bao đồng liêu trong triều muốn cùng huynh liên hôn như cá đổ về sông. Huynh chỉ cần cùng tẩu tẩu bàn chuyện, người ở vị trí cao, thân bất do kỷ, lại hứa hẹn với tẩu tẩu vị trí chính thê sẽ không đổi, tẩu tẩu nhất định sẽ không thể nói được gì."

Tạ Thời An im lặng một lát, lắc đầu nói: "Các ngươi không hiểu, nàng ấy đã vì ta mà hi sinh rất nhiều."

Ta quả thật đã vì Tạ Thời An mà hi sinh rất nhiều thứ.

Năm đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ công lược, ta vốn đã có thể trở về thời không tự do bình đẳng của mình để sinh sống, tay nắm gia tài bạc triệu, tận hưởng cuộc sống.

"Chàng không biết vì chàng mà ta đã hi sinh bao nhiêu thứ quý giá đâu. Kiếp này chàng chỉ có thể thú một mình ta mà thôi!!"

Ta đỏ mắt từ chối hệ thống, nói với Tạ Thời An một cách hung dữ.

Khi đó, trong lòng Tạ Thời An mừng rỡ. Ánh mắt hắn chỉ phản chiếu duy nhất bóng hình ta, nghe ta nói như vậy, hắn vội ôm ta thật chặt, hứa hẹn rằng đời này kiếp này sẽ chỉ có hai chúng ta bên nhau dài lâu.

Bây giờ nghĩ lại, quả thật chỉ những người chưa từng trải qua cám dỗ của quyền lực cùng sự mê hoặc của giàu có phú quý mới có thể thốt ra những lời nói ngây thơ như vậy.

Năm đó ta thật ngốc nghếch, lại thực sự tin tưởng những gì hắn nói.

Phẩm hạnh của Tạ Thời An không đến nỗi nào, chí ít đến hôm nay hắn vẫn kiên trì giữ đúng lời hứa của mình. Nhưng ta biết rằng, hắn đã bắt đầu cảm thấy chán ghét cùng không cam lòng.

Ta nhìn bữa tối đã được hâm nóng nhiều lần trước mặt, hỏi nha hoàn:

“Đại nhân vẫn còn đang xử lý công vụ sao?”

Nha hoàn đáp lời:

"Đại nhân vẫn đang cùng người bàn bạc công việc trong thư phòng, dặn nô tì báo với phu nhân hôm nay ngài ấy sẽ nghỉ ngơi ở đây, xin phu nhân không cần chờ nữa.”

Dạ dày Tạ Thời An không tốt, mỗi bữa hắn không thể ăn quá nhiều nên thường xuyên bị đói bụng. Đây cũng là lý do mà trước khi đi ngủ, ta luôn nấu cho hắn một chút đồ ăn khuya.

Ta lại đứng dậy nấu một chén bánh trôi cho hắn, tự mình đưa đến thư phòng.

Mới vừa bước đến viện nhỏ bên ngoài thư phòng, ta đã nghe thấy từ bên trong truyền ra một giọng nói mơ hồ, tựa như có người đang ngâm thơ.

“Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt?
Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?”

(Tạm dịch:
Người bên sông, ai kẻ đầu tiên thấy trăng?
Trăng trên sông, năm nào đầu tiên rọi xuống người?)

Không thể phân biệt giọng nói này là của nam hay nữ, ta đành phải tìm người hỏi chuyện. Ta đi hỏi người hầu gác cổng:

“Ai ở bên trong vậy?”

Kẻ hầu trả lời:

"Ngài ấy là Lâm gia Tam công tử nhà An Bình Hầu."

An Bình Hầu là tân quý tộc trong kinh thành, trước kia luôn đóng quân ở phía Tây Nam, bởi vì lần này thắng trận mới được ban tước vị chuyển về trong kinh. Lúc này ta mới mơ hồ nhớ ra, hình như Lâm phủ chỉ có hai vị công tử và một vị tiểu thư thôi chứ nhỉ?

Ta bước tới trước cửa, né người ẩn nấp vào bóng tối, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong. Tạ Thời An đang đứng chắp tay với người này:

"Câu thơ này của Dư Chi hiền đệ thật sự tài hoa, Tạ mỗ cam tâm tình nguyện chịu thua."

Lâm Tam công tử lớn lên môi đỏ răng trắng, vẻ ngoài mỹ lệ, ta vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy lỗ tai của nàng ta.

“Văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi.”

(Nghĩa là: Văn chương vốn do trời thành tựu, xảo nghệ tự nhiên được).

Lâm Tam công tử kiêu ngạo gật đầu một cái.

Ta cười lạnh một tiếng, văn chương bản thiên thành hay bất thiên thành gì đó thì ta không biết, nhưng đem câu phía sau đổi thành diệu thủ đạo văn chương thì có vẻ sẽ hợp phong cảnh hơn đó.

Hóa ra, nàng ta cũng là một kẻ xuyên không tới.

"Thời gian không còn sớm, ta xin cáo từ trước. Ngày mai, ta rất mong chờ được xem biểu hiện của Thời An ca ca trong chuyến đi săn ở ngoại ô kinh thành!"

Lâm Tam công tử đứng dậy cáo từ.

"Ngày mai, không gặp không về."

Tạ Thời An nói với giọng lưu luyến, ánh mắt hắn lấp lánh như sao.

Khi Tạ Thời An xong việc thì đã là đêm muộn, nhưng hắn vẫn ở lại thư phòng cả đêm.

Ngày hôm sau, hai người bọn ta cùng nhau lên xe ngựa đi đến bãi săn nằm ở ngoại ô kinh thành.

Ta đi theo thái giám đến bàn tiệc của nữ quyến. Tạ Thời An lúc này đã thay xong y phục, đang cưỡi ngựa bên cạnh Lâm Tam thiếu. Hai người họ dựa rất gần nhau, còn cúi đầu thì thầm với nhau.

Ta có chút ngẩn ngơ, không nhận ra một mũi tên vừa bắn sượt qua tóc mai của mình. Dù trong lòng có chút kinh sợ nhưng ta vẫn lựa chọn đứng yên bất động.

Đó là mũi tên của Lâm Tam thiếu, trên mũi tên còn đính kèm một con chim nhạn lớn. Con nhạn lớn này không hiểu sao lại đáp xuống ngay bên cạnh ta, vậy nên Lâm Tam thiếu đã bắn mũi tên này.

Nàng ta tùy tiện ôm quyền với ta.

"Tạ phu nhân đừng sợ, tên của ta rất chuẩn xác!"

Sắc mặt Tạ Thời An tối sầm lại. Hắn ba bước đi thành hai vội chạy đến bên ta, ôm ta bảo vệ trong lòng, lớn giọng quát:

"Dư Chi!" Ngươi quá đáng quá rồi!”

"Gấp cái gì? Ngươi cũng không phải không biết rõ tài bắn cung của ta. Chắc chắn ta sẽ không khiến phu nhân của ngươi bị thương được."

“Vậy thì ngươi cũng không thể hướng mũi tên về phía nàng ấy như vậy!”

"Hừ, hiểu rồi!"

Lâm Tam thiếu nghênh ngang cưỡi ngựa rời đi. Tạ Thời An ở lại trấn an ta một hồi, sau đó mới cưỡi ngựa đuổi theo.

Mọi việc thế mà lại nhẹ nhàng cho qua như vậy.

Ngày hôm đó là ngày Lâm Tam thiếu thể hiện bản lĩnh. Nàng ta có tướng mạo xuất chúng, hơn nữa kỹ năng bắn cung rất tốt, săn được cả một đàn thỏ và cáo. Sau khi săn xong, nàng ta còn hào phóng chia cho đám nữ quyến.

Mọi người đều lên tiếng khen ngợi nàng ta.

Xung quanh ta, đám nữ quyến cũng nhao nhao thấp giọng hỏi thăm về thân phận của nàng là tiểu công tử nhà nào, thậm chí có người còn động lòng muốn kết thân.

Tạ Thời An vẫn cưỡi ngựa đi phía sau Lâm Tam thiếu. Mặc dù hắn che giấu rất kỹ, nhưng ta vẫn nhìn ra được một thoáng dao động trong mắt hắn.

Ta đã nhìn hắn rất lâu, vậy nhưng hắn lại không nhìn ta dù chỉ một lần

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play