Tạ Thời An trước kia cũng từng dùng ánh mắt chăm chú như vậy nhìn ta và chỉ nhìn một mình ta mà thôi.
Hắn từng là gia nô của nhà ta.
Khi ấy, vẻ ngoài của hắn thanh tú đến mức Tam ca của ta ở chợ nô lệ vừa nhìn thoáng qua đã nhất quyết đòi chọn hắn, còn nói muốn mua hắn về làm thư đồng.
Nhưng trong lòng Tam ca hóa ra là che giấu suy nghĩ bỉ ổi.
Lúc đó, ta là một thứ nữ không được sủng ái, muốn bảo vệ hắn cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.
Phụ thân là võ tướng canh giữ biên quan, vì vậy con trai con gái trong nhà đều phải luyện võ.
Vì muốn lấy lòng phụ thân hòng nhanh chóng đòi được Tạ Thời An về bên cạnh, ta đã chăm chỉ rèn luyện hai kỹ thuật cưỡi ngựa và bắn cung ngày đêm không nghỉ. Ta hi vọng mình có thể trở thành người đứng đầu cuộc săn thú mùa thu.
Trận săn bắn mùa thu năm đó, ta vọt vào sâu trong rừng rậm, đúng lúc bắt gặp Tam ca đang cưỡ/ng é/p Tạ Thời An. Mũi tên của ta lẽ ra phải bắn vào con mồi thì thay vào đó lại bắn về phía Tam ca.
Mũi tên đâm xuyên qua vai trái của Tam ca, khiến kẻ vô dụng hèn kém này sợ tới mức ngất xỉu.
Ngựa của ta dừng trước mặt Tạ Thời An. Ta nhảy xuống ngựa hỏi hắn:
"Ngươi có tin ta không?"
Tạ Thời An ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt hắn u ám như đang tự hỏi trong giây lát. Sau đó hắn nói:
"Ta tin."
Ta cười rạng rỡ với hắn:
“Vậy ngươi cõng Tam ca của ta đi về đi, chỉ cần nói cái gì ngươi cũng không biết là được. Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cứu ngươi!”
Ngày hôm ấy, ta vật lộn liều chết trong đường tơ kẽ tóc với một con sói đầu đàn, cuối cùng dùng một mũi tên bắn chết nó.
Cả người ta nhuộm đầy máu, khập khiễng trở về doanh trại. Ta lột da con sói dâng lên cho phụ thân.
Phụ thân cực kỳ vui mừng, bởi vì khi còn trẻ người cũng đã từng săn được một con sói đầu đàn.
Người hài lòng nhìn ta, hứa sẽ ban cho ta một nguyện vọng.
Ta ngẩng đầu kiêu ngạo nói:
“Tiền tài dễ kiếm, nhưng hầu cận trung thành khó tìm. Con muốn có được nô tài trung thành bên cạnh Tam ca, nghe nói hắn đã cõng Tam ca bị thương đi hơn mười mấy dặm về doanh trại.”
Phụ thân cười lớn, gật đầu đáp ứng:
“Nữ tử Phó gia, phải nên như vậy!”
Sau này, khi Tạ Thời An thành thân với ta, ta nghe hắn kể lại rằng:
"Kể từ thời khắc đó, ta đã không bao giờ có thể rời mắt khỏi nàng.”
"Ta thuở nhỏ cô độc, từng nếm qua hết thảy mùi vị nhân gian hiểm ác, từ lâu đã không tin vào Thần Phật."
"Nhưng nếu nàng đã được thần linh phái đến bên cạnh ta, vậy thì từ bây giờ, ta nguyện trở thành tín đồ thành kính nhất."
Ta tin.
Mỗi lần nhớ lại ký ức đều có thể khiến cho con người ta cảm thấy ngẩn ngơ.
Ta nói dối rằng thân thể không được khỏe, vội vã rời bàn tiệc sớm.
Khi Tạ Thời An trở về phủ, ta đang lau chùi cây cung của mình.
Ngày xưa, chỉ cần trong vòng trăm bước là ta đã có thể bắn trúng sơn dương. Sau này tay phải bị thương nặng rồi, ta không thể tiếp tục kéo cung được nữa.
Tạ Thời An nhanh chóng đi đến nắm lấy tay ta:
"A Cẩn, ta nghe người hầu bẩm báo thân thể nàng không thoải mái. Sao nàng không đi nghỉ ngơi sớm chút đi?"
Ta gỡ tay hắn ra, tỉ mỉ lau chùi chiếc cung một lần nữa rồi treo lại lên tường.
Sau đó, ta mới ngước mắt lên hỏi hắn:
"Chàng có còn nhớ tay phải của thiếp tại sao lại bị thương không?"
Tạ Thời An cụp mắt xuống:
"Vào năm Càn Nguyên thứ 32, nàng giả làm một thương nhân bình thường, giúp đương kim Thánh thượng khi đó còn là Cửu hoàng tử đưa một phong mật thư đến đất phong của ngài ấy. Trên đường đi, do gặp phải sát thủ nên nàng bị bọn chúng bắt đi nghiêm hình bức cung. Vì không hé răng khai lấy một lời nên bọn chúng đã cắt đứt gân tay phải của nàng.”
Ta gật đầu. Tất cả những thứ hắn nói đều đúng, chỉ có duy nhất một chuyện là sai. Ta làm chuyện này không phải là vì Cửu hoàng tử.
Đó là bởi khi ấy hắn đứng về phe Cửu hoàng tử.
Ta là vì hắn.
Khi ta được cứu ra, Tạ Thời An đã ôm ta vào lòng, hận không thể chịu đau đớn thay ta.
Hắn đỏ mắt an ủi ta:
“Không thể giương cung cũng không sao, từ nay về sau đã có ta bảo vệ nàng. Nếu ai dám bắn tên về phía nàng, ta sẽ chặt tay kẻ đó.”
Chuyện cũ đúng là như khói sương.
Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi:
"Thời An, chàng đừng tới lui cùng Lâm Tam thiếu nữa."
Tạ Thời An có chút kinh ngạc.
"Vì sao?"
Ta nửa cười nửa không nhìn hắn:
“Thiếp không tin chàng không nhận ra nàng ta là nữ nhân.”
Tạ Thời An im lặng một lát, dở khóc dở cười:
“Chẳng lẽ nàng đang ghen sao? Ca ca của nàng ta là bằng hữu của ta, chỉ là nhờ ta chiếu cố tới nàng ta. Ban đầu, ta quả thực ta không nhận ra nàng ta là nữ nhân. Ta cùng nàng ta quang minh lỗi lạc, chuyện không như nàng nghĩ đâu.”
Ta lẳng lặng nhìn hắn không nói lời nào.
Tạ Thời An cười bất đắc dĩ. Hắn xoa xoa đỉnh đầu ta:
"Được rồi, ý của phu nhân là lớn nhất, ta sẽ nghe theo nàng."
Tạ Thời An không chỉ trả lại bái thiếp của Lâm Tam thiếu trước mặt ta mà còn tự tay viết thư cho huynh trưởng của nàng ta nói rõ ngọn nguồn sự việc.
Tạ Thời An hạn chế xã giao, mỗi ngày đều ở bên ta bầu bạn.
Chỉ là thời xưa không có hoạt động giải trí nào thú vị, chuyện trong triều hắn cũng không thể kể cho ta hay.
Ta dường như bị mắc kẹt trong thế giới này, cũng không thể chia sẻ cùng hắn bất cứ chuyện gì.
Thế là hai chúng ta, lúc thì đọc sách hoặc đi dạo trong vườn, khi thì lại nói những chuyện phiếm không quan trọng.
Trước kia chỉ hận mỗi ngày không thể ở bên cạnh nhau, bây giờ ngược lại tình nghĩa phu thê chỉ như một nghĩa vụ. Cũng đã lâu chúng ta không làm chuyện mây mưa.
Sau khi màn đêm buông xuống, hai thân thể quen thuộc chẳng còn chút cảm xúc đam mê nào, chỉ có thể giả vờ ân ái rồi mỗi người ngủ riêng một góc.
Cho đến một ngày, Tạ Thời An mang về một chú chó con.
Đó là một khối mềm mại, màu trắng, không lớn hơn lòng bàn tay ta là mấy.
Tim ta tan chảy khi nhìn thấy nó. Ta đặt tên cho nó là Đoàn Tử.
“Thấy mỗi ngày của nàng đều trôi qua vô cùng nhàm chán nên ta cho người tìm thứ nhỏ này về cho nàng, giúp nàng có chút chuyện để làm, tránh cho nàng suốt ngày nhìn chằm chằm vi phu bắt lỗi.”
Tạ Thời An cười trêu chọc ta.
Nhờ có Đoàn Tử mà cuối cùng bọn ta cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn trước.
Ta nghĩ ở thời hiện đại, đây có lẽ là thất niên chi dương. (Ý chỉ tình cảm sau bảy năm sẽ bước vào một giai đoạn nguy hiểm).
Ta không trách hắn, đây vốn là chuyện nhân sinh rất đỗi bình thường. Ta gõ bàn nghĩ, nếu hắn đã có thể vì ta mà thay đổi, có lẽ ta cũng nên có một chút thay đổi để hồi đáp hắn, chẳng hạn như gia tăng một chút niềm vui vào cuộc sống?
Sinh thần của hắn, ta hẹn Tạ Thời An đi du thuyền, quyết định chuẩn bị cho hắn một bất ngờ nho nhỏ.
Ta dậy sớm thay đồ, lặng lẽ khoác lên mình bộ y phục được đặt may riêng, lại cẩn thận kẻ lông mày, tô son đỏ rồi mang chiếc bánh ta tự tay làm lên du thuyền.
Nhưng Tạ Thời An đã thất hẹn. Hắn sai hầu cận đến báo mình có việc gấp phải làm, thậm chí còn thông qua hầu cận liên tục thể hiện sự áy náy với ta.
Ta khoát tay, trong lòng tuy cảm thấy thất vọng nhưng cũng không muốn vô cớ gây sự với hắn.
Trên đường về phủ phải đi ngang qua Thiên Hương Lâu, ta thấy đói bụng, lại nghĩ tới Tạ Thời An rất thích ăn món cháo chim bồ câu của tửu lâu này liền xuống xe chuẩn bị gói một phần mang về.
Vì đã là khách quen nên tiểu nhị hết sức ân cần chào đón ta:
"Thưa phu nhân, Tạ đại nhân đang ở phòng bao số một chữ Thiên. Mời ngài đi hướng này."
Tạ Thời An... ở nơi này?
Ta dừng lại một chút, suy nghĩ thoáng dao động, nhưng sau cùng chỉ nói:
"Đại nhân có công vụ, không cần quấy rầy hắn. Ta đến ngồi ở gian cạnh phòng bao cũng được."
Vừa mới ngồi xuống, ta đã nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tạ Thời An:
"Đây chính là thứ mà nàng gọi là tình huống khẩn cấp nguy hiểm đến tính mạng?"
Ngay sau đó, giọng nói tức giận của Lâm Tam thiếu truyền tới:
"Thời An, vì sao chàng ba lần bốn lượt tránh mặt ta!"
"Nam nữ khác biệt, qua điền lý hạ. Lâm tiểu thư, chớ có dây dưa nữa!"
Có tiếng bàn ghế bị dịch chuyển. Ta nhìn thấy Tạ Thời An đứng dậy bỏ đi, tiếp theo đó là tiếng y phục bị xé rách.
"Buông ra!"
Tạ Thời An tức giận quát lên.
"Ta không buông! Ta chỉ muốn ôm chàng, có bản lãnh thì chàng đẩy ta ra đi!" Lâm Tam thiếu nghẹn ngào nức nở, " Tạ Thời An, chàng rõ ràng là thích ta, tại sao không dám đối mặt với trái tim mình!”
“Ta không quan tâm danh phận, làm bằng hữu cũng được, nha hoàn, thê thiếp cũng được, ngoại thất cũng không sao, chỉ cần chàng để ta đi theo chàng là ta cam tâm tình nguyện lắm rồi! Nhưng xin chàng đừng phớt lờ ta…”
"Đủ rồi!" Tạ Thời An vội vàng nói: "Nàng còn làm loạn, ta sẽ không khách khí!"
"Tạ Thời An, chàng là đồ hèn nhát! Chàng có dám nhìn thẳng vào mắt ta nói rằng chàng chưa từng động lòng với ta không!"
Phải một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy Tạ Thời An thấp giọng thở dài:
"Ngọc Chi, nàng rất giống nàng ấy lúc trẻ, xinh đẹp như trăng, tài hoa hơn người. Nhưng đáng tiếc, ta không phải là phu quân của nàng."
"Ta nói chàng chính là thì chàng chính là!"
Sau đó lại có tiếng bàn ghế chuyển động, cùng với đó là tiếng quần áo ma sát vào nhau.
Ta đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Tạ Thời An đi ra khỏi phòng. Quần áo hắn có chút xộc xệch, trên khóe miệng còn dính vệt son môi.
Hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ta. Sắc mặt hắn tái nhợt, vội vã bước tới nắm tay ta giải thích.
Ta khoát tay, có chút mệt mỏi kiệt sức nói:
“Trở về rồi nói, đừng để người ngoài nhìn vào cười nhạo chúng ta.”
Lâm Ngọc Chi đột nhiên ngước mắt lên nhìn ta, trong mắt nàng ta chứa đầy sự ghen tị cùng không cam lòng.
“Hôm nay nàng ta phái người tới đưa thư, nói có chuyện liên quan đến tính mạng hết sức khẩn cấp nên ta mới đi xem một chút.”
Tạ Thời An vừa lên xe liền vội vàng giải thích.
“Lần trước chàng đã nói sẽ không bao giờ gặp lại nàng ta nữa.”
Ta bình tĩnh thuật lại lời mà hắn thề thốt.
Tạ Thời An im lặng một lát, mắt rũ xuống.
"Xin lỗi, là lỗi của ta."
Ta nhắm mắt lại, không muốn nói thêm gì nữa. Thành xe ngựa lắc lư đi một đường, trong xe tĩnh lặng không một tiếng động.
Ta hoảng hốt tự hỏi, từ khi nào mà chúng ta lại trở thành thế này, dù nhìn nhau nhưng lại chẳng biết nói gì với nhau?
“Đêm nay chàng ngủ ở thư phòng đi.”
Ta chỉ bỏ lại một câu rồi quay về phòng, bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh với hắn.
Ta cần thời gian để bình tĩnh lại.
Hai ngày sau, Tạ Thời An cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Ban đêm hắn ôm Đoàn Tử tới gõ cửa tìm ta,
"A Cẩn, nàng mở cửa chút đi. Đoàn Tử nhớ chủ rồi."
"Không mở."
"Vậy ta và Đoàn Tử chỉ có thể đứng đây đợi cho đến khi nàng mở cửa thôi.”
Ta mang vẻ mặt lạnh nhạt đi ra mở cửa, ôm Đoàn Tử vào lòng. Đoàn Tử lanh lợi dụi đầu vào cằm ta lấy lòng.
Đang định đóng cửa lại thì Tạ Thời An đã nhanh tay giữ lấy cánh cửa chen người đi vào. Hắn ôm ta vào lòng, bất đắc dĩ hỏi:
“A Cẩn, bây giờ địa vị của ta chẳng lẽ còn không bằng Đoàn Tử sao?”
Ta nhìn vẻ mặt có chút ấm ức của hắn, trong lòng hoảng hốt.
Trước đây hắn luôn thiếu cảm giác an toàn đối với ta. Bất luận là ta kết giao với ai, dù là nam hay nữ, hắn đều phải âm thầm so sánh trọng lượng của mình với người đó trong lòng ta.
Nếu hắn cảm thấy ta coi trọng ai đó quá nhiều, hắn sẽ bực bội không vui một trận.
Ta cẩn thận nhìn hắn, thật giống như hắn đã thay đổi, lại giống như không hề thay đổi.
Cuối cùng ta vẫn mềm lòng cho hắn vào cửa.
Kể từ sau ngày ấy, Tạ Thời An càng ngày càng đối xử với ta tốt gấp bội phần, mỗi ngày, đủ thứ kỳ trân dị bảo đều được đưa vào viện nhỏ của ta nhiều như nước chảy. Hắn thậm chí còn từ chối mọi lời mời xã giao, chỉ cần có ngày nghỉ là đưa ta đi chơi khắp nơi.
Thậm chí khi ta ra ngoài dự yến hội cùng các phu nhân, người người nhắc tới chuyện này đều không khỏi bày tỏ sự ngưỡng mộ với ta.
Mãi cho đến ngày Hoàng hậu tổ chức thịnh yến mùa thu.
Lâm Ngọc Chi rơi xuống nước, Tạ Thời An là người đầu tiên nhảy xuống nước cứu người lên.
Lúc ta vội vàng chạy đến, Tạ Thời An đã được cung nhân đưa đi thay y phục, ở hiện trường chỉ còn lại duy nhất mình Lâm Ngọc Chi.
Mặc dù Lâm Ngọc Chi đang rưng rưng nước mắt, nhưng từ khóe mắt chân mày đều hiện rõ vẻ đắc ý:
"Tạ phu nhân, người có nhìn thấy không? Tạ Thời An không phải hoàn toàn vô tình với ta."
"Chàng đã sớm động lòng với ta, nhưng vì nhớ ân tình của người khi xưa nên mới không nhẫn tâm làm tổn thương người!"
"Ta trẻ tuổi hơn người, xinh đẹp hơn người, xuất thân cũng tốt hơn người. Chẳng qua người chỉ có vận may tốt hơn ta là được gặp chàng sớm hơn thôi!”
“Người thậm chí còn không thể sinh con, ngay cả một ngôi nhà hoàn chỉnh cũng không thể cho chàng! Chàng không hưu người đã là nhân từ tận nghĩa lắm rồi! Người làm sao có thể một mình độc chiếm chàng, ngay cả một thiếp thất cũng không cho chàng nạp!”
"Nhưng không sao cả, hôm nay chàng đã cứu ta trước mặt mọi người, cùng ta tiếp xúc da thịt. Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ nhìn vào mặt mũi của hai nhà Tạ Lâm, đồng ý ban hôn cho ta."
Ta nhếch khóe miệng cười mỉa mai:
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu thư nhà thế gia đại tộc lại đi làm thiếp cho người.”
"Nếu hôm nay hắn có thể động lòng với ngươi, vậy thì sau này cũng sẽ động lòng với kẻ khác."
"Loại người ba lòng hai ý như vậy, ta xem như giày rách, còn ngươi lại coi như trân bảo, thật là buồn cười!"