Vòng thứ hai là tính toán sổ sách, phải tính xong một chồng sổ sách trong thời gian quy định. Sổ sách vốn đã bị chỉnh sửa, rất nhiều thiếu sót, cũng rất nhiều “bẫy”. Ta gảy bàn tính, cuối cùng viết ra số tiền kiếm được, vì giá vải nhập vào bán ra cao hơn trước nên bù đắp được khoản lỗ.

Nha hoàn xem xong, cười nói: “Chúc mừng tiểu thư đã qua vòng thứ hai!”

Phán Nhi và Khả Nhi vô cùng cao hứng. Ta được mời đến vòng thứ ba, vẫn là tính sổ sách nhưng số lượng nhiều hơn, thời gian là một nén hương. Ta nghĩ chắc hẳn họ muốn tìm một người trông coi phòng sổ sách, biết tính toán, kiểm tra sổ sách.

Mấy việc này ta đã được học qua, người của Tạ gia không mấy ai biết được. Tay trái lật trang giấy, tay phải gảy bàn tính, cẩn thận mà kỹ lưỡng, không bỏ sót chi tiết nào. Nén hương vừa cháy hết, ta còn hai quyển sổ chưa tính, bình tĩnh viết con số tính được vào sổ rồi đặt bút lông xuống. Nha hoàn đứng bên cạnh mời ta đi theo cô ấy.

Ta hỏi: “Là muốn dẫn ta rời khỏi?”

“Người đi theo nô tỳ sẽ biết.”

Lại đến một căn phòng khác, trên tường treo mấy bức tranh bị hỏng, trên bàn bày rất nhiều màu vẽ và bút lông.

“Mời tiểu thư phục hồi một trong những bức tranh này trên giấy Tuyên Thành.”

Mỗi một bức tranh đều hư hỏng khá nặng, muốn phục hồi như cũ không chỉ đòi hỏi kỹ thuật vẽ mà còn cần đến trí tưởng tượng và kiến thức. Đúng là ta có khả năng vẽ nhưng kiến thức có hạn và khả năng tưởng tượng cũng hạn chế.

“Tiểu thư thật sự không muốn thử sao?”

Ta kiên định lắc đầu, nhưng Phán Nhi vẫn cực lực khuyên nhủ: “Tiểu thư, người thử một lần đi, dù sao cũng đi tới bước này rồi.”

Ta nhìn Phán Nhi, trong mắt cô ấy là sự cầu xin. Ta nghĩ tới các danh môn khuê tú dường như ai cũng khao khát lọt vào vòng cuối cùng, trở thành người chiến thắng cuối cùng.

“Phán Nhi, em có biết chút gì không?” Phán Nhi lắc đầu. Ta thấy đôi mắt trong veo của cô ấy, hẳn là không biết gì, cũng không truy đến cùng nữa rồi tiến đến phía trước nhìn bố cục của bức tranh hoa mẫu đơn, ta phát hiện nó không chỉ là một bức vẽ hoa mẫu đơn mà còn thứ khác, ví như bươm bướm, còn có mèo, bởi vì ở phần bên dưới ta thấy một chi tiết giống như đuôi mèo.

“Tranh Mạo điệt phú quý ư?” Miêu, điệp đồng âm với mạo điệt.

Ta bảo Phán Nhi bước lên nhìn xem, có phải giống đuôi mèo không, “Đúng là hơi giống.”

Mèo, bươm bướm ta đều vẽ được, mẫu đơn cũng vẽ được nốt. Ngồi lên ghế ta nghĩ nếu muốn vẽ một bức tranh như vậy thì dùng tâm trạng thế nào? Chắc là tặng cho trưởng bối nhỉ? Tổ phụ, tổ mẫu hay ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu? Hay ân sư, sư mẫu… Bất luận là ai thì chung quy đều là tâm trạng thỏa mãn vui vẻ và chúc phúc, hi vọng trưởng bối mỗi năm khỏe mạnh, trường thọ. Người trường thọ, có ít nhất bốn thế hệ, thậm chí là năm, ta nhìn mấy bức tranh hỏng trên tường, sử dụng vài ý tưởng hoa mẫu đơn trên đó, tưởng tượng thêm bướm và mèo. Ta chuyên tâm vẽ, Phán Nhi giúp pha màu, tẩy rửa bút lông. Cho đến khi trời tối, ta mới đặt bút xuống.

Phán Nhi kinh ngạc thốt lên: “Tiểu thư, đẹp quá, nhìn vào tranh này liền thấy vui vẻ, vô cùng hạnh phúc!”

Nha hoàn đứng ở cửa bước vào phòng thấy bức tranh thì sửng sốt.

“......” Cô ta đưa tay muốn đoạt lấy bức tranh thì bị Phán Nhi ngăn lại, “Ngươi không được đụng vào! Bức tranh này do tiểu thư ta tự tay vẽ tặng Thế tử gia!”

Nha hoàn kia nhíu mày, cười châm biếm: “Chuyện đó cũng dám nói, ngươi nghĩ Thế tử gia là ai mà kẻ nào cũng có thể gặp hả?”

“Người khác có gặp được không thì ta không biết nhưng tiểu thư nhà ta nhất định sẽ gặp được.”

Nha hoàn kia định ra tay thì bị Phán Nhi đẩy ngã xuống đất. Ả ta bị ngã ngửa, liền đứng bật dây hét vào ta và Phán Nhi: “Ngươi dám!” rồi gọi ra ngoài cửa: “Người đâu!”

Mấy bà vú già nhanh chóng xuất hiện, cung kính gọi: “Thu Hương tỷ tỷ!”

Trong mắt Thu Hương đầy kiêu căng, đắc ý: “Lôi ả ra ngoài cho ta!”

Phán Nhi giơ tay tát vào mặt Thu Hương, khi mấy bà vú định xông vào, Phán Nhi liền lấy ra một lệnh bài, “Đây là lệnh bài của Thế tử gia, ta xem ai dám ngông cuồng!”

Mấy bà vú già đương nhiên không biết lệnh bài này, nhưng Thu Hương hẳn là nhận ra, cô ta muốn đoạt lấy lệnh bài thì bị Phán Nhi đánh cho nằm sấp xuống đất. Lúc này ta mới biết Phán Nhi có võ công.

Động tĩnh trong phòng làm người khác chú ý tới. Trần ma ma bước vào với vẻ mặt trầm tư, liếc mắt đã nhận ra ta liền phúc thân hành lễ: “Lão nô kính chào Tạ tiểu thư.”

Ta hơi khuỵu gối: “Trần ma ma đã lâu không gặp.”

Thu Hương thấy tình huống này, gò má sưng đỏ chớp mắt trắng bệch, muốn nói gì đó nhưng bị Phán Nhi giành trước: “Ma ma, Thu Hương này ăn cây táo rào cây sung, cầm ngân lượng của mấy tiểu thư khác muốn tráo đổi tranh của tiểu thư nhà ta!”

Phán Nhi túm lấy cổ tay Thu Hương, cho Trần ma ma nhìn rõ vòng ngọc trên cổ tay cô ta. Vàng bạc có giá, ngọc thạch càng vô giá hơn, huống hồ còn là vòng ngọc lấp lánh trong suốt lại càng hiếm có, một nha hoàn như cô ta sao có được nó.

“Ma ma tha mạng, ma ma tha mạng!”

Trần ma ma không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn ra sau lưng, lập tức có người tiến lên bịt miệng Thu Hương, kéo cô ta ra ngoài. Thu Hương sẽ phải đối mặt với điều gì? Sống hay chết? Ngay cả ta còn khó bảo toàn tính mạng, làm gì còn tâm trạng quan tâm kẻ khác chứ.

10.
Trần ma ma mời ta ngồi xuống rồi vội vàng cầm bức tranh của ta ra ngoài. Mặt mày Phán Nhi cực kì mừng rỡ.

“.......” Ta ngồi uống trà, không nói gì cả.

“Tiểu thư, người nhất định sẽ đứng nhất!”

“Sau đó thì sao?” Ta hỏi Phán Nhi.

“........” Cô ấy im lặng.

Ai đời cưới chính thê mà làm thế này, thông thường họ chỉ âm thầm quan sát sau đó thăm dò nhau rồi mời bà mai tới nhà cầu hôn.

“Tiểu thư, người không muốn sao?”

“Ta sẵn sàng cố hết sức là vì muốn cho người đời biết ta có bản lĩnh, biết trên đời còn có người như ta, có cơ hội được người ta nhìn trúng mà cưới làm chính thê.” Bằng không ta đã giấu mình, không thể hiện ra rồi.

Rất nhanh Trần ma ma đã trở lại, khom lưng nói: “Tạ tiểu thư, người có thể vẽ lại những bức tranh khác được không?”

“Được, nhưng hôm nay đã tối quá rồi… Ngày mai ta lại đến.” Ta hơi trầm tư.

“Lão nô tiễn tiểu thư.”

Ta thẳng lưng bước ra khỏi cửa. Có vài cô nương bị loại đang khóc, nha hoàn nhẹ giọng an ủi, thấy ta được Trần ma ma đích thân tiễn về mà đỏ mắt ghen tị.

“Đó là ai vậy?”

“Chưa từng gặp cô ta.”

“Không quen biết.”

“Hình như là Tạ gia thì phải, nhưng không phải chi chính, chắc là chi thứ rồi.”

Nhà ta đúng là thuộc chi thứ, tộc Tạ thị giàu có nhưng không có quyền lực. Nhà ta có chút tiền song so với chi chính cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Về đến nhà, còn chưa kịp chải đầu rửa mặt thì có người trong chi chính đến, nói Đại phu nhân gọi ta qua phủ chọn vải. Sắc mặt đích mẫu trầm ngâm, vẻ mặt đích tỷ tràn đầy oán hận, phụ thân nhiều lần muốn nói lại thôi.

Ta nhàn nhạt từ chối, “Ngày mai ta còn đi vẽ tranh nên hôm nay không qua được, đợi mấy ngày nữa ta sẽ đích thân sang tạ tội với phu nhân.”

Người truyền lời hơi bất ngờ nhưng sắc mặt vẫn bình thường, hành lễ rồi cáo lui. Người quay về chưa đến một canh giờ thì có mười mấy sấp vải hoa văn tinh xảo, màu sắc xinh đẹp được đưa tới.

“Phu nhân tặng cho tiểu thư, để người may quần áo.”

“Tạ phu nhân ban thưởng.” Ta cảm ơn người đưa vải, nghe nói đây là người hầu đắc lực nhất của phu nhân, và là con gái vú nuôi của chủ mẫu Tạ gia.

Ta nhìn mấy cuộn vải đẹp đẽ kia, mím môi cười, hóa ra điều ta mong muốn không khó đến vậy. Di nương nói đúng, dựa vào ai cũng không bằng chính mình, học cái gì cũng phải cho thành thạo, đợi thời cơ tỏa sáng, nhất định sẽ được như mong muốn.

Ta đưa tay sờ cuộn vải mềm mịn, mát lạnh nhớ lại những ngày bị nhốt trong tiểu viện như súc vật, không có người hầu hạ, không có ai trò chuyện, chỉ có viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy cũ, lặp đi lặp lại, mỗi tờ giấy đều đen kịt, hết mực thì dùng nước mưa. Khi đó cô đơn và oán giận, lúc này ta đã hiểu được dụng tâm của di nương. Chủ mẫu Tạ gia cao cao tại thượng, trong mắt sao có thể chứa một thứ nữ dòng thứ như ta, thậm chí còn không so được với nha hoàn bên cạnh bà ấy. Hôm nay đột nhiên bà ấy thay đổi thái độ, ta đã hiểu lí do. Chính vì hiểu rõ nên mới không bị mười mấy sấp vải kia làm cho mờ mắt.

Sáng sớm hôm sau ta lại ra ngoài, đến nhà Thế tử gia vẽ tranh. Mỗi ngày một bức, vẽ xong thì quay về. Ta chưa hề gặp mặt Thế tử gia cũng không thấy nữ tử nào khác. Ta vốn tưởng rằng chỉ cần vẽ vài bức tranh, nào ngờ Trần ma ma lại ôm đến một chồng khác.

“......” Cho dù ta là con lừa thì cũng nên cho ta nghỉ ngơi chứ.

“Tạ tiểu thư, mấy bức tranh này người có thể mang về nhà từ từ vẽ. Khi nào xong thì phái người đưa tới là được.”

“Được.” Ta cầm tranh lên, đưa cho Phán Nhi chuẩn bị quay về, không ngờ lại gặp được Quý Nhuận Từ.

Ngài ấy hành lễ với ta, cười dịu dàng, “Tạ tiểu thư, đã lâu không gặp.”

“Dân nữ tại đây trịnh trọng cảm tạ đại ân cứu giúp của Thế tử gia!” Nói xong ta quỳ xuống, chân thành dập đầu ba cái.

“........”

Quý Nhuận Từ muốn đỡ ta đứng dậy nhưng thấy không ổn bèn nói: “Đỡ tiểu thư nhà ngươi đứng dậy!”

Phán Nhi lập tức dìu ta đứng lên.

Quý Nhuận Từ nói: “Tạ cô nương, có thể vào đình nói chuyện một lát không?”

Y có ân cứu mạng ta, thấy y là chính nhân quân tử, không giậu đổ bìm leo nên ta chấp nhận. Khi y hỏi ta có đồng ý theo y về kinh thành không, lòng ta trăm mối ngổn ngang, công tử mà ta kính nể chẳng lẽ cũng là một kẻ háo sắc sao?

“Thế tử gia, dân nữ lấy thân phận gì theo ngài về kinh đây? Người xưa có câu Chạy theo là thiếp, cưới về là thê, nếu dân nữ bằng lòng làm thiếp thì tay đã có người gối, môi đã có người thử từ lâu rồi, không đến mức liều mạng chạy trốn. Thế tử gia có ơn cứu mạng, cả đời dân nữ không dám quên, nếu hôm nay không có cách nào để trả ơn thì xin hẹn kiếp sau.”

Đôi mắt Quý Nhuận Từ mở to, cười thành tiếng: “Ta chỉ hỏi một câu mà cô đã nghĩ nhiều vậy à.”

Gò má ta lập tức đỏ bừng. Y có ý gì? Hay là ta đã hiểu lầm?

“Vậy ta hỏi cô, cô không muốn làm thiếp thì muốn gả cho phu quân thế nào?”

Ta nghĩ là… Đương nhiên ta muốn một phu quân văn thao võ lược, tài hoa xuất chúng, tuấn tú lịch sự, kiệt xuất hơn người, văn có thể đề bút an thiên hạ, võ có thể cưỡi ngựa định càn khôn. Chàng yêu thương, kính trọng, bảo vệ ta, nắm tay ta đến suốt đời không thay lòng.

Nhưng ta có gì chứ, một khuôn mặt và một thân xác thôi, mấy ai có thể nhìn thấy nội tâm thuần khiết của ta, quý trọng ta, yêu thương bảo vệ và đồng cảm với ta? Thời này có bao nhiêu nam nhân cưới vợ vì tình cảm chân thành đây? Tương tự, nữ nhân cũng thế.

“Nếu chàng ấy yêu thương, che chở ta thì dù giàu có hay bần hàn ta cũng sống chết với chàng, không chia ly không rời bỏ. Còn nếu chàng không yêu ta…” Ta nhẹ nhàng phun ra một tràng, “Hắn ta có bản lĩnh thì cứ nạp thiếp, hôm nay yêu ai, ngày mai yêu ai đều được, ta sẽ bảo vệ trái tim, làm tốt việc của mình. Phu thê giống như chim rừng, khi gặp hoạn nạn mỗi người một ngả thì chớ trách ta.”

Lấy tâm đổi tâm, có đi mới có lại. Lan nhân nhứ quả, hoa nở hoa tàn tự có thời.

Quý Nhuận Từ trầm mặc, rót trà cho ta, “Tạ tiểu thư, mời!”

“Đạ tạ Thế tử gia.” Uống hết trà, ta đặt chén xuống đứng dậy rời đi. Sau lưng có ánh mắt nóng như lửa đốt, dường như muốn xuyên thủng ta. Ta không quay đầu lại cũng không dám quay lại.

Đến khi lên xe ngựa, ta mới sà vào lòng Phán Nhi khóc thút thít. Quý Nhuận Từ có lẽ là nam nhân tốt nhất ta gặp trên đời này. Hoa trên đỉnh núi cao chỉ có thể ngắm nhìn, chàng tốt như vậy kể cả ta có lòng trèo cao cũng là xúc phạm đến chàng ấy.

“Tiểu thư, nếu người đã không nỡ thì sao lại từ chối?”

“Di nương của ta là thiếp, trong kí ức của ta, bà chưa từng bước chân ra khỏi cửa, bị người ta hại c.h.ế.t, không có ai dựa dẫm, minh oan, đòi công đạo cả, không có nhà mẹ đẻ, không có người thân, bằng hữu. Chết rồi chỉ được quấn một tấm chiếu lác vứt ở bãi tha ma, quan tài cũng không có, thanh minh cũng không ai cúng tế.”

Nam nhân trên đời này quá bạc tình bạc nghĩa, chính thê bị bỏ mặc, bỏ rơi, mưu hại không hề ít, huống chi là thiếp có thể mua bán, nhưng so với thiếp thì chính thê có nhiều đường sống hơn. Ta luôn muốn làm chính thê, không muốn làm thiếp không chỉ vì bản thân mà còn vì con của ta sau này, ta đã chịu quá nhiều đau khổ rồi không muốn chúng cũng như thế.

“.......” Phán Nhi không biết nên an ủi ta thế nào. Một lúc lâu sau cô ấy mới nói: “Tiểu thư phải kiên định, tin tưởng vào quyết định và sự lựa chọn hôm nay!”
———————————————
Chủ mẫu dòng chính sai người gửi thiếp mời, mời ta đến dự tiệc. Đích mẫu bảo ta dẫn đích tỷ đi cùng.

“Đích tỷ vẫn nên đi cùng phu nhân thì hơn.” Đích mẫu vẫn chưa nhận được thiếp mời, bà ta có thể đi càng có thể dẫn theo đích tỷ, nhưng không có dịp gặp riêng chủ mẫu. Phu nhân Tạ gia có ai lương thiện chứ, chuyện bà ta hại c.h.ế.t thiếp thất, ngược đãi thứ nữ đâu có ai không biết. Trên đời này ít ai giúp người khi hoạn nạn, ai nấy đều muốn thêu hoa trên gấm. Ta hiểu rõ nên không thèm để ý. Dù bước vào đại trạch cũng không hề ngó nghiêng, bình tĩnh bước đi.

“Phu nhân, Di tỷ nhi đến rồi.”

Phu nhân chi chính xinh đẹp, đoan trang, cười nhã nhặn, hiền lành. Nghe nói phụ thân bà ấy từng giữ chức vị cao, bà là thứ nữ, trước khi gia đình bị tịch thu tài sản thì đã lấy chồng nên dù sự việc xảy ra thì gia đình chồng vẫn coi trọng, yên ổn ngồi ở vị trí đại thiếu phu nhân, thiếp thất trong phủ không ai dám đối đầu, có thể thấy thủ đoạn của bà ấy rất cứng rắn.

“Di tỷ nhi, mau tới ngồi bên cạnh ta.”

Bà thấy ta không nhúc nhích, mặt lộ vẻ băng khoăn, cười nói: “Theo vai vế, con phải gọi ta một tiếng bá mẫu, con ngoan đừng ngại, mau tới đây.”

Ta bước lên hành lễ, “Con chào bá mẫu.”

“Mau miễn lễ.”

Bà đưa tay kéo ta ngồi xuống, đầu tiên khen ta có khí chất, sau đó khen ta hiểu quy củ, hiếu thuận lanh lợi, nhưng không nói gì về tướng mạo. Khó trách nhiều năm như vậy không ai dám động tới địa vị của bà ấy.

“Bá mẫu và con thật có duyên, có bằng lòng ở chỗ bá mẫu vài ngày, làm bạn với bá mẫu không?”

“Chỉ sợ làm phiền đến bá mẫu.”

“Ta thích mấy tiểu cô nương hoạt bát các con, náo nhiệt rất vui.”

Bà ấy đã lên tiếng, không cho phép ta từ chối. Dù biết bà ấy dùng ta làm cầu nối để kết thân với Thế tử gia thì ta cũng không thể cự tuyệt.

Trước bữa tiệc, bên phía khách nam nói phải ngâm thơ vẽ tranh, ai giành được nhiều lễ vật nhỏ nhất thì sẽ nhận được phần thưởng lớn từ Thế tử gia.

Có người thắc mắc hỏi: “Phần thưởng gì thế?”

“Tạm thời chưa biết được.”

Bá mẫu dòng chính bảo ta vẽ một bức tranh, dốc hết sức để giành phần thưởng của Thế tử gia.

“Bá mẫu yên tâm, con nhất định cố gắng tranh tài cùng các tỷ muội.” Nếu thua thì năng lực của ta không bằng người khác, còn thắng thì được thêm danh tiếng, lợi cả đôi đường.

Ta nhìn những đóa hoa cúc vừa nở, pha màu và bắt đầu cầm bút, rất nhanh một đóa hoa cúc đã hiện lên trên giấy, Phán Nhi nói trông rất giống thật. Ta đưa bức tranh cho bá mẫu xem, bà cười khen đẹp.

“Hôm nay còn có con cua, thật là hợp cảnh.”

Đợi mấy tiểu thư khác vẽ xong thì mang đi cùng lúc. Sau một nén nhang nha hoàn quay về báo kết quả: “Chúc mừng Di tiểu thư của chúng ta giành giải nhất!”

Ta không hiểu thật sự là vì bức tranh rất đẹp hay còn nguyên do nào khác? Dù sao phần thưởng của Quý Nhuận Từ là căn nhà y đang ở và trăm mẫu ruộng tốt, vô cùng hậu hĩnh.

“Chúc mừng, chúc mừng.”

Đối mặt với những lời chúc mừng, ta chỉ cười nhẹ. Bất kể là thật tình hay giả dối thì thật sự ta đã nhận được món hời. Căn nhà cho ta nơi ở, ruộng đất để ta sống yên ổn. Quý Nhuận Từ quá hào phóng rồi, y cũng đưa cho ta khế ước bán thân của Phán Nhi và những người khác.

Khi đến nhận nhà ta mới phát hiện ngài ấy để lại cho ta rất nhiều vàng bạc và các đồ vật quý giá, chỉ cần không phung phí, không gặp chiến tranh, cướp bóc thì vẫn dư dả cho ta sống thoải mái.

“Tiểu thư, đây là khế ước bán thân của người hầu, gác cổng, hộ vệ trong phủ người xem qua đi ạ, lát nữa nô tỳ sẽ cất vào tủ.”

Ta lật xem khế ước, bùi ngùi nói: “ Ân huệ lớn như trời, ta làm sao trả hết đây?”

“Tiểu thư có thể lấy thân đền đáp mà.”

Ta thu nụ cười, “Phán Nhi, về sau không được nói câu này nữa!”

Ta rời khỏi nhà, phụ thân không phản đối, đích mẫu không nói gì nhiều, bá mẫu tặng lò sưởi, thỉnh thoảng nhận được mấy thiếp mời nhưng ta đều từ chối, thầm nghĩ muốn yên ổn sống qua ngày. Nhưng mà phải nuôi một nhà nhiều người thế này, tiền Quý Nhuận Từ để lại tuy nhiều song ta cũng không thể miệng ăn núi lở được.

Cho mấy trù nương thử nghiệm nửa tháng, làm chút điểm tâm, thịt xông khói, lạp xưởng, dưa muối, củ cải khô… để mở một cửa hàng bán đồ ăn. Lợi nhuận chia ba bảy, ta ba, người làm trong phủ nhận bảy. Ai cũng có tiền, an tâm hơn, làm việc đồng lòng, bọn họ muốn tiếp tục cuộc sống tốt đẹp này hiển nhiên sẽ tề tâm hiệp lực, thành thật giúp đỡ ta.

Ta không định lập gia đình, gặp gỡ được ánh trăng sáng như Quý Nhuận Từ thì gả cho ai cũng không làm ta hạnh phúc. Ta giấu kín tình cảm này trong lòng, khi đêm về tĩnh mịch lại cẩn thận suy nghĩ về nó, ý cười hiện trên môi và chân mày, một đêm ngon giấc.
————————————————
Chớp mắt đã đến tháng Chạp.

Cửa hàng đồ ăn kinh doanh không tệ, tháng này tất cả mọi người đều bận rộn nhưng ai nấy cũng bừng bừng khí thế vì việc buôn bán quá tốt. Phán Nhi gảy bàn tính lộp cộp, tính toán đến hai mươi bảy, hai mươi tám tháng Chạp sẽ thu được bao nhiêu tiền.

“Tiểu thư, bằng không chúng ta mở cửa đến đêm ba mươi đi!”

Không chỉ Phán Nhi mà những người khác trong phủ đều muốn như vậy.

“Tiền bạc có kiếm bao nhiêu cũng không đủ, chúng ta mở cửa đến hai mươi lăm là được rồi, đến mười lăm tháng Giêng khai trương lại. Vất vả mấy tháng rồi nên nghỉ ngơi cho tốt, sẵn tiện tính toán xem rốt cuộc chúng ta đã kiếm được bao nhiêu tiền, mọi người được nhận bao nhiêu. Các ngươi cầm tiền thích làm gì cứ làm, muốn mua gì cứ mua, chỉ cần vui vẻ là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play