Gia đình ta là thương nhân, còn ta là thứ nữ, di nương đã mất vào năm ta tám tuổi. Tuy nói với bên ngoài là chết vì bệnh nhưng ta biết di nương qua đời vì lúc mang thai đại phu nói tám chín phần là thai nam. Khi đó phụ thân rất xem trọng di nương, đương nhiên cũng yêu thương và đặt ta ở trong lòng.
Đích mẫu ngoài mặt thì ôn hòa, nói di nương hãy dưỡng thai, vì phụ thân khai chi tán diệp nhưng đằng sau lại lén lút cho người bỏ thuốc vào thức ăn khiến bụng di nương phình to như bóng cá, cuối cùng vỡ bụng, một xác hai mạng.
Trước khi mất di nương dặn ta đừng báo thù, hãy quên hết tất cả mọi chuyện, kể cả bà, căn dặn ta đừng tỏ ra giỏi giang trong bất cứ việc gì, phải học cách nhẫn nhịn, tính toán cho bản thân, đừng dễ dàng tin tưởng bất kì ai, trên đời này ngoại trừ bản thân thì ai cũng có thể làm hại ta. Điều quan trọng nhất là phải học hành, tính toán sổ sách, hội họa, thư pháp cũng không được bỏ qua.
Sau khi di nương mất, phụ thân cũng thay đổi. Khi đích tỷ, huynh trưởng ức hiếp ta, ông thờ ơ nhìn ta, không hề bênh vực hay chủ trì công đạo. Lúc ta bị đẩy xuống hồ nước, sau khi được cứu lên ông chỉ nói: “Không c.h.ế.t là được.”
Khi còn nhỏ ta không hiểu những lời di nương nói, về sau lớn hơn mới biết vì sao phụ thân lạnh lùng hà khắc và đích mẫu ngang nhiên lộng hành như vậy. Bởi vì phụ thân là thương nhân, đích mẫu tuy là con thứ nhưng cũng là dòng dõi học hành đỗ đạt ở kinh thành, bà ta gả cho phụ thân là gả thấp, phụ thân cưới bà ta là trèo cao. Theo như lời khoe khoang của đích tỷ thì dì nhỏ của tỷ ta tiến cung bạn giá, nhận được thánh sủng, nhanh chóng mang long thai. Chắp vá từng sự việc một, ta đã hiểu ra chân tướng.
Ta đã hành động hết sức cẩn thận, nhẫn nhục chịu thiệt thòi, vụng về, giấu mình không lộ diện nhưng đích tỷ vẫn ngấm ngầm và công khai bắt nạt ta, thường xuyên lấy bút vẽ loạn lên mặt ta. Có lúc ta tự hỏi, có phải lấy dao rạch nát khuôn mặt quá nổi bật này thì ta mới được sống yên ổn, thoát khỏi bể khổ không.
Sự thật hiển nhiên, đích mẫu không định bỏ qua cho ta. Khi ta mười sáu tuổi, diện mạo xinh đẹp như hoa, có gia đình nhờ bà mối đến nói chuyện, xin kết thông gia cưới ta về làm chính thê nhưng đích mẫu khéo léo từ chối. Trương ma ma làm việc vảy nước quét sân bảo ta hành sự cẩn thận, nhanh chóng suy tính.
Nhất là lần này đích mẫu dẫn ta tham gia yến hội, cho ta ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, cả buổi ta càng khẩn trương, lo lắng chờ đợi.
Lúc nha hoàn cố ý đổ chén trà vào người ta, ta biết bọn họ chuẩn bị xuống tay với ta.
“Tạ cô nương, mời theo nô tỳ đi lối này.”
Ta nhìn ngã rẽ phía trước, phải chăng số mệnh gian khổ đã định trước không thể thay đổi ư? Ta thực sự bị xem như món hàng tặng cho kẻ khác, làm hòn đá lót đường cho Tạ gia sao?
Ta không muốn thế! Nhưng ta còn lựa chọn nào khác không?
Trong đầu vang lên một giọng nói.
Chạy! Tạ Di, chạy đi! Nếu không chạy thì đời này của ngươi xem như hết rồi. Chạy, nếu thành công thì từ nay sẽ được tự do, còn thất bại thì chỉ cần một sợi dây treo lên xà ngang là xong, kết thúc cuộc đời, trở thành nắm đất, ít nhất được c.h.ế.t một cách trong sạch.
Ta giả vờ đau bụng, nhờ nha hoàn dìu ta ngồi xuống hòn non bộ một lát, thừa dịp cô ta không chú ý ta bịt mũi cô ta bằng chiếc khăn tẩm thuốc mê đã chuẩn bị từ trước, làm cô ta bất tỉnh. Ta phải mất rất nhiều sức lực mới kéo cô ta vào sau hòn non bộ, nhanh chóng cởi bỏ y phục lộng lẫy bên ngoài, để lộ bộ quần áo cũ mà nha hoàn mặc trong phủ, gỡ trang sức, nhanh chóng bện một bím tóc đơn giản.
Ra khỏi hòn non bộ, ta nhìn dáo dác như một tên trộm, tiến về phía cửa sau. Bà tử canh cửa thấy người lạ, hỏi: “Ngươi là ai? Đang làm gì vậy?” Ta lập tức đến gần bà ta, lôi kéo làm quen rồi tiếp tục dùng khăn tay khiến bà ta ngất xỉu.
Ra khỏi cửa, ta dùng tay đóng cửa rồi bỏ chạy thật nhanh. Đến đường lớn, ta chặn một chiếc xe ngựa, “Ra khỏi thành!”
“Cô nương ra khỏi thành, đi đâu vậy?”
“Chùa Kính Sơn.”
Ta không biết rằng mọi hành động của ta bị một người khác theo dõi và đi theo suốt chặng đường.
Ta đã từng nghĩ sau khi được tự do thì sẽ thế nào? Nhưng khi thực sự đứng trước cửa chùa Kính Sơn ta rất hoảng loạn, thậm chí không có nơi nào để đi. Với khuôn mặt này, trong tay chỉ có mấy đồng tiền lẻ, nếu không cẩn thận sẽ trở thành miếng mồi cho loài lang sói.
Chờ xa phu rời khỏi, ta lập tức trốn vào một góc, làm cho bản thân trông thật bẩn thỉu rồi đi hướng khác. Chưa từng chịu khổ nên mới đi một đoạn đường chân ta đã bị trầy xước, rướm máu. Ta ngồi xuống bụi cỏ cười chế giễu, cười bản thân suy nghĩ thật đơn giản, cười bản thân vô dụng. Nhưng con đường đã chọn, dù dưới chân có bao nhiêu vết máu cũng phải tiến về phía trước, chẳng qua là khi cả người rơi xuống rãnh nước hôi thối, bò mấy lần cũng không leo lên được, ta thật sự không kìm được nước mắt.
“Phụt!”
Khi tiếng cười vang lên, toàn thân ta thấy thật khó chịu, hận không thể vùi mình xuống cái rãnh hôi thối này.
“Cô nương, có cần tại hạ kéo cô một tay không?”
Ta xua tay, bảo hắn ta đi đi.
“Thật sự không cần sao?”
“……….”
Thực ra ta là một người cố chấp, tốn hết sức bình sinh mới bò ra khỏi cái hố, sờ vào trong tay áo phát hiện không thấy túi tiền đâu, ta không hề do dự mà nhảy xuống đó tìm.
“Ây…” Giọng người nam nhân ngạc nhiên. Ta không quan tâm hắn ta ngạc nhiên hay giật mình, trong túi tiền là toàn bộ tài sản của ta, sau này muốn sống yên ổn phải dựa vào nó. Sau một hồi mò mẫm dưới bùn hôi hám, đã tìm được túi tiền, ta cầm nó vừa khóc vừa cười.
“Cô nương, nhà cô ở đâu? Tại hạ đưa cô quay về?”
Quay về ư? Rồi lại trở thành món đồ chơi cho đám con cháu thế gia ư?
“Đa tạ ý tốt của công tử, ta không… quay về được.”
Trước khi chạy trốn, có lẽ ta còn có một cái tên, nhưng lần này trốn đi cho dù quay về thì Tạ gia cũng tuyên bố ta đã chết rồi bí mật tặng ta cho kẻ khác, lúc này ngay cả cái tên cũng không còn, đường nào cũng chết, ta muốn chết trong sạch hơn và còn chút tôn nghiêm.
Cám ơn vị công tử y phục đẹp đẽ, anh tuấn như tiên, ta vô định tiến về phía trước. Dáng vẻ quỷ dị này của ta, e rằng ngay cả cha ruột cũng không nhận ra.
Người nam nhân đằng sau vẫn đi theo, có thêm một người tùy tùng. Ai đi ngang qua ta cũng nhíu mày, tức giận quát mắng: “Đồ ăn mày bẩn thỉu, cút ra xa chút đi!” Như vậy cũng tốt, ghét bỏ tránh xa ta thì nguy hiểm cũng bớt đi một chút. May mắn hôm nay trời không lạnh không nóng, bùn lầy dính cả người nhưng không quá lạnh cũng không quá nhớp nháp.
Chẳng qua là vị công tử áo gấm kia đi theo đằng sau gây cho ta không ít phiền toái.
“Vì sao công tử bám theo ta?”
“Tại hạ thấy cô nương một thân một mình, rất nguy hiểm nên hộ tống cô nương một đoạn, đợi đến khi cô nương tìm được nơi dừng chân, tại hạ sẽ rời đi.”
Đúng là một người tốt. Chỉ tiếc là ta không còn ngây thơ mà dễ dàng tin tưởng bất kì ai nữa. Hắn đã muốn đi theo thì thôi vậy, trước khi đến trấn tiếp theo, có người sau lưng thì mấy kẻ ăn mày không ngại dơ bẩn, chiếm đoạt phụ nữ cũng không dám tùy tiện ra tay. Càng nực cười hơn là, trưởng hộ vệ trong phủ dẫn người đuổi theo, ta sợ đến mất hồn, hắn và đám người đó chỉ lướt qua người ta rồi nhanh chóng rời đi.
“Cô nương thật sự muốn tiếp tục đi về phía trước sao?”
“........” Ta im lặng không nói.
“Cô nương, thói đời này không yên ổn như cô tưởng tượng đâu. Mỗi ngày có rất nhiều người bị giết hại, chết không chỗ chôn, nữ tử bị làm n.h.ụ.c, c.ư.ỡ.n.g gian rồi g.i.ế.t c.h.ế.t cũng không ít.”
Ta oán giận trừng mắt nhìn hắn. Căm ghét vì hắn xen vào chuyện của người khác, căm ghét vì hắn nói với ta những lời đó, ta đã rất hoảng sợ và hối hận rồi. Nếu ta là nam nhân, nếu ta có cha mẹ yêu thương, nếu ta được lựa chọn… thì ta phải chọn con đường bỏ nhà đi sao? Ta chỉ cần an phận thêu giá y, đi học đọc sách viết chữ, đánh đàn, vẽ tranh, có hứng thú thì làm một bài thơ.
Thiếu một chút nữa thôi, nếu di nương vẫn còn sống, bà cũng có thể bảo vệ ta một chút… Nhưng mà ta không có gì cả, ngay cả nha hoàn cũng chê ta cho quá ít nên bị đích mẫu mua chuộc, chưa bao giờ một lòng với ta.
“Trái phải đều là đường chết.” Chưa tới đường cùng, ta vẫn muốn liều mạng.
3.
Đường càng lúc càng khó đi, bụng đói, cơ thể mệt lả, toàn thân đau đớn, trời càng lúc càng tối. May mà có người đi sau lưng nên ta không đến nỗi nơm nớp lo sợ, sợ đột nhiên có kẻ xấu xuất hiện kéo ta vào rừng. Đằng trước hình như có căn nhà xập xệ, bên trong vọng ra tiếng cười ầm ĩ, giọng điệu bẩn thỉu, xấu xa không dứt. Toàn thân ta run rẩy, ớn lạnh.
“Vì sao cô nương không đi tiếp?”
Ta nào dám bước tiếp nữa, ta chỉ muốn tránh xa căn nhà đó, từng bước lùi về sau rồi chạy theo hướng ngược lại. Tiếng bước chân sau lưng không xa không gần, còn nghe được sự than phiền, “Công tử, kẻ không biết tốt xấu thế này, người còn quan tâm cô ta làm gì?”
Ta vừa lúng túng vừa xấu hổ, bèn dứt khoát dừng lại, định vịn vào gốc cây thở dốc, kết quả bị hụt tay, cả người ngã xuống đất.
“A!”
“Cô nương, cô không sao chứ?”
Quan tâm nhưng không có tình cảm, nhạt nhẽo. Ta không biết hắn thật lòng muốn giúp đỡ hay chỉ giả vờ, bây giờ ta không có tư cách lựa chọn. Chết thì không cam tâm nhưng sống lại không được yên ổn, ta nằm trên đất khóc thành tiếng.
“Cô nương, nếu cô không còn nơi nào để đi không bằng tại hạ đưa cô về nhà?”
“Nếu quay về được thì ta còn trốn ra ngoài sao?”
Không có chỗ để đi, không có ai để dựa vào, thậm chí không biết bên ngoài có dáng vẻ ra sao. Ếch ngồi đáy giếng suốt mười mấy năm, thật đáng thương cũng thật nực cười.
“Công tử, xin ngài hãy tránh xa ta ra, để ta tự sinh tự diệt đi!” Nói xong câu này ta có cảm giác thật hụt hẫng, nhưng chết đi ta lại không cam lòng. Nằm sấp dưới đất, nhắm mắt, ta quyết định giả chết.
“...........”
“Công tử, người xem cô ta… Lời hay khó ngăn được quỷ đáng chết, đừng để ý cô ta nữa, công tử, chúng ta quay về đi.”
Đi đi, mau đi đi! Để ta một mình tự sinh tự diệt, vùi thây trong miệng thú dữ đi.
Sau tiếng sột soạt là giọng người nam nhân anh tuấn kia: “Cô nương, xin đắc tội!”
Một chiếc áo mang mùi hương đắt đỏ phủ lên người, ta đang định giãy giụa, trốn tránh thì cần cổ đau nhói, chớp mắt toàn thân mềm nhũn vô lực, không nói được tiếng nào.
“.......” Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, sau đó ta bị bế lên.
“Gọi xe ngựa tới, trở về thành.”
“Công tử, hạng người như vậy người đừng nên quan tâm. Cô ta muốn người để cô ta chết mà.”
Tùy tùng đó nói chuyện thật chướng tai, song đứng trên lập trường của hắn thì hắn nói không sai. Đoạn đường lắc lư, ta không biết sẽ bị đưa đến nơi nào? Đến khi có giọng nữ nhân vang lên.
“Thế tử gia, người trở về rồi, để nô tỳ chuẩn bị nước nóng cho người.”
“Trần thẩm, tắm rửa sạch sẽ cho cô nương bên trong, thêm nữa xem cô ấy có bị thương ở đâu thì cho chữa trị, bôi thuốc.”
“A! Dạ… dạ…”
Ta được bọn họ khiêng vào nhà, nha hoàn chà rửa cho ta phàn nàn không ngớt, rồi vô cùng kinh ngạc khi thấy mấy thứ ta đeo trên người.
“Trần thẩm, bà nhìn cô ta…”
“Cô cô cái gì, các ngươi dám nghị luận sao? Ngậm chặt cái miệng lại cho ta, ai dám nói thêm chữ nào thì coi chừng cái đầu trên cổ các ngươi đó!”
Mấy nha hoàn đồng thanh lên tiếng đáp: “Dạ!”
Toàn bộ quá trình ta đều cảm nhận được nhưng không mở mắt ra được và cũng không phát ra âm thanh nào.
Trần thẩm không cho bọn nha hoàn nghị luận về ta nhưng bà ta lại ríu rít liên tục, “Thật là tội nghiệp, bị thương nặng thế này!”
Ngoài cửa phòng vang lên giọng nam nhân: “Trần thẩm, cô ấy thế nào?”
“Chỉ bị thương nhẹ thôi, thế tử gia đừng lo lắng. Cô nương này giỏi thật, lần đầu tiên nô tỳ thấy có người đeo chừng mười miếng ngọc bội, ba chiếc vòng vàng, bốn chiếc vòng bạc còn hai chiếc vòng ngọc nữa. Trong túi tiền còn có vàng, bạc, ngân phiếu bọc kỹ trong mấy lớp giấy dầu…”
“........”
Im lặng một hồi, người nam nhân nói: “Trần thẩm, chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Thế tử gia đi thong thả.”
Ngược lại ta thấy chẳng có vấn đề, nhà nghèo đường xa tốn kém, ta đã chạy trốn đương nhiên phải mang theo toàn bộ của cải chứ. Chẳng qua không ngờ ta sẽ gặp được một vị Thế tử gia từ đâu tới.
Thế tử gia…?
Ta đột nhiên trợn tròn hai mắt.
Hắn hắn hắn…
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu sớm biết như vậy thì ta có chạy trốn không? Suy nghĩ hồi lâu ta vẫn giữ ý định chạy trốn. Sĩ nông công thương, thương gia thấp hèn. Hắn là người đứng trên trời cao nhìn xuống chúng sinh, còn ta là bùn đất thấp kém dưới trần thế, người ta giẫm ta một cái ta còn sợ làm bẩn giày người đó.
Tuy nhiên ta không muốn bỏ qua hắn, không bỏ qua này không phải muốn làm gì hắn, mà là dâng hiến bản thân. Bất kể là âm mưu cũng được, dương mưu cũng tốt, đi theo con đường của hắn, hoặc ta có thể cho đi thứ gì đó mà hắn quan tâm để hắn đích thân đưa ta về nhà, dặn dò phụ thân và đích mẫu tìm cho ta một mối hôn sự. Chỉ cần người không quá tồi tệ đến hết thuốc chữa, gia cảnh bần hàn cũng không sao, ta chỉ muốn một điều, đó là phải làm chính thê.
Số phận của thiếp thất…
Cái c.h.ế.t của di nương khiến ta rất sợ hãi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, ta cũng vô cùng mệt mỏi, nhanh chóng thiếp đi. Ta bị đánh thức bởi giọng nói bên ngoài.
“Thật sự không vào gọi người sao? Vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao? Nếu ma ma hỏi tới thì trả lời sao đây?”
“Ta nói thật, cô ta ngủ say không phải là chuyện của chúng ta. Qua mấy ngày nữa ma ma đi rồi, cũng không dẫn chúng ta đến kinh thành, cần gì phải sợ bà ta chứ?”
Một giọng nói nhàn nhạt truyền tới, “Thật sao? Kéo xuống bán đi!”
“Ma ma tha mạng, nô tỳ biết lỗi rồi…”
Sự khinh thường ban nãy phút chốc biến thành kinh hoàng, miệng ả ta nhanh chóng bị bịt lại, phát ra tiếng ô ô hốt hoảng.
“Các ngươi cũng nghĩ thế nhỉ?”
"Nô tỳ không dám.”
“Không dám thì làm việc cho tốt, nếu không đó chính là kết cục của các ngươi!”
Bên ngoài im ắng trở lại, ta dậy không được mà ngủ cũng không xong. Ma ma cứng rắn như vậy cũng khiến ta hiểu ra, chớ có bỡn cợt, nếu không đến việc c.h.ế.t thế nào cũng không biết.
Cho nên ta thay đổi sách lược, quyết định gặp mặt Thế tử gia, thẳng thắn nói lời cảm ơn, sau đó là thỉnh cầu. Nếu hắn đồng ý thì trời cao xót thương ta, còn không đồng ý… số phận của ta, ta chấp nhận. Hắn không là gì với ta, cầu xin như vậy rất mạo muội còn vô lễ, nhưng mà ta thật sự không còn đường nào để đi, cũng không có ai để dựa vào.
Ta cố chống đỡ ngồi dậy, chịu đựng đau đớn đến nói với ma ma: “Ma ma, làm phiền bà bẩm báo một tiếng với Thế tử gia, ta muốn gặp mặt ngài ấy.”
Ánh mắt ma ma nhìn ta, rất không tốt. Kĩ càng, dò xét, xem thường, “Cô nương, người cao quý là tự biết mình là ai.”
Trong nháy mắt, sự xấu hổ, khuất nhục dâng lên trong lòng, ta đỏ mặt đứng lên, không thể phản bác lời nào. Bà ta nói không sai, ta phải biết nặng nhẹ, là thân phận gì mà dám vọng tưởng trèo lên cành cao. Thứ nữ nhà thương gia, xách giày cho người ta cũng không xứng.
Sau hồi lâu ta chậm rãi ngồi xuống, nhìn mình trong gương, giọng nhàn nhạt nói: “Ma ma, ta không có ý trèo cao, càng không muốn dựa vào Thế tử gia nhà bà. Ngài ấy giúp ta một lần, nên ta muốn gặp mặt nói cảm ơn sau đó rời đi. Ma ma, bà thấy sao?”
“Không muốn trèo cao thì gặp hay không cũng có gì khác biệt? Nhà cô nương ở đâu, lão nô đưa người về.”
Ta nhìn bà ta, bật cười, “Nếu ma ma đồng ý với ta một yêu cầu thì ta sẽ làm như mong muốn của bà.”
“Ngươi dám uy hiếp ta!”
Ta lắc đầu, “Đương nhiên không phải, chẳng qua ta đang trao đổi với ma ma. Thật ra thì chuyện này với ma ma chỉ là chuyện há mở miệng mà thôi.”
Ma ma nhìn chòng chọc vào ta rất lâu, thấy ta nghịch mấy món đồ gia sản đeo trên người, không để ý đến bà ta, mới thấp giọng nói: “Làm chuyện gì?”
Ta thản nhiên cười với bà ta: “Thế tử gia từ kinh thành tới, ma ma cũng thế à?”
“Phải.”
Nghe vậy trong lòng ta yên tâm hơn.
“Ma ma, khi bà đưa ta về nhà, có thể nói vài lời với đích mẫu, nói ta với bà có duyên nên nhận ta làm con nuôi, hi vọng đích mẫu có thể tìm cho ta một cửa hôn sự đàng hoàng, gả đến làm chính thê. Đợi bà về kinh, nhất định ở trước mặt chủ mẫu nói tốt vài câu cho bà ta, khen bà ta lương thiện, đối xử với thứ nữ như con ruột.”
Ta lấy ra ba cái vòng vàng, hai cái vòng ngọc, “Mấy vật này, xin tặng cho ma ma.”