Tiếng khóc thảm thiết cất lên làm Lý Ngọc đang ngẩn người một bên giật mình, hắn khó hiểu nhìn về phía Chung Nguyên đang không ngừng mà gào lên kia, trong lòng thầm nghĩ.
*Tiểu ăn mày này sao lại khóc rồi, mới vừa nãy còn đang hung dữ hơn thua với ta, vậy mà nói khóc là khóc, nhưng thật sự… Nàng khóc trong thật xấu. Bổn thiếu mới là người cần khóc đây!! khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong của ta bị tiểu ăn mày xấu xí hủy dung… chắc hẳn nàng thấy ta xinh đẹp, bản thân lại xấu xí khó nhìn nên mới cố ý gây sự, ghen tị mà muốn hủy đi khuôn mặt anh tuấn này!! thật là một tiểu ăn mày xấu tính.*
Lý Ngọc còn đang tự luyến, tai hắn bỗng nhúc nhích. Phát hiện phía xa đang có rất nhiều người đang chạy tới, nhớ đến bản thân trốn ra ngoài đi chơi không thông báo với ai, lần này về chắc chắn sẽ bị phụ thân và mẫu thân phạt chép sách, nghĩ đến phải chép mấy ngàn lần gia quy, tay hắn bỗng tê rần. Liếc nhìn Chung Nguyên đang nhiệt tình gào khóc kia, Lý Ngọc hiểu ra. Tiểu ăn mày này là đang ăn vạ, Lý Ngọc hậm hực nghĩ * ăn vạ !??, bổn thiếu cũng biết ăn vạ* Lý tam thiếu rất không biết xấu hổ mà cũng xoa xoa mắt, sau đó lớn giọng gào lên, âm thanh muốn bao nhiêu thảm thiết có bao nhiêu thảm thiết, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất .
Chung Nguyên đang vừa giả khóc vừa âm thầm chú ý bên Lý Ngọc. Thấy hắn gào lên như tiếng heo chọc huyết, trên trán nàng sổ thẳng xuống ba sọc đen. Thấy tiếng bước chân ngày càng gần. Nàng cũng không thua kém bắt đầu cao giọng gào lên. Hai người không ai chịu thua kém ai mà gào lên thảm thiết.
Nhóm người Thừa Tướng, Thái úy theo ngọc bội chỉ dẫn mà đến, bỗng có hai tiếng trẻ con khóc thảm thiết, thống khổ, hai người lập tức nhận ra là giọng của Chung Nguyên và Lý Ngọc, thần kinh hai vị Phụ thân siết chặt. Cả hai như phát điên mà lao đến nơi phát ra tiếng khóc, Thẩm thừa tướng trên mặt tràn đầy sát khí * nữ nhi của ông rất ít khi khóc đến thảm như thế, không cần biết ai dám động đến nàng hắn đều sẽ cho kẻ đó, sống không bằng chết. Thái úy nắm chặt nắm đấm nghĩ *nhi tử đừng xảy ra chuyện gì, lão cha đang đến cứu con đây. *
Khi hai người Thừa Tướng và Thái Úy đuổi đến, trước mắt hai người bỗng hiện ra hai thân ảnh nho nhỏ đang ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, quần áo bẩn không nỡ nhìn, cả mặt dính đầy bùn đất, tóc rối tung tán loạn còn dính đầy vụn lá và bùn. Hơn hết trên y phục cả hai đều có dấu chân nhỏ, cả hai vị phụ thân loáng thoáng nhận ra nguyên nhân sự việc lập tức hóa đá. Thẩm thừa tướng bước nhanh đến ôm lấy Chung Nguyên vào lòng dỗ dành, Thái úy cũng bước đến ôm tiểu nhi tử thảm không nỡ nhìn nhà mình lên bất lực xoa xoa trán. Hắn quá hiểu tính cách nhi tử mình, nhưng nhìn đến tiểu nhi tử đáng thương, khuôn mặt bị cào xước cùng vết tím ở khóe miệng khóc đến nghẹn ngào Thái úy đại nhân cũng không đành lòng mà trách mắng hắn. Cả hai người Thừa tướng và Thái úy liếc nhìn nhau đều lắc đầu thở dài. Sau đó đồng loạt vận khí ôm hài nhi trở về.
Đám người chạy theo phía sau lúc này cũng đã đuổi đến, thở không ra hơi. Vừa đến nơi đã thấy Thừa tướng Đại nhân và Thái Úy đại nhân mỗi người ôm một nhi tử vận khí đi về phủ.
Đám người vừa chạy đến “....”
Đám người khóc không ra nước mắt, trong lòng gào thét *đại nhân chờ chúng ta với* **meme vươn bàn tay**
Trong Lý phủ, Lý phu nhân vô cùng lo lắng sắc mặt tái nhợt mà nắm khăn tay đi lại. Nàng vô cùng tự trách bản thân sơ suất, không chú ý, làm lạc mất hai đứa nhỏ, hốc mắt nàng dần đỏ lên. Ngô ma ma ở một bên thấy nàng lo lắng đến sắc mặt nhợt, bà bước đến an ủi.
“Phu nhân ngài đừng quá tự trách, hôm nay quan khách đông đúc phu nhân quá bận rộn, xoay sở không hết việc. Chung Nguyên Tiểu thư và Tam công tử có cát nhân phù trợ sẽ an toàn trở về người đừng quá lo lắng, Thừa tướng đại nhân và lão gia đã đi ra ngoài tìm rồi, đại công tử cũng dẫn người vào cung Hoàng Thượng xin điều động thêm người tìm kiếm.”
Lý phu nhân được Ngô ma ma đỡ xuống ghế ngôi, Ngô ma ma rót cho nàng ly trà bà nhẹ giọng nói:
“Phu nhân ngài uống một chút trà cho bình tâm, ngài cả ngày không ăn uống gì rồi…”
Ngô ma ma đang nói thì Thái úy cùng Thừa Tướng đã ôm hai người Chung Nguyên và Lý Ngọc về đến Lý Phủ. Lý Phu nhân thấy bóng dáng hai người ôm hai đứa nhỏ. nàng sợ hãi đỏ hốc mắt vội vàng lảo đảo chạy đến, Thái úy bước nhanh đến đỡ lấy nàng vào lòng, đau lòng nói:
“Bạch linh nàng đừng lo lắng, ta đã mang hài tử về rồi”
Lý Ngọc thấy mẫu thân lo lắng như thế xoay người vươn tay nhỏ ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nức nở:
“Mẫu…thân..hức..hức.”
Lý phu nhân ôm hắn vào lòng cũng nghẹn ngào.
“Ngọc nhi của ta..Ngọc Nhi..”
Nàng như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu giọng đầy lo lắng hỏi Thái úy :
“Còn Chung nhi đâu? Nàng đâu!”
Lúc này Chung Nguyên mới ló đầu ra trong áo choàng của phụ thân, nàng nhẹ giọng đáp.
“Con ở đây, con không sao..”
Lý Phu nhân sau khi hốt hoảng qua đi, lập tức phân phó hạ nhân đưa cả hai đi tắm, nhìn thấy vết thương trên người Lý Ngọc và Chung Nguyên, Lý phu nhân đau lòng không thôi . Lúc này Thẩm Thừa tướng mang lão thái y trở về, đến nơi vị thái y lớn tuổi loạng choạng một chút mới đứng vững, sau đó bắt đầu kiểm tra vết thương cho hai người, lấy giấy kê toa thuốc cho cả hai rồi mới quay đầu dặn dò.
“Cả hai người tiểu thư và thiếu gia chỉ bị vết thương ngoài da, tịnh dưỡng vài ngày là được, lão phu đã kê hai đơn thuốc cho thiếu gia và tiểu thư, đúng giờ uống thuốc là được.”
Tiễn vị lão thái y đi, Chung Nguyên và Lý Ngọc đã được xử lý băng bó cẩn thận, cả hai cúi đầu không dám ngẩng mặt nhìn phụ thân. hai người đều biết lần này bản thân làm lớn chuyện khiến mẫu thân và phụ thân lo lắng. Cả 3 người Thẩm Thừa tướng và phu thê Thái úy ngồi trên ghế, nghiêm mặt nhìn dáng vẻ 2 tiểu hài tử đang cúi đầu dáng vẻ nhu thuận, Lý Phu nhân lúc này lên tiếng:
“Hai người các con, hôm nay rất không ngoan. Mau nói cho ta biết tại sao lại đánh nhau?”
Lý Ngọc ngước mặt lên nhìn thoáng qua Chung Nguyên, trong lòng khó chịu *nàng vậy mà không phải tiểu ăn mày, cũng không xấu xí, lại còn vô cùng xinh đẹp,...ta vậy mà..đánh nàng* . Lý ngọc một bên xoắn xuýt, bên kia Chung Nguyên cũng chột dạ không kém, trước khi đến đây phụ thân có nhắc nhở nàng không được đánh người, không được gây chuyện, vậy mà nàng lại quên mất, biết bản thân không thể thoát tội . Chung Nguyên và Lý Ngọc đồng loạt quyết định trong lòng, không hẹn mà liếc nhìn nhau, cả hai như có thần giao cách cảm lập tức hiểu ý đối phương đang suy nghĩ gì, cả hai khẽ gật đầu ngước mắt nhìn về phía ba vị Trưởng bối ngồi bên trên như đã hạ quyết tâm.