Trên xe ngựa, Thẩm thừa tướng nhìn tiểu Chung Nguyên trong lòng mình ngủ say nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, ông khá bất ngờ việc Chung Nguyên lại đồng ý trở thành “huynh đệ tốt” với tên nhóc con Lý Ngọc đó, từ lúc tròn 5 tuổi đến nay nàng chưa bao giờ mở lòng ra với bất cứ ai, ông chợt nhớ đến bộ dáng ngây thơ cùng ánh mắt kiên định trong suốt của Lý ngọc, sau đó thở dài một tiếng đầy mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa về đến thừa tướng phủ, thị vệ nhẹ giọng thông báo:
“Đại nhân, đã đến phủ”
Thẩm thừa tướng mở mắt, nhẹ nhàng dùng áo choàng bọc lấy Chung Nguyên, ôm nàng xuống ngựa, bước vào phủ, đám nha hoàn cùng gia đinh yên lặng theo sau, trên đường không một ai dám phát ra âm thanh, ngay cả đám động vật xung quanh cũng lặng im không phát ra chút tiếng động nào nào. Thẩm thừa tướng khi đi qua Ngọc cung viện là nơi ở của mẫu thân Chung Nguyên- thừa tướng phu nhân, ông khẽ dừng một chút, nhìn thoáng qua căn phòng lạnh lẽo, cứng nhắc kia. sau đó tiếp tục ôm Chung Nguyên về Bảo Ngọc Đường, bảo ngọc đường là cái tên do chính ông đặt cho khuê phòng của nữ nhi bảo bối, ý nghĩa là viên ngọc quý, được “ mọi người” trân trọng thương yêu vô cùng.
Đặt Chung Nguyên xuống gường, cả khuôn mặt nhỏ của nàng đều vùi vào trong chăn, hơi thở đều đều, lăn lộn cả ngày người nàng đã thấm mệt, cơ thể nhỏ bé vô thức tìm tư thế thoải mái nhất ngủ đến vô cùng ngon. Thẩm Thừa tướng thấy nữ nhi bảo bối ngủ say, đứng nhìn nàng trong chốc lát sau đó nhẹ nhàng về thư phòng xử lý chính vụ. So với không khí náo nhiệt của phủ thái úy, phủ Thừa Tướng yên tĩnh trang nghiêm đến mức không một ai dám thở mạnh, chỉ có khi Chung Nguyên tỉnh giấc thì phủ thừa tướng mới có chút sinh khí, nói sinh khí chi bằng nói bị nàng quậy phá đến gà bay chó chạy.
Chung Nguyên ngủ một giấc đến khi trời tối, nàng xoa mắt ngồi dậy, đám nha hoàn nhẹ nhàng giúp nàng tắm rửa, thay y phục, vấn tóc, Chung Nguyên lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngủ. Nàng quay sang hỏi bạch nhũ mẫu bên cạnh,
“Bạch nhũ mẫu, bây giờ là giờ nào rồi?”
Bạch nhũ mẫu cung kính trả lời:
“ bẩm Tiểu thư bây giờ đã là giờ dậu, sắp đến giờ dùng bữa rồi”
Chung Nguyên im lặng, nhắm mắt thở dài, phân phó:
“Đưa ta đến phòng ăn”
Bạch nhũ mẫu định khom người bế Chung Nguyên, nàng từ chối,
“ để ta tự đi”
Khi đến nơi, đã thấy phu nhân thừa tướng-Thanh Diệp đang vô cùng ưu nhã mà ngồi đó, Chung nguyên đến bên bà hành lễ,
“Chung nhi xin chào mẫu thân”
Thừa tướng phu nhân vẫn giữ tư thái ưu nhã, lạnh nhạt gật đầu. Chung Nguyên đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, không dám ngẩng đầu, chỉ chăm chăm nhìn bộ chén đũa bằng ngọc tinh xảo ngẩn người, mẫu tử hai người từ khi gặp mặt chỉ nói đúng 2 câu, bầu không khí trên bàn trở nên yên tĩnh, ngột ngạt. Thẩm thừa tướng đang xử lý công vụ ông nhìn sắc trời, đứng dậy, mặc dù chính sự còn rất nhiều nhưng ông không thể không đến nhà ăn, vì đó là “quy tắc” mà vị thê tử “ưu nhã”,”mẫu mực” của ông đặt ra, nếu ông chưa đến thì không một ai được phép động vào đồ ăn, dù có đói khát thế nào khi gia chủ chưa động đũa thì không ai được động vào.
Thẩm thừa tướng bước vào, đám thị nữ đồng loạt cúi người hành lễ, ông khoác tay, đám thị nữ hiểu ý mà lui xuống. Thẩm phu nhân lúc này mới ưu nhã đứng dậy hành lễ về phía này,
“Tham kiến lão gia”
Thẩm thừa tướng đi đến chỗ Chung Nguyên ngồi xuống lạnh nhạt phun ra một câu,
“Ừm”
Thừa tướng phu nhân có chút cứng nhắc sau đó ưu nhã ngồi đối diện hai người, thẩm thừa tướng không nhìn nàng, bắt đầu gắp đồ ăn vào bát, thuần thục mà lột vỏ hai con tôm tuy có hơi xấu để vào bát Chung Nguyên, Chung Nguyên chỉ lặng lẽ cúi đầu, chậm rãi nhai thức ăn, thừa tướng một bên gắp thức ăn cho Chung Nguyên, một bên lua cơm tự ăn phần mình. Cả hai đều cố gắng nhanh chóng lắp đầy bụng để rời khỏi cái nơi ngột ngạt này.
Thừa tướng phu nhân thấy ông dùng tay lột vỏ tôm cho Chung Nguyên thì thì hơi nhíu mày, Chung Nguyên dù gì cũng là đứa bé 5 tuổi trong lúc ăn vô ý làm vươn 2 hạt cơm nhỏ ra ngoài, lập tức giọng nói nghiêm khắc không kém phần “ưu nhã” của bà lên tiếng.
“Chung nguyên quy cũ…”
Thừa tướng phu nhân còn chưa nói hết câu thì. *Ầm* Thẩm thừa tướng đập mạnh đôi đũa xuống bàn, đôi đũa lập tức vỡ nát, giọng nói cực lực kìm nén như rít qua kẽ răng của Thẩm thừa tướng phát ra:
“ CHUNG THANH DIỆP nàng đủ rồi!!!”
Thừa tướng phu nhân kinh ngạc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh tâm trạng, trở lại với dáng vẻ ưu nhã quý phái hằng ngày. Nàng đứng dậy hành lễ một cách đoan trang nhẹ nhàng đáp.
“lão gia bớt giận, ta…”
Thừa tướng mệt mỏi xoa trán ngắt lời nàng:
“Chung Thanh Diệp nàng định hành hạ ta đến khi nào nữa đây, chuyện đã qua ta…”
Nghĩ đến Chung Nguyên còn ở đây, Ông mệt mỏi nhắm mắt, không nói nữa.
Ông xoay người ôm lấy Chung Nguyên đang cố gắng cuộn người lại trên ghế, xoay người bước ra ngoài, bước đến cửa ông không quay đầu giọng nói trầm khàn đau đớn nói:
“ Thanh Diệp ta biết là ta sai với nàng, ta đáng bị như thế, nhưng Chung nhi còn nhỏ, nó cũng là con nàng, nó không có lỗi lầm gì, đừng làm tổn thương nó,...”
Nói rồi ông bước thẳng ra ngoài không ngoảnh đầu lại. Thừa tướng phu nhân không còn giữ được sự “ưu nhã” đó nữa, nàng hất toàn bộ đồ ăn xuống bàn, hai tay nắm chặt đến rướm máu.
Chung nguyên cuộn tròn trong lòng phụ thân, ánh mắt thiếu mất ánh sáng thường ngày, nàng im lặng như một con búp bê nhỏ không có chút linh hồn nằm gọn trong tay thừa tướng không nhúc nhích. Thừa tướng thấy bộ dáng mất hồn của đứa nhỏ, không kìm được nữa ôm lấy nàng mà đau lòng khóc, một vị đại thần quyền khuynh triều dã, một người máu lạnh, tàn bạo, không từ thủ đoạn, trong mắt người khác lúc này như một con dã thú bị thương đau đớn mà mà khóc, nam nhân không dễ rơi nước mắt lại càng không được rơi nước mắt, nhưng một người bị vây khốn, thống khổ vùng vẫy gồng gánh bao nhiêu năm, sự Bất lực từ năm này sang năm khác bởi người mình yêu sâu đậm, đến bảo bối quan trọng nhất cuộc đời mình còn không có cách nào bảo vệ che chở cho nàng….Thừa tướng lúc này đã hiểu vì sao Chung Nguyên chấp nhận Lý Ngọc là “huynh đệ tốt” một con người được sống trong tình yêu thương từ cha mẹ và mọi người, tính cách kiêu ngạo, tự tin giống hệt con bé , nó ao ước thấy được bản thân mình qua hình ảnh của Lý Ngọc để được phụ mẫu yêu thương….ông ôm lấy Chung Nguyên bất lực khóc lớn.