Năm này ta từ mười sáu bước sang tuổi mười bảy, không ai gọi ta về ăn năm mới, dường như bọn họ ngầm thừa nhận ta đã là người của Quý Nhuận Từ, hoặc nghĩ ta là ngoại thất của Quý Nhuận Từ, ta làm như thế là thủ thân vì Quý Nhuận Từ.

Phụ thân càng hài hước hơn, sai người bảo ta mùng hai về nhà. Đó là ngày con gái đã lấy chồng về nhà mẹ đẻ, ta về làm gì? Tự làm nhục mình sao? Ta không thèm để ý ông ta, chỉ quan tâm bọn Phán Nhi vui vẻ chia tiền rồi ra ngoài sắm sửa đủ thứ. Lần đầu tiên được tiêu tiền đã tay, không cần biết có dùng được hay không, càng không tính toán, thấy thích là mua thôi. Những thứ đã từng không có được, chẳng qua bây giờ mua lại để bù đắp sự tiếc nuối.

Ta cho rằng mình sẽ không vui đến thế, nhưng thực tế không phải. Chúng ta cùng nhau gói bánh chưng với nhiều hương vị, nhìn người hầu và hộ vệ giã bánh, nhân lúc bánh còn nóng, áo một lớp bột đậu nành rang, cắn một miếng thật là ngon. Còn lấy quất vàng xiên thành que, rưới một lớp nước đường, chua chua ngọt ngọt, ăn giống như hồ lô ngào đường vậy.

Ta nhận được thư của Quý Nhuận Từ ở kinh thành gửi về, trong thư y hỏi ta: Nếu có tam thư lục lễ thì nàng có bằng lòng gả cho ta không.

“.......” Ta cầm lá thư, mặt đờ ra.

“Tiểu thư, tiểu thư, người mau trả lời đi!”

“Đúng vậy tiểu thư, người hồi âm cho Thế tử gia đi, để nô tỳ đi mài mực.”

“Nô tỳ trải giấy cho người.”

“Nếu tiểu thư tin tưởng tiểu nhân, tiểu nhân nguyện đến kinh thành một chuyến, giao thư tới tận tay Thế tử gia bằng tốc độ nhanh nhất!”

Âm thanh bên tai rất rõ ràng cũng vô cùng huyên náo. Tim ta đập thình thịch, tựa như không còn là của mình. Ta ngây ngốc bước tới bàn đọc sách nhưng chẳng thể cầm nổi cây bút.

Phán Nhi cầm bút nhét vào tay ta, hối thúc: “Tiểu thư nhanh lên, ngựa cũng chuẩn bị xong rồi, Hứa Thành dẫn người đi, nô tỳ đưa cho bọn họ ít bạc.”

“.....” Ta cầm bút ngồi bất động, hai chữ “bằng lòng” nặng tựa ngàn vàng.

“Tiểu thư, người nhanh viết đi…”

Trong tiếng thúc giục, Phán Nhi quát nhẹ: “Chúng ta ra ngoài hết đi, để cho tiểu thư yên tĩnh một mình.”

Trong phòng chỉ còn lại mình ta. Ta biết bọn họ đều đứng chờ bên ngoài, ai nấy nín thở, không dám gây ra tiếng động lớn. Ta cầm bức thư lên đọc lại lần nữa. Mấy chữ ngắn gọn nhưng khiến ta suy nghĩ rất nhiều. Có thể ngài ấy gặp chuyện gì phiền toái chăng? Hay cần cưới ai đó để che mắt thiên hạ? Suy nghĩ ngổn ngang vô cùng, nhưng ta không cho rằng ngài ấy chỉ đơn thuần là vừa ý, yêu thích ta đâu. Cuối cùng ta viết thư hồi âm: Ta muốn gặp ngài.

Ta không cho bọn Hứa Thành đi, mà gửi bưu dịch, từ từ gửi đến, để ngài ấy có thời gian đổi ý, cũng để mộng đẹp của ta dài thêm chút nữa.
—————————————
Từ đầu năm đến tháng ba, ánh nắng vàng rực, vẫn chưa có thư hồi âm của Quý Nhuận Từ, còn ta thì đau ốm liên tục. Trong lòng khó chịu, ăn không ngon, ngủ không đủ giấc, dù đã khám đại phu, uống thuốc cũng vô dụng.

Cuối tháng ba, sắp qua tháng tư, khắp nơi hoa nở rực rỡ, trái trên cây đã ra quả tươi xanh, vẫn không có tin tức của Quý Nhuận Từ. Ta nghĩ, đến lúc tỉnh mộng rồi nên quyết định đến am ni cô ở mấy ngày. Nếu ấm ức trong lòng không tan, ta sợ thân thể này sẽ bị giày vò mất thôi. Quỳ trước mặt Bồ Tát, nước mắt ta đầm đìa, tự an ủi bản thân: Có được là may mắn, còn không có được là vận mệnh của ta.

“Tiểu thư, đã giữa tháng tư rồi, chúng ta nên về thôi.”

Phán Nhi ôn tồn khuyên nhủ ta, đối với chuyện ta gả cho Quý Nhuận Từ cô ấy đã không còn nhiệt tình như ban đầu, trong lòng oán trách Quý Nhuận Từ gửi lá thư như vậy hại ta bệnh triền miên, làm ta buồn phiền.

“Có thể lá thư đó không phải do Thế tử gia viết mà là người khác chuyển tới để thăm dò…”

Nghĩ vậy, lòng ta càng khó chịu và đau khổ hơn.

“Chúng ta về thôi.”

Ta là người trần mắt thịt lại nghĩ chuyện hồng trần trước mặt Bồ Tát, thật bất kính quá.

Về đến nhà, từ người gác cổng đến kẻ quét sân, ai cũng nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, kìm nén sự vui mừng nhưng lại giả vờ như không có gì. Chẳng lẽ cửa hàng đồ ăn cao thêm một lầu à? Đến khi nhìn thấy bóng dáng màu trắng, từ xa lại gần. Trước tiên là kinh hoàng, ngạc nhiên sau đó là tủi thân, khổ sở, ta không ngừng rơi nước mắt.

Cho khi ngài ấy đến trước mặt ta, dịu dàng hỏi: “Vì sao lại khóc?”

Ta không thèm để ý gì nữa, lao vào lòng ngài ấy. Toàn thân ngài ấy cứng đờ, ngoài miệng thì nói: “Không hợp lễ nghĩa.” nhưng cánh tay lại ôm ta thật chặt, “Tại ta tới trễ.”

Ngài ấy đã đến, vậy là đủ rồi.

Ta có ngàn vạn lời muốn hỏi ngài ấy, lại không biết mở miệng ra sao.

Chàng nhẹ nhàng đẩy ta ra, mặt đỏ tới mang tai, đứng ra xa rồi mới nói: “Vào đình nói chuyện hay đến thư phòng?”

“Đình đi.” Nói chuyện tình cảm đến đình là hợp lý, dù ngài ấy có nói bức thư đó là đùa giỡn thì bốn bề rộng rãi sẽ không đến nổi khiến ta nghẹt thở.

Lần lượt bước vào đình, sau khi bày biện xong điểm tâm và nước trà thì Phán Nhi lui ra ngoài, đến chỗ nhìn thấy chúng ta nhưng không nghe được chúng ta nói gì.

“.......”

“.......”

Ta nhìn Quý Nhuận Từ, Quý Nhuận Từ nhìn ta, nhất thời nhìn nhau không biết nói gì. Chàng vô cùng khẩn trương, uống liên tục mấy chén trà mới lên tiếng: “Lúc ấy mời nàng theo ta về kinh thật là mạo muội. Suốt đường đi ta đã nghĩ nên nói với gia đình thế nào, là ta đã chọn nàng, muốn dùng tam thư lục lễ cưới nàng làm chính thê. Ta nghĩ sẽ rất khó khăn, cả quãng đường tìm lời lẽ thích hợp, rốt cuộc lại không cần tới, cha mẹ chỉ hỏi tính cách của nàng thế nào? Hỏi ta đã quyết định chắc chắn chưa? Sau đó họ đã đồng ý. Ta lập tức viết thư gửi gấp tám trăm dặm, muốn cho nàng biết tâm ý của ta, chứ không có ý làm nhục nàng. Nhận được hồi âm của nàng, ta đã thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường nhưng trong cung có biến, Thái tử điện hạ bị ám sát, bị thương trúng độc…”

Ta đã biết lý do vì sao ngài ấy chậm chạp không đến, biết được nỗi khổ của ngài ấy nên quan tâm hỏi han: “Hôm nay Điện hạ đã khỏe chưa? Đã bắt được kẻ gian chưa?”

“Điện hạ đã khỏe rồi, còn kẻ gian…” Quý Nhuận Từ hừ lạnh, “Chẳng qua chỉ là kẻ bị đẩy ra làm bù nhìn thôi.”

Ta thấy ngài ấy tức giận, bèn ôn tồn khuyên giải: “Đã có bù nhìn thì sao không tìm hiểu ngọn nguồn, từ người bên cạnh, họ hàng, bằng hữu, bằng hữu thân thiết của người thân, bằng hữu thân thiết của bằng hữu, tuy có chút phức tạp, phiền toái nhưng chắc có thể tra ra chút manh mối. Có thể không phải thông tin hữu dụng nhưng nói không chừng sẽ có bất ngờ.”

Quý Nhuận Từ nghe thế cười nhẹ: “Ta không bì kịp với suy nghĩ sáng suốt của Di nhi.”

“Chẳng qua người ngoài cuộc tỉnh táo hơn mà thôi.”

Chúng ta nhìn nhau cùng cười. Ta không quên hỏi vì sao ngài ấy động lòng với ta?

“Không biết được, ban đầu chỉ vì tò mò nên bám theo, thấy nàng chật vật nhưng quật cường, oan ức nhưng không cam chịu. Nàng là nữ tử độc nhất vô nhị ta từng thấy, dung mạo xinh đẹp là một chuyện, tâm hồn thú vị, thông minh mới là thứ khiến ta rung động. Ta từng gặp vô số cô nương xinh đẹp phong tình, đối với ta bọn họ cũng chỉ là một cô gái, cần giúp đỡ thì ta sẽ ra tay, ngoài ra không còn điều gì khác.”

Diện mạo xinh đẹp có hàng vạn người giống nhau nhưng tâm hồn thú vị thì vạn dặm khó tìm.

“Lần này trưởng bối tới nghị hôn có hai cữu mẫu, hai thẩm nương, di mẫu và cô mẫu, các cữu cữu làm quan trong triều nên không thể đích thân tới được, mong nàng chớ để trong lòng.” Quý Nhuận Từ áy náy còn đứng dậy hành lễ với ta.

“Long trọng như thế, nằm mơ ta cũng không dám nghĩ tới.”

“Vậy từ giờ trở đi có thể suy nghĩ được rồi đấy.”

Ngài ấy không ở nhà ăn cơm mà rời đi, nói là chuẩn bị sính lễ. Trước khi đi còn bảo ta chờ chàng. Việc Quý Nhuận Từ đến đây tựa như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, Tạ gia đã quên mất ta từ lâu lại nhiều lần sai người đưa thiếp mời tới, mời ta đến chỗ hẹn hoặc là đến nhà làm khách. Chủ mẫu dòng chính còn đích thân tới cửa.

“Bá mẫu.”

“Thế tử gia đã đến gặp bá phụ của con, hỏi về chuyện hôn sự, con thấy thế nào?”

Ta yên lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Con vẫn chưa nghĩ xong.”

“Ta và bá phụ của con muốn con về nhà ở, đến lúc đó bất luận là đính hôn hay xuất giá đều do ta đứng ra lo liệu cho con. Đứa bé ngoan, ta xem con như con gái ruột chắc chắn không bạc đãi con đâu.”

Cái “không bạc đãi” này cũng chỉ là chuẩn bị của hồi môn nhiều hơn, nhưng người sống trên đời muốn yên ổn thì phải dựa vào tiền bạc.

“Bá mẫu, xin hãy cho con suy nghĩ thêm hai ngày.”

Suy nghĩ là giả, ta muốn hỏi ý kiến của Quý Nhuận Từ, nếu chỉ vì bản thân mình ta sẽ không do dự mà chấp nhận.

“Được được được, vậy hai ngày sau ta lại đến.”

Sau khi bá mẫu đi khỏi, ta cho người đi mời Quý Nhuận Từ về. Ngài ấy đến rất nhanh, cũng rất vội vã, trên mặt toàn mồ hôi. Ta sai người bưng nước tới, tự mình vắt khăn đưa cho ngài ấy. Sau một chút kinh ngạc, chàng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, tự nhiên nhận lấy. Đợi chàng uống xong mấy ngụm trà, giảm bớt cơn khát ta mới nói về những tính toán của dòng chính.

Quý Nhuận Từ im lặng một lúc rồi nói: “Hôm đó dự tiệc Tạ lão gia cũng nhắc tới chuyện này, ngoài ra còn có hai trăm vạn lượng lấy danh nghĩa là của hồi môn cho nàng mang tới kinh thành, thông qua Vương phủ để dâng tặng cho Thái tử điện hạ. Ta đã từ chối.”

Ngài ấy từ chối là điều ta không bất ngờ, ngài ấy chính là người sáng rực như ánh trăng như vậy.

“Vì sao ngài lại cự tuyệt? Nhiều tiền như vậy có thể làm rất nhiều chuyện, mua rất nhiều lương thực, giúp đỡ được rất nhiều người. Phí sinh hoạt của người dân một năm chỉ hai lượng bạc, bị người ta đánh chết chỉ được bồi thường mười lăm lượng, một văn tiền có thể bức tử bao nhiêu anh hùng hảo hán. Tạ gia có tiền, tuy không phải giàu nhất Giang Nam nhưng tuyệt đối nhiều hơn tưởng tượng của nhiều người.”

Quý Nhuận Từ cười thành tiếng. Bị ngài ấy cười, ta có chút thẹn thùng và bối rối, “Có phải khắp người ta toàn mùi tiền không?”

“Người ở trên đời, ăn mặc ở đâu mà không cần đến tiền chứ, nàng ngang thẳng đối mặt đã hơn nhiều so với những kẻ ngoài mặt thì giả vờ thanh cao nhưng thực chất thì phô trương lãng phí rồi.”

“Lúc ấy quả thật ta có hơi dao động nhưng sợ nàng biết được sẽ nghĩ ta cưới nàng vì vật chất nên nén đau mà từ chối.”

Ta bật cười thành tiếng, cười đến run người mới trêu: “Ngài nói cũng có lý, ta còn nghĩ nếu ngài cưới người tầm thường thế này sẽ bị thế gian chê cười, đường đường là Thế tử Vương phủ lại cưới một thương nhân không đáng mặt làm vợ, sợ là nhận không ít chỉ trích đâu.”

Quý Nhuận Từ trợn mắt, lúc sau mới nói: “Nếu Tạ lão gia nhắc tới lần nữa thì ta sẽ đồng ý?”

“Bá phụ không nhắc tới nữa đâu, họ đã đánh chủ ý lên người ta rồi.”

Ta thấy Quý Nhuận Từ xuất thân hiển hách, chắc là ít trải qua âm mưu quỷ kế, đa phần người bên cạnh đều nịnh bợ ngài ấy, càng không bộc lộ bản chất xấu xa trước mặt ngài ấy. Nếu không có quyền thế, ngài ấy làm sao tính toán qua những thương nhân vì tiền, tìm cách thu lợi kia chứ.

“So với hôn nhân mù quáng, cha mẹ đặt đâu ngồi đó thì hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, cũng hiểu được tính cách của đối phương, có chút âm mưu quỷ kế ngoằn ngoèo thì có là gì đâu.”

Ta bước tới bên cạnh, ôm cổ ngài ấy, khẽ nói bên tai: “Quý lang, chàng sẽ không bỏ ta lại giữa chừng đúng không?” Bất kể ta là kẻ đáng thương trốn khỏi Tạ gia, hay là một Tạ Di trong lòng mang đầy sự độc ác và thù hận. Ngài ấy một lòng một dạ đợi ta, chắc chắn ta sẽ không rời bỏ. Nếu ngài ấy ba lòng hai dạ, ngày tháng qua đi ta có thể chịu đựng, nếu nhịn không nổi ta sẽ cắn trả ngài ấy.

Tai Quý Nhuận Từ đỏ bừng, khàn giọng: “Ta, Quý Nhuận Từ xin thề, cuộc đời này chỉ có duy nhất Tạ Di là vợ, tuyệt đối không hai lòng!”

Ta bị sắc đẹp làm cho to gan, mê muội. Ta hôn lỗ tai Quý Nhuận Từ, còn ngồi vào lòng chàng, ôm lấy cổ chàng, chủ động hôn môi chàng. Ban đầu người chàng còn cứng đơ, sau đó từ từ thăm dò. Chúng ta ôm chầm lấy nhau, tim đập như trống chầu. Lúc chàng đi vẫn ngoái đầu lại mấy lần, dáng vẻ lưu luyến không thôi, tựa như nếm được mật ngọt, cấp bách mong chờ đến lần gặp tiếp theo.

Ta nhìn theo bóng dáng chàng rời đi, đến khi không còn nhìn thấy người mới che mặt, có chút xấu hổ. Chút ngọt ngào từ xung quanh tràn vào, dần dần lấp đầy con tim vốn cô đơn, tĩnh mịch.

Bá mẫu dòng chính đến lần nữa, ta đồng ý với bà ấy, dọn đến ở cùng. Viện rộng rãi, nha hoàn, bà tử tận tâm tận lực, ăn mặc không thiếu thứ gì.

Đích mẫu cũng tới, cãi vã với bá mẫu, “Nó là con gái nhà chúng ta, dựa vào đâu mà ở nhà các người chứ?”

Vẻ mặt bá mẫu bình tĩnh, để ta tự lên tiếng, “Ta bằng lòng ở chỗ bá mẫu, ta sợ quay về sẽ bị hại c.h.ế.t hoặc bị đánh c.h.ế.t.”

Đích mẫu thở hổn hển rời đi, phụ thân lại tới. Ông ta lảm nhảm gì đó, ta nghe không lọt tai, chỉ hỏi: “Tại sao di nương mất? Ông có thể điều tra không? Xương cốt của bà ấy có thể tìm thấy không? Ta có thể sai người đánh ông thừa sống thiếu c.h.ế.t không? Tạ lão gia, ta thù rất dai. Như vầy đi, các người xem như ta đã c.h.ế.t, ta cũng xem như các người đã c.h.ế.t. Từ nay ta chỉ nhận bá phụ, bá mẫu, ta tin Thế tử gia sẽ ủng hộ mọi quyết định của ta, bao gồm cả việc coi thường đám sâu mọt như các người!”

Toan tính trên mặt phụ thân cứng đờ. Sau một hồi mới trầm giọng nói: “Ta là cha của con!”

“Ông xứng sao?” Ông ta không xứng, ông ta không làm tròn trách nhiệm của một người cha, một người chồng. Di nương c.h.ế.t như thế nào, trong lòng ông ta hiểu rõ. Ông ta có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng tại sao chưa bao giờ che chở cho ta? Ông ta là cha của ta, ta là con của ông, khi ta không còn nơi nương tựa ông ta vốn nên che chở, yêu thương và bảo vệ ta. Cho nên ta hận ông ta, rất hận ông ta!

“Di nhi… Là cha có lỗi với con.”

Ta quay đầu, giọng hờ hững: “Ông đi đi, sau này đừng tới nữa.”

16.
Bắt đầu bàn bạc hôn sự, ta gặp được trưởng bối của Quý Nhuận Từ. Họ đều là đương gia chủ mẫu khôn khéo, nhanh nhẹn, rất biết cách nói chuyện và làm việc, dù thật lòng hay không, khen người khác không lúc nào trùng nhau cả. Có rất nhiều chuyện ta không thể tham gia vào, toàn bộ do bá mẫu làm chủ, ta chỉ được biết kết quả cuối cùng.

Bởi vì hôn lễ của ta và Quý Nhuận Từ được ấn định vào ngày sáu tháng chín, trước mắt đã là tháng tư, cuối tháng năm chúng ta phải lên đường tới kinh thành. Bá phụ nhất quyết phải tổ chức tiệc rượu xuất giá ở Tạ gia, lại càng đông đúc hơn. Cũng may Tạ gia có tiền, mọi thứ trên cõi đời này, đa số có thể mua được bằng tiền, mọi chuyện trên đời, có tiền là có thể làm được.

Bá mẫu đưa danh sách của hồi môn cho ta, để ta nhìn kỹ càng, trong lòng tự có tính toán. Hai trăm vạn lượng đổi thành vàng, được xếp vào rương nhưng không viết vào giấy.

“Tiền mừng của tiệc rượu này bá phụ con đã nói sẽ cho con toàn bộ.”

“Bá mẫu…” Ta vô cùng sửng sốt. Đây là lợi dụng hôn sự của ta và Quý Nhuận Từ mà thu gom của cải cho Thái tử ư? Từ chối không kịp, ta và Quý Nhuận Từ đã bị đặt trên đống lửa rồi. Bọn họ còn viện cớ, tìm một lý do hết sức khéo léo, tặng thêm quà mừng cho cháu gái là ta.

Ta âm thầm gặp mặt Quý Nhuận Từ, nhắc đến chuyện này. Ngược lại chàng đã nhìn thấu, “Từ ngày quyết định cưới nàng, ta đã nghĩ đến cục diện hôm nay, ai cho bao nhiêu nàng cứ nhận lấy, về sau tất cả đều thuộc về nàng.”

“Chớ không lấy ra cho…” Ta muốn nói lại thôi. Đúng rồi, chỉ cần số bạc này nằm trong tay ta, không tuồn ra ngoài, nói toạc ra là Tạ gia coi trọng ta, coi trọng hôn sự với Vương phủ. Nếu tương lai có người muốn điều tra… Ta chợt nghĩ có lẽ đây là cái bẫy do Quý Nhuận Từ và Thái tử bày ra để đào hố cho kẻ đứng đằng sau. Để bọn họ cho rằng, ngoài mặt là của hồi môn của ta nhưng thực chất là thay Thái tử vơ vét của cải, đến lúc đó Triều đình vạch tội, Hoàng thượng có thể sẽ xử lý của hồi môn này của ta…

Ta thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì ta sẽ nhận hết.”

“Ừ, cất đi.”

Mấy món đồ thêm vào của hồi môn, nhiều đến mức khiến ta thán phục. Các phu nhân xuống tay rất hậu hĩnh, mấy bộ trang sức chói mắt, chuỗi ngọc, vòng tay, trâm cài đính đá không chút tạp chất. Năm xưa ta vắt hết óc cũng không nghĩ ra được kiểu dáng xinh đẹp phi phàm của bọn chúng, bây giờ thì chất đầy mấy căn phòng.

Phán Nhi nuốt nước miếng, “Tiểu thư, tiểu thư, người phát tài rồi!”

Đâu chỉ phát tài, là phát đại tài!

Chưa nói đến bá mẫu tặng đồ cưới, mấy nhà thẩm nương, bá mẫu cũng gửi thêm. Phụ thân vì muốn bù đắp cũng gửi đến mười mấy rương trân bảo. Đồ thì ta nhận, còn việc tha thứ thì xem như thôi đi.

Ngày mười chín tháng tư, ta xuất giá từ Tạ gia trong vinh quang. Quý Nhuận Từ tới rước dâu, chúng ta không bái đường cũng không động phòng. Chàng rất bân rộn, tính riêng đồ cưới của ta đã hơn mấy thuyền, đi đường thủy sau đó chuyển sang đường bộ, để đồ cưới của ta thuận lợi về tới kinh thành phải mời hết mấy tiêu cục hộ tống. Nếu ta có lòng chờ, buổi tối có thể gặp được chàng.

Ta phát hiện, cứ hễ ta chờ chàng về, nói vài câu, len lén nắm tay chàng, thừa dịp không có ai hôn chàng một cái thì chàng đáp lại với trống tim đập rất nhanh. Niềm vui của chàng ẩn giấu trong bước chân nhanh hơn khi đến và ánh mắt nhiều lần ngoáy nhìn khi rời đi. Cách ngày chúng ta lên đường ngày càng gần, chàng đã niêm phong xong hết toàn bộ rương đồ cưới của ta.

Ngày xuất phát hôm đó, bá mẫu nắm tay ta.

“Lần này đi, con và Thế tử gia phải sống thật tốt.”

Người Tạ gia đều hiểu, ta sẽ không trở lại nữa. Phụ thân đứng kế bên bá phụ, dường như có lời muốn nói, ta chỉ hành lễ với ông, “Phụ thân, từ nay xin bảo trọng.”

Đa số mọi người lúc ly biệt đều rơi lệ, còn lòng ta thì lạnh lẽo, ngay cả mày cũng không hề nhíu, thậm chí còn ẩn chứa sự vui vẻ. Nhất là khi Quý Nhuận Từ nắm chặt tay ta, dìu ta lên thuyền, mặt đỏ âu không để ý tới tiếng cười khúc khích của các trưởng bối dẫn ta về sương phòng. Lòng bàn tay chàng đầy mồ hôi, ta cũng thế.

Thuyền đã chạy.

Chỉ có hai người chúng ta ở trong phòng, ta nhìn chàng, chàng nhìn ta rồi chàng ôm ta vào lòng, khẽ nói: “Ta sẽ không phụ nàng, đừng sợ!”

Ta đâu có sợ, ta đang cao hứng cơ mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play