Khi cả hai đã ngầm hiểu ý nhau, Chung Nguyên và Lý Ngọc cùng nhau tiến lên phía trước, Chung nguyên là người đầu tiên bước ra, nàng hít sâu một hột hơi, vô cùng nhu thuận mà chấp tay về phía thẩm lão cha và phu thê thái úy nhẹ giọng nói:
“Chung nhi biết mình đã phạm lỗi, đã làm mọi người lo lắng nói bao nhiêu cũng là phạm lỗi, chung nhi xin phép chịu phạt”
Lý Ngọc một bên cũng chấp tay, ánh mắt khẽ liếc sang Chung Nguyên một cái, tiếp lời:
“Chúng con hôm nay hành động nóng nảy, thiếu suy nghĩ kỹ lưỡng mà dẫn đến hành động này, tuy chỉ là hiểu lầm nhỏ nhưng làm cho mọi người lo lắng, làm cho mẫu thân phải khóc, đó đã là lỗi không thể chấp nhận được, con xin phép nhận trừng phạt thật nặng để ghi nhớ không tái phạm nữa”
Lý ngọc vừa nói vừa bày ra bộ dáng khổ sở, khuôn mặt tinh xảo, giọng nói nghẹn ngào. Làm cho đám nô tì cùng các nhũ mẫu già cảm động đến rơi lệ, không ngừng lấy khăn tay lau nước mắt, hận không thể chịu phạt thay. Chung Nguyên nhìn hắn diễn lố thì cạn lời, giật giật khóe miệng.
Thẩm thừa tướng nhìn Chung Nguyên một cái không nói gì. Chung Nguyên nhìn lão cha nghiêm mặt không nói gì trong lòng có chút tủi thân, nàng cúi đầu nhỏ lặng lẽ nhìn mũi giày.
Thẩm thừa tướng lúc này trong lòng gào thét không thôi, nhưng ông biết nếu cứ mãi nuông chiều nàng thì sau này hậu quả khó mà nắm bắt được, ông cố ý yên lặng, thấy Chung Nguyên như tiểu gà con ướt mưa cả người ủ rũ, cúi đầu nhìn mũi giày, Thẩm thừa tướng đau lòng đến hốc mắt đỏ lên. Thái úy đại nhân nhìn sang thấy thẩm thừa tướng hai tay nắm thành quyền, khuôn mặt đỏ bừng kìm nén, hàm răng nghiến lại, hốc mắt đỏ rớt 1 giọt nước mắt, ngay lập tức khóe miệng Thái úy điên cuồng co quắp, 1 sọc đen dài chảy trên trán ông vô cùng câm nín mà nhìn về phía thẩm Thừa Tướng.
Thái úy xoa xoa trán, thở dài một hơi, Lý phu nhân ngồi một nên thấy hai vị phụ thân đau lòng, bất lực với hai nhi tử thì lấy khăn che miệng cười trộm, thái úy quay sang nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc của nàng vì tươi cười mà ánh mắt hơi cong lên, cả người bừng sáng không còn vẻ đạm mạc hằng ngày liền ngẩn người. Trong lòng có chút chua xót nghĩ:
*Nếu nụ cười ấy cứ mãi vậy thì tốt quá, nếu nụ cười ấy dành cho ta, nếu nàng ấy không gặp hoàng.. hậu… nếu nàng yêu ta thì…*
Thái úy đại nhân trong lòng đau đớn như hàng vạn lưỡi kim đâm vào tim, rất không có hình tượng mà nước mắt chảy đầy mặt. Lý Ngọc lặng lẽ ngẩng đầu lên thấy hai vị phụ thân và Thẩm thừa tướng nước mắt chảy đầy mặt, hắn sửng sốt sau đó vô cùng đắc ý nghĩ: *phụ thân và Thẩm thừa Tướng vậy mà bị lời nói của ta cảm động đến phát khóc, ôi không thể trách họ được chỉ trách ta quá anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, giọng nói quá hay không thể cưỡng lại được (lượt N câu tự luyến)* . Lý Ngọc đắc ý đến mức cái đầu sắp vênh lên tận trời.
Sau khi cười đủ Lý phu nhân khẽ nhìn sang hai đại lão còn đang nước mắt chảy ròng ròng, nàng khẽ ho một tiếng sắc mặt nghiêm túc chậm rãi mở lời:
“Lỗi của các con hôm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, để tránh sau này có việc tương tự xảy ra, ta sẽ giao ra nhiệm vụ cho hai người các con.”
Nghe nàng nói , hai lão nam nhân với hai cặp mắt đỏ hoe còn vươn nước mắt nhìn nàng đầy nghi hoặc. Chung Nguyên và Lý Ngọc cũng nghiêm túc lắng nghe. Lý phu nhân lại nở một nụ cười, một nụ cười tươi như hoa, nàng tiếp tục nói:
“Từ nay Chung Nguyên và Lý Ngọc hai đứa sẽ có nhiệm vụ phải bảo vệ lẫn nhau, nếu một trong hai bị bắt nạt người còn lại sẽ phải bảo vệ người kia, có đồ ngon chia đôi, có tội cả hai đều bị phạt, đủ 7 tuổi cả hai sẽ cùng nhau đi học, ta hy vọng hai đứa sẽ hòa thuận chiếu cố lẫn nhau.”
Lý Ngọc thắc mắc nhìn nàng nghi hoặc hỏi:
“Ý mẫu thân là muốn ta và tiểu ăn …Chung.. Nguyên làm huynh đệ tốt sao!?”
Lý Ngọc suýt nữa quen miệng gọi tiểu ăn mày, hắn xoa xoa trán một cái, cẩn thận liếc nhìn qua Chung Nguyên, thấy nàng đang hung dữ nhìn mình, Chung Nguyên chậm rãi thủ thế đấm vào mặt hắn. Lý ngọc giật mình xoay người đi. Trong lòng thầm sợ hãi nghĩ: * huynh đệ tốt tương lai đúng là hung dữ quá đi, lỡ sau này nàng lại ghen tị muốn hủy dung đánh vào mặt ta thì sao, ta không muốn hủy dung ta còn muốn cưới lão bà a* . hắn quay sang Lý phu nhân cầu cứu trong yên lặng , * huhu mẫu thân ta không cần huynh đệ này được không”
Lý phu nhân không biết Lý Ngọc đang đau khổ, nàng gật gật đầu, Chung Nguyên nhảy bén bắt được trọng điểm nàng hỏi dò:
“ phạm tội cả hai cùng bị phạt, là Lý Ngọc gây chuyện con và hắn đều phải cùng nhau chịu phạt sao”
Lý phu nhân nhìn nàng, khen ngợi.
“Đúng rồi, chung nhi thật thông minh”
Chung Nguyên khóe miệng co giật, nàng thầm suy nghĩ *ai mà muốn cùng tên đại ngốc ấy chịu tội chung chứ*. Thẩm Thừa tướng và Thái úy nghe Lý phu nhân sắp xếp cũng hài lòng gật gật đầu. Thấy mọi người đồng ý, bàn tính nhỏ trong lòng lý phu nhân vang lên lạch cạch, nàng thật ra là có dụng ý riêng, hai đứa nhỏ có nhiều tiếp xúc giao lưu cảm tình, sau này ta và Thanh Diệp tỷ tỷ có thể thành thông gia rồi. Thẩm thừa tướng thấy sắc trời không còn sớm bế Chung nguyên lên, chắp tay hướng thái úy và lý phu nhân cáo từ.
Chung Nguyên được lão cha ôm vào lòng, lúc đi đến gần cổng phủ, Lý Ngọc xa xa chạy nhanh tới, khuôn mặt nhỏ không biết vì mệt hay là ngượng ngùng có chút đỏ, hắn gãi gãi đầu nhỏ bối rối, sau đó như hạ quyết tâm, âm thanh trong trẻo kèm với ngây thơ vang lên.
“Huynh đệ về nhà cẩn thận”
Chung Nguyên và Thẩm Thừa tướng đều sửng sốt, nàng có chút cạn lời tên nhóc khổng tước tự luyến này vậy mà thật sự muốn xưng huynh đệ với nàng, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định, chân thành, không một chút tạp chất nào của Lý Ngọc, nàng chạm nhẹ cánh tay Thẩm Thừa tướng, ông hiểu ý nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, Chung nguyên chậm rãi đi đến trước mặt Lý Ngọc nở một nụ cười chân thành nhất từ trước đến giờ cánh tay đưa lên cụng nhẹ vào bàn tay Lý Ngọc vui vẻ đáp.
“Huynh đệ tốt, ta về nhà đây”