Chung Nguyên còn đang sửng sốt, tiểu nam hài xinh đẹp trên cây đã vô cùng kiêu căng mở miệng nói:
“Tiểu ăn mày ở đâu tới, làm ồn ào bổn công tử nghỉ ngơi. Đây không phải là nơi ngươi có thể tới, mau rời đi trước khi bổn thiếu nổi giận”
Chung Nguyên sực tỉnh, ngay lập tức nổi giận. Tên tiểu nam hài này vậy mà dám bảo nàng là tiểu ăn mày. Thật ra cũng không thể trách tiểu nam hài nhìn nhầm nàng thành ăn mày, vì trong lúc chạy trốn chui qua lỗ chó, quần áo và khuôn mặt của nàng đều đã lấm lem không ít vết bùn, mái tóc nhỏ bởi vì chạy mà tán loạn còn dính không ít lá cây cùng bùn đất, trong vô cùng thê thảm. Chung Nguyên tức giận, trừng mắt về phía tiểu nam hài trên cây giận dữ nói:
“Ngươi mới là tiểu ăn mày, cả nhà ngươi mới là tiểu ăn mày”
Giờ thì đến lượt tiểu nam hài tức giận, cái tiểu ăn mày đáng ghét không biết từ đâu đến, vậy mà dám mắng hắn.*Hôm nay vốn dĩ là ngày đại ca được Hoàng Thượng sắc phong thành Chỉ Huy Sứ, cả nhà đang đãi tiệc vì ca ca mà vui mừng, nhưng vì đông người ồn ào, cảm thấy có chút khó chịu, nên hắn mới đến đây nghỉ ngơi chút .ấy vậy mà, lại gặp cái tiểu ăn mày xấu xí đáng ghét này, đúng thật là xui xẻo*. Lý Ngọc cúi đầu đầy kiêu ngạo, khinh thường lên tiếng:
“Tiểu ăn mày, ta nhắc lại lần nữa, lập tức rời khỏi đây, thân phận thấp kém này của ngươi mà dám ở trước mặt bổn công tử mà lên giọng? Hôm nay ta tạm tha ngươi, nếu còn không đi đừng trách bổn công tử không khách khí”
Chung Nguyên nhìn bộ dáng kiêu ngạo, thiếu đánh, của hắn tức sôi máu, nàng lập tức trèo lên cây, định dạy dỗ cho tên tiểu tử này một chút thế nào là không khách khí. Từ nhỏ được nuông chiều, quậy phá nên leo cây to như thế này cũng không làm khó được nàng.
Lý Ngọc thấy nàng trèo lên cây thì bắt đầu hoảng loạn, lắp bắp nói:
“Ngươi…ngươi..muốn làm gì.”
Chung Nguyên lúc này đã trèo đến nơi Lý Ngọc đang đứng, xoa bàn tay nhỏ răng rắc đi đến chỗ hắn cười nói:
“Dạy ngươi làm người”
Lý Ngọc thấy nàng hung dữ, sợ hãi nói:
“Ngươi…Ngươi, đừng đến đây. Ngươi biết ta là ai không”
Chung Nguyên nhướng mày nhỏ, hỏi:
“Ngươi là ai?”
Lý Ngọc vô cùng kiêu ngạo đáp:
“Ta là Lý Ngọc !”
Chung Nguyên xoa đầu nhỏ, bộ dáng đăm chiêu. Lý Ngọc thấy nàng im lặng, hắn càng kiêu ngạo, ở Cửu Châu Hoàng Triều này nhà họ Lý như mặt trời ban trưa, không ai không biết, không ai không kính sợ, Lý Ngọc lập tức tức tự tin, hắn nâng mặt lên giọng nói:
“Ngươi đã biết tội chưa, biết điều thì mau lập tức…”
Đang nói đến vô cùng đắc ý, trước mắt bỗng tối sầm, Lý Ngọc chỉ cảm thấy sống mũi đau đớn, run rẩy đưa tay lên mũi sờ, bàn tay nhỏ lúc này đã dính đầy máu, Lý Ngọc không thể tin được nhìn nàng, Chung Nguyên sau khi cho tiểu nam hài này một đấm, nàng mở giọng trêu tức nói:
“Bổn tiểu thư không biết ai là Lý Ngọc, cho dù ngươi là Lý chu, hay Lý cẩu ta cũng không quan tâm. Dám chọc giận ta, thì đây là hậu quả.”
Cơn đau đớn ở mũi kéo Lý Ngọc từ trạng thái không thể tin nổi tỉnh lại, hắn vô cùng tức giận, đồ ăn mày đáng ghét này lại dám đánh hắn, khuôn mặt tinh xảo u ám, bàn tay thẳng 1 quyền vào mặt Chung nguyên, trên khuôn mặt tinh xảo dính đầy bùn đất của Chung Nguyên đỏ lên một mảng. Lý Ngọc là dùng toàn lực, hắn là tam thiếu gia nhà Thái úy quyền thế ngút trời, từ nhỏ được phủng trong lòng bàn tay, không cần phải nể nang ai, tính cách kiêu ngạo không thua kém Chung Nguyên sao có thể để nàng liên tục bắt nạt?
Ở phía bên kia . Trong phủ Thái úy lúc này đang vô cùng loạn, tiểu nhi nữ nhà Thừa Tướng và tam công tử nhà Thái úy đều biến mất, Thẩm Thừa tướng lúc này sắc mặt u ám đến đáng sợ, dưới đất là một đám ma ma cùng nha hoàn run rẩy quỳ, hắn là tức giận ra lệnh đám người kể lại toàn bộ quá trình. Đám nha hoàn, cùng ma ma run rẩy kể lại toàn bộ. Thẩm thừa tướng yên lặng suy tư, mọi người không ai dám thở mạnh, Thẩm Thừa Tướng lo lắng siết chặt tay.
*đám nô tài đáng chết này vậy mà để lạc mất Chung nhi bảo bối của hắn, nàng mà có mệnh hệ gì..*
Bên này Lý thái úy đang phân phó hộ vệ tìm kiếm hai hài tử, ông cũng mơ hồ nhận ra hai đứa nhỏ này chắc chắn tự trốn ra ngoài chơi, dưới mí mắt ông và Thẩm Minh không tên nào chán sống đến mức dám bắt 2 đứa nhỏ này đi, trên người mỗi nhi tử đích xuất gia đình quyền quý đều có đồ dùng phòng thân phát tín hiệu cho gia tộc khi gặp nguy hiểm, Lý Ngọc là con trai út của hắn, Chung Nguyên con gái bảo bối của Thẩm Minh trên người vũ khí phòng thân cùng tín hiệu thì khỏi cần phải nói. Nhìn sang Thẩm thừa tướng lo lắng đến cánh tay phát run, Lý Thái Úy khẽ lắc đầu.
Lúc này trưởng lão Lý Gia, cũng là phụ thân của Lý Thái úy bước đến, ông lên tiếng nói:
“ngọc bội của Ngọc tiểu tử còn sáng, ngọc sáng nhất ở phía nam. hắn hẳn là đang ở phía nam”
Thẩm thừa tướng lúc này mới giật mình nhớ ra, vội vàng lấy ngọc bội bên hông truyền nội lực vào, ngọc bội nóng lên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng chậm rãi ngưng kết chỉ về phía nam. Hắn lập tức kích động, xoay người chạy theo hướng ánh sáng chỉ. mọi người sửng sốt một chút sau đó đồng loạt đuổi theo sau.
Lý Ngọc khuôn mặt đầy dấu cào, quần áo trên người dính đầy cỏ khô cùng bụi đất, mái tóc rối tung, khóe miệng còn tím một mảng. Chung Nguyên cũng không khá hơn là bao, trên má xưng lên đỏ ửng, trên bàn tay bị cào đến chảy máu, quần áo dính đất ẩm ướt trong vô cùng thảm. Hai người lao vào đánh nhau trên cây, cành cây chịu sự tác động mạnh mẽ, thêm sâu mọt làm rỗng nhiều năm trực tiếp gãy. Cả hai lập tức té nhào, cũng may cành cây không cao lắm chỉ bị trầy xước nhẹ. Cả hai cố gắng bò dậy, ngồi xuống, tựa vào gốc cây, không cách nhau xa lắm mà trừng mắt nhìn nhau.
Chung Nguyên không ngờ tên nhóc con Lý Ngọc này vậy mà lại đánh ngang tay với mình, phải biết dù nàng mới chỉ 5 tuổi nhưng võ công vô cùng tốt, vì Thẩm phụ lo lắng nữ nhi bảo bối bị bắt nạt, nên đích thân dạy nàng võ công, nàng rất có thiên phú luyện võ, học tập tiến bộ rất nhanh, Lý Ngọc bên này cũng bất ngờ không kém, tiểu ăn mày này vậy mà võ công cường thế, hắn sinh ra trong gia đình nhà võ, cha và đại ca đều là người trí dũng, song toàn. Nên từ nhỏ hắn đã bắt đầu tập luyện. Tiểu ăn mày trong xấu xí thế mà lại đánh đến không phân cao thấp với hắn. Đang suy nghĩ, bỗng từ xa vang lên tiếng bước chân vội vã, Chung Nguyên nhạy cảm nghe được tiếng bước chân quen thuộc kia. Nàng liếc nhìn Lý Ngọc đang ngồi ngẩng người một bên một cái. ánh mắt chuyển một cái nàng xoa xoa mắt. Khóc òa lên.