Trên đường phố tấp nập, dân chúng bỗng xôn xao, hàng loạt chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa của các quan lớn đang đi về phía một hướng, tạo nên một hoàn cảnh vô cùng náo nhiệt hoành tráng, một người không biết chuyện gì, thắc mắc hỏi người bên cạnh
“Có chuyện gì mà lại nhiều xe ngựa của quan lại thế này’’
Tên bên cạnh liếc xéo hắn, lập tức cao giọng đáp với giọng đầy tự hào
“Ngươi cũng thật quê mùa, đến chuyện lớn như thế mà cũng không biết, hôm nay là ngày yến hội chúc mừng con trai trưởng của Thái úy đại nhân lập được đại công, được chính tay Hoàng thượng sắc phong thành chỉ huy sứ”
Người bên cạnh cũng vô cùng sùng bái mà nói
“Ta nhớ không nhầm đại công tử nhà Thái úy mới 17 tuổi thì phải”
17 tuổi đứng hàng quan tứ phẩm, dẫn 2 vạn đại quân đột phá vòng vây 12 vạn đại quân của quân mông, chém chết tướng quân Mạt Khắc tiếng tăm lẫy lừng, Mạt Khắc nổi tiếng tàn bạo , hắn nhiều lần sát hại người dân vô tội, hành hạ tù nhân thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, người chết trên tay hắn vô số, vậy mà lại bại trận bởi một tiểu tử chỉ mới 17 tuổi , đại quân toàn thắng trở về. Hoàng thượng long nhan vui vẻ, khen ngợi không ngớt, lập tức lập chiếu chỉ phong đại nhi tử của Thái Úy đại nhân từ chức Thất phẩm lên Tứ phẩm ban thưởng nhiều vô số , phong quan vô hạn.
Mọi người xung quanh cảm thán, đúng là tài không đợi tuổi
Lúc này lại một trận xôn xao nữa truyền đến, chỉ thấy phía trước một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa đang đến, trên xe ngựa được chạm trổ hoa văn tinh xảo, rèm cửa được xuyến chỉ vàng lấp lánh, từng viên ngọc trai được đính tỉ mỉ đến từng chi tiết, chỉ nhìn qua một cái liền biết người tới có thân phận không tầm thường.
Mọi người đang suy nghĩ người tới là ai, bỗng một người nhận ra hét lên:
“Mọi người nhìn, là chữ Thẩm, là xe ngựa của Thừa Tướng đại nhân’’
Mọi người đưa mắt nhìn qua, Trên thân xe ngựa có khắc một chữ Thẩm, chữ được khắc bằng vàng, dưới ánh nắng tỏa kim quang lấp lánh, trông thật mạnh mẽ, quý phái.
“đúng là xe ngựa của Thừa tướng đại nhân.”
“trời ạ thật không.”
Dân chúng xung quanh kích động, ai cũng muốn chen lên trước, để xem cho rõ . Bỗng lúc này một cái đầu nhỏ ló ra từ trong màn che tò mò ngó ra bên ngoài, sau đó rụt đầu lại, mọi người xung quanh nhìn sang, có người nhận ra.
“Là đích tiểu thư của thừa tướng đại nhân, nữ nhi mà ngài ấy thương yêu nhất Chung Nguyên.”
Mà lúc này trong xe ngựa, Chung Nguyên đang chán chết mà nằm bò ra trong lòng lão cha của mình, Thừa tướng vừa vuốt tóc nàng vừa nhẹ giọng nói.
“đừng ló đầu ra ngoài, rất nguy hiểm . sắp đến nơi rồi Chung nhi tiểu bảo bảo bối cố chịu thêm chút nữa nhé”
Chung Nguyên không trả lời chỉ nhẹ giọng hừ một tiếng
Thừa tướng đại nhân ngoài mặt thì bình thản, trong lòng đã sớm đau lòng không thôi. Nữ nhi bảo bối của ông, không biết vì lí do gì từ năm 5 tuổi lại không còn hứng thú với thứ gì nữa, nàng không tiếp xúc hay chơi với bất kì khuê nữ của nhà nào khác , tỏ ra vô cùng chán ghét, và xa cách, rõ ràng năm nàng 3 - 4 tuổi vẫn vô tư kết bạn chơi đùa mà .
Xe ngựa dừng trước cổng nhà Thái úy, Thẩm thừa tướng nhẹ nhàng đánh thức tiểu bảo bối trong lòng
“Chung Nhi bảo bối dậy nào, đến nơi rồi”
Chung Nguyên lúc này mới trong mơ màng tỉnh dậy, nàng ngó nghiêng xung quanh, mệt mỏi nói :
“Con không muốn đến nơi này, thật ồn ào”
Nàng thật sự thấy phiền, một đám người giả dối nhìn hoài cũng thấy chán.
Xa xa thấy xe ngựa nhà Thừa tướng, lão quản gia trung bá của Thái Úy phủ vội vàng chạy ra nghênh đón , lão nở một nụ cười tươi tựa như hoa cúc , vô cùng hòa ái lễ phép nói :
“Tiểu nhân tham kiến Thừa tướng đại nhân, tham kiến tiểu thư , mời đại nhân và tiểu thư theo tiểu nhân”
Lão quản gia kính cẩn dẫn đường phía trước, Thẩm Thừa tướng ôm Chung Nguyên và một đám nha hoàn theo sau, Chung Nguyên nhàm chán tựa lên vai phụ thân nhỏ giọng nói :
“Thật xấu”
Thẩm thừa tướng sửng sốt, sau đó cười phụ họa:
“Đúng vậy, thật xấu, Chung nhi bảo bối là xinh đẹp nhất”
Chung Nguyên được khen cảm thấy vui vẻ, vô cùng đắc ý mà lắc lắc cái đầu nhỏ.
Một đám người hầu phía sau nghe thấy màn đối thoại vừa rồi, cả đám chỉ biết im lặng. Thừa tướng đại nhân trên quan trường là một người vô cùng lạnh lùng, tàn nhẫn, làm việc trước giờ chưa bao giờ nể nang ai. vậy mà bây giờ đang khúm núm phụ họa để làm con gái bảo bối vui vẻ. Đám người hầu :
*Chúng ta đã quá quen rồi*
Sau khi vào trong, Thẩm thừa tướng bị một thị vệ đến nói nhỏ vào tai cái gì, sắc mặt ông bỗng lạnh lẽo. Thẩm thừa tướng sắc mặt khó chịu gật đầu với thị vệ, rồi ông bước vội đến bế Chung Nguyên đang đứng đợi một bên, nhẹ giọng nói :
“ Chung Nhi bảo bối, phụ thân bận chút việc, Trước ta dẫn con đến chỗ lý phu nhân và các khuê nữ trước , sau khi xong việc lập tức trở lại đón con ”
Chung Nguyên nhìn dáng vẻ lão cha thật sự rất gấp, vểnh miệng nhỏ lên đáp:
“ Phụ thân đi đi, ta tự đến chỗ Lý phu nhân được ”
Thẩm Thừa tướng xúc động đỏ hoe mắt *con gái bảo bối đang quan tâm ta* , Thẩm lão cha xúc động ôm con gái bảo bối vào lòng, xoa đầu nàng hai cái rồi quay sang đám người hầu lạnh giọng nói :
“ bảo vệ tiểu thư cho tốt, ai dám làm nàng không vui lập tức xử lý ”
Đám người hầu lập tức nghiêm túc đáp:
“ Vâng, thưa đại nhân ”
Thẩm thừa tướng lưu luyến không rời nhìn nữ nhi bảo bối mà rời đi. Sau khi thấy lão cha đã rời đi Chung Nguyên thở dài, đi theo đám nha hoàn đến chỗ Lý phu nhân.
Chung Nguyên vừa đến đã thấy một đám các tiểu thư khuê các ăn mặc xinh đẹp đang trò chuyện, ngâm thơ, thưởng hoa, trông vô cùng náo nhiệt, các vị phu nhân thì đang ngồi trong đình trò chuyện uống trà, nàng vừa xuất hiện Lý phu nhân là người thứ nhất chú ý, nàng đứng dậy bước đến ôm lấy Chung Nguyên vào lòng , nở nụ cười xinh đẹp.
“ Tiểu Chung nhi ”
Các quý phu nhân cũng lần lượt nhìn thấy Chung Nguyên, nhưng không hẹn mà đồng loạt ăn ý lùi một bước, ai không biết vị gia hỏa này là hòn ngọc quý trong tay thẩm Thừa tướng, nhìn vô cùng xinh đẹp dễ thương, nhưng thật sự vô cùng kiêu căng , không để ai vào mắt. Năm trước có một vị phu nhân thấy nàng xinh đẹp muốn trêu ghẹo, véo má nàng, nàng hung hăng hất văng tay vị phu nhân ấy hét lên :
“ Bỏ tay bẩn thỉu của ngươi ra lão yêu bà ”
Vị phu nhân ấy lần đầu tiên bị mắt mặt nhứ thế, nổi giận muốn dạy dỗ nàng, nhưng bị đám thị vệ xung quanh vị đại tiểu thư này đè xuống đánh một trận, vị phu nhân kia vội vàng tìm phu quân khóc lóc , vị đại thần đau lòng thê tử, dâng sớ cáo trạng với Hoàng Thượng, không những không được lợi gì, đổi lại là sự trả thù khủng khiếp từ Thừa tướng. Từ đó ai cũng ăn ý tránh xa nàng, vị đại lão tổ tông này không chọc nổi. Toàn bộ tiểu thư khuê các thấy nàng người thì sợ hãi, trốn chạy, không thì trực tiếp ngất xỉu.
Lý phu nhân ôm nàng vào lòng, đi đến đình viện ngồi xuống giới thiệu nàng với các vị phu nhân xung quanh :
“ Đây là Chung Nguyên là con gái của Thanh Diệp tỷ tỷ và Thẩm Thừa Tướng ”
Các vị phu nhân sợ hãi nở nụ cười ánh mắt né tránh , đáp lại:
“ Ôi là con gái Thẩm thừa tướng a ”
“ Thật dễ thương ”
“ Thật là đứa trẻ tốt ”
Nhưng trong lòng thầm nghĩ * Làm ơn đưa vị tổ tông này xa một chút. *
Chung Nguyên ánh mắt tối sầm, nhìn ánh mắt né tránh, cùng những lời khen đầy giả tạo của các vị phu nhân trước mặt này, nàng chán ghét nhăn mặt, trong lòng bỗng cảm giác có chút chua xót, khó chịu . Lý phu nhân nhận ra nàng không vui, nhẹ giọng hỏi:
“ Tiểu chung nhi, cảm giác không thoải mái ở đâu sao? ”
Chung Nguyên cảm thấy ấm ức khó chịu, bèn cụp mắt trả lời.
“ Ở đây mùi phấn son rẻ tiền làm cho con có chút chóng mặt, con xin phép đi nghỉ ngơi một chút ”
Các vị phu nhân nghe nàng nói vậy, lập tức giận đến sắc mặt đen lại.
Lý phu nhân yêu thương, xoa nhẹ đầu nhỏ nàng. Thanh âm nhẹ nhàng nói:
“ Được, vậy Chung nhi theo Ngô ma ma đến sương phòng nghỉ ngơi một chút, ta sắp xếp xong việc sẽ đến chơi với con ”
Chung Nguyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý phu nhân, trong lòng đỡ khó chịu hơn chút, Lý phu nhân là bạn thân khuê mật của mẫu thân, hai người như tỷ muội vô cùng thân thiết, nên Chung Nguyên không cảm thấy xa lạ, bài xích nàng. Chung Nguyên nâng khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng trả lời:
“ Vâng ”
Lý phu nhân vô cùng yêu thương mà xoa khuôn mặt tinh xảo của Chung Nguyên, nàng quay đầu phân phó Ngô ma ma bên cạnh.
“ Ngô ma ma, mau dẫn Chung Nhi đi nghỉ ngơi. Chăm sóc nàng cho tốt ”
Ngô ma ma kính cẩn khom người ôm Chung Nguyên lên, cung kính đáp:
“ lão nô đã biết, thưa phu nhân ”
Ngô ma ma là vú nuôi của Lý phu nhân, là người chăm sóc nàng từ nhỏ nên Lý phu nhân rất tin tưởng bà. Chung Nguyên lắc lắc bàn tay nhỏ tạm biệt Lý phu nhân, sau đó liếc mắt đầy chán ghét về phía đám phu nhân sau đó quay đầu đi.
Đám phu nhân thấy ánh mắt của nàng im lặng hai mặt nhìn nhau, một vị phu nhân thấy nàng đã đi xa khó chịu nhỏ giọng thầm thì :
“ Đúng là kiêu ngạo, xấu tính, bộ dáng chả ra làm sao, không có chút khí chất tiểu thư khuê các nào ”
Lý phu nhân nghe thấy lời nàng nói, ánh mặt bỗng dưng lạnh xuống, khuôn mặt dịu dàng bổng trở nên vô cùng sắc bén nói:
“ Nàng ra làm sao cũng chưa tới một phu nhân quan nhà thất phẩm như ngươi có thể bình luận, cốt cách của vị phu nhân này ta giao thiệp không nổi, mời về cho ”
Vị phu nhân kia sắc mặt trắng bệch, lắp bắp giải thích:
“ Ta…ta…"
2 ma ma tiến lên thủ thế mời, vị phu nhân này còn muốn nói thêm gì đó, 2 ma ma đã tiến tới kéo nàng ra ngoài. Trong đình bỗng trở nên yên tĩnh, các vị tiểu thư cũng chú ý nhìn về hướng vị phu nhân bị kéo đi kia, cả hoa viên lập tức chìm vào yên tĩnh.
Chung Nguyên đuổi hết đám nha hoàn ra ngoài bắt các nàng đập hạt óc chó, còn nàng thì nằm trên giường một mình chán chết mà nhìn trần nhà, nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa, bỗng nàng bật người dậy, nhanh chóng ngó nghiêng xung quanh, thấy đám nha hoàn đang ngồi phía xa bận rộn, nàng nhẹ nhàng chui lỗ chó mà mình quan sát thấy khi mới vào phủ, chạy thật nhanh ra ngoài.
Sau khi chạy được một khoảng xa ra ngoài phủ Thái úy, nàng dựa thân thể nhỏ bé vào thân cây cổ thụ lau mồ hôi thở phào, nghẹn chết nàng, ai mà thèm ở cái nơi ồn ào, toàn những bà thím xấu xa đáng ghét ấy chứ. Bỗng lúc này, phía trên cây truyền ra tiếng sột soạt, nàng ngước mắt lên xem sau đó sửng sốt, một tiểu nam hài vô cùng xinh đẹp, trang phục tinh xảo, đang đứng trên cây nhìn nàng với ánh mắt vô cùng kiêu ngạo.