Cuộc sống trên thuyền thoải mái vô cùng, ta không cần đi vấn an, hành lễ với các trưởng bối, họ lại càng không cần ta hầu hạ. Ở trong phòng viết viết vẽ vẽ cùng Quý Nhuận Từ, còn không thì dựa vào nhau đọc sách. Chúng ta hiểu cuộc sống nhàn rỗi thế này khi về tới kinh thành sẽ cực kì hiếm hoi. Chàng có chuyện phải làm của chàng, ta có việc cần học của ta, có thể tựa vào nhau trong đêm khuya yên tĩnh, tâm sự vài chuyện riêng tư đã là điều hạnh phúc rồi.
Các trưởng bối không đến làm phiền nhưng ta cũng không thể không hiểu phép tắc, không thể không thỉnh an, chăm sóc lại càng cần thiết, phải phỏng đoán tính tình của họ, âm thầm suy nghĩ về sau sẽ sống chung thế nào, đã có cảm tình thì khi đến kinh thành họ có thể chỉ bảo ta vài điều, tốt hơn so với tự ta suy nghĩ. Bởi vì Quý Nhuận Từ xem trọng ta, lòng yêu thích quá rõ ràng nên họ chưa từng gây khó khăn, cũng không hà khắc, gặp mặt cười nói rất hòa thuận.
So với ta lúc nào cũng táy máy tay chân, chủ động ôm hôn, ngược lại Quý Nhuận Từ cực kì đứng đắn, nhiều lần suýt không kiềm chế được chàng chỉ đỏ mặt, đi tắm nước lạnh sau đó ai oán nhìn ta. Mấy buổi sáng liên tục chàng tránh gặp mặt người khác, chân mày Thư Nghiễn kéo căng nhìn ta muốn nói lại thôi. Ta biết lý do, chẳng phải là vì chuyện ban ngày không làm được thì Quý Nhuận Từ làm trong mộng hay sao.
Ta không cho rằng chủ động có gì là sai, bây giờ chúng ta có thể động phòng được rồi. Chàng như cơn gió mát lành, dịu dàng như ngọc, chú trọng khí phách quân tử, nếu ta không chủ động thì chờ chàng ấy đến ngày tháng năm nào đây?
Thân phận chúng ta khác biệt một trời một vực, nếu ta không giữ chặt trái tim và thân thể của chàng, chàng không bảo vệ ta thì cuộc sống sau này phải làm sao? Cho dù lòng ta nhiều suy tính, tâm tư thâm sâu, ở trong đại trạch nhà quyền quý nếu không có phu quân bảo vệ thì cuộc sống khó khăn tới nhường nào, ta không dám nghĩ tới.
“Chưa tới hai ngày nữa phải ngồi xe ngựa rồi, đến lúc đó ta và chàng đi chung một xe sao?” Ta rúc vào lòng Quý Nhuận Từ, nhẹ nhàng uốn người, nghiêng đầu hỏi chàng.
Bàn tay thon dài của chàng bóp chặt eo ta, khẽ thở gấp không cho ta cử động. Trên mặt nhẫn nại, trong con ngươi không giấu được ham muốn, lỗ tai đỏ bừng. Chàng kiềm chế ôm ta vào lòng, hết hôn lại hôn, cáu giận nói: “Nàng trêu chọc ta thế này, làm sao ta dám ở riêng với nàng chứ?”
Hai mắt ta long lanh nhìn chàng ấy. Quý Nhuận Từ hít thật sâu rồi lại hít, khàn giọng nói: “Thật hận hôm nay không phải ngày bái đường thành thân!”
“Sau đó thì sao?” Ta xấu xa hỏi chàng, bàn tay cũng không thành thật.
Mặt chàng lộ vẻ thống khổ, “Ngày sau nhất định phải trả lại gấp trăm lần!”
Ta cười đến run run hai vai, “Đến lúc đó xin tướng công…”, ta thì thầm bên tai chàng. Trong nháy mắt, đôi mắt Quý Nhuận Từ đỏ thẫm, cắn răng nghiến lợi, “Tạ Di, nàng chờ đó!”
Sau khi ngồi xe ngựa, vì xe nhỏ mà đồ cưới của ta thì quá nhiều, người đi theo cũng nhiều nên Quý Nhuận Từ bèn cưỡi ngựa đi bên cạnh. Lên xe ngựa nghỉ ngơi, ta không dám trêu chọc chàng nữa. Xe ngựa chật hẹp, tắm rửa hay thay quần áo đều rất bất tiện. Chàng ấy còn vui vẻ khiêu khích ta, cười ta nhát gan như chuột. Ta thật sự xuống tay thì chàng ấy chạy nhanh quá, rốt cuộc là ai nhát như chuột đây?
Ra khỏi xe ngựa, Quý Nhuận Từ lại là công tử văn nhã, dịu dàng như ánh trăng, ấm áp như ánh mặt trời, hành sự ôn hòa, khéo léo. Đối với trưởng bối hết mực hiếu thuận, chuyện gì cũng sắp xếp ổn thỏa. Đối với ta lại càng không có lời nào để chê. Trái cây tươi được đưa tới, chàng lập tức chui vào xe ngựa, lười biếng ngả vào lòng ta, không dùng tay tựa như muốn ta đút cho ăn, dáng vẻ vô lại khác hẳn với bộ dạng ở trước mặt người khác.
Ta rất vui vẻ khi chung sống với nhau thế này, cứ giữ vẻ nghiêm trang thì cuộc sống dài đằng đẵng về sau phải vượt qua thế nào? Dĩ nhiên ta cũng vô tình hay cố ý mở đường cho chàng. Tình yêu nam nữ, không chỉ nam nhân có khả năng lĩnh hội cao mà nữ nhân cũng không hề thua kém. Chỉ cần có lòng, nữ nhân muốn phong lưu cũng chẳng thua nam nhân, rất nhiều cô nương vì xấu hổ mà thẹn thùng. So với việc cùng nhau hạnh phúc thì xấu hổ có là gì đâu chứ?
Chàng là phu quân của ta, là phụ thân của con ta, nếu ta thật sự đối xử với chàng chỉ như nước sông, cả ngày như đầm nước tĩnh lặng. Thử hỏi chàng thích một người vợ xinh đẹp tuyệt trần, thông hiểu ái tình hay thích một người vợ mặt mày ủ rủ, lạnh như băng, chẳng khác nào cha mẹ c.h.ế.t?
Thời tiết nóng bức, bên trong xe ngựa ngột ngạt, Quý Nhuận Từ tìm cách lấy được băng, chia phần cho các trưởng bối, còn phần cho ta không tính là nhiều. Chàng cưỡi ngựa đi bên cạnh cửa sổ, dịu dàng nói: “Cơ thể nàng yếu ớt, mát lạnh chút là được, đừng ham lạnh quá.”
Chàng nói ta liền hiểu, bèn cười hỏi: “Còn chàng thì sao? Có nóng không?”
“Đương nhiên là nóng nhưng vẫn còn chịu được.” rồi nghiêng người về phía cửa sổ, đè thấp giọng nói: “Sao nóng bằng khi ở chung với Di nhi được…”
Ta vội bịt miệng chàng lại, không thể để chàng ấy nói ra mấy lời phong hoa tuyết nguyệt đó được. Chàng cắn nhẹ vào lòng bàn tay ta. Lúc bị đau ta khẽ hô, trừng mắt, chàng lại nháy mắt với ta mấy lần, đắc ý cười to: “Ta lên đằng trước xem thế nào.”
Hừ! Cưỡi ngựa chạy nhanh thật đấy. Chờ xem thành thân xong ta chỉnh đốn chàng thế nào. Mấy trò tình thú nho nhỏ này lọt vào mắt bọn người Phán Nhi, ai ai cũng cười sau lưng ta, hơn hết là vui mừng thay ta.
Ngày mười ba tháng tám, chúng ta đã tới kinh thành, chưa đến hai ngày nữa là đến mười lăm tháng tám rồi, Trung thu…
“Tử Minh xin chào di mẫu!”
“Trong xe ngựa là nương tử của con sao?”
“Thưa di mẫu, đúng vậy.”
“Được rồi, tiếp theo cứ giao cho ta, con về nhà trước đi.”
“Tạ di mẫu vất vả vì Tử Minh, đại ân của di mẫu Tử Minh xin ghi sâu trong lòng.”
“Đứa nhỏ này, mẫu thân con tới tìm ta cũng không khách sáo như con đâu. Mau nói mấy câu với nương tử rồi ta dẫn người đi.”
“Vâng.”
Dứt lời, Quý Nhuận Từ vén rèm xe ngựa lên, “Di nhi, lát nữa nàng đi cùng di mẫu trước, hôm sau ta sẽ cho người mang bánh Trung thu đến.”
Ta khẽ gật đầu, trong lòng lo lắng không thôi, nhớ tới mấy lời chàng nói với ta, chỉ cần trời không sập xuống chàng sẽ đến đón dâu đúng hẹn, bảo ta đừng nghe lời bất kì ai, càng đừng để người khác khiêu khích, tùy tiện đáp ứng bất kì điều gì.
Ngôi nhà đó là Quý Nhuận Từ dùng danh nghĩa của ta để mua từ lâu, khế ước mua nhà và khế ước bán thân của người hầu trong nhà đều cất hết trong hộp gấm. Chàng đang trù tính cho tương lai của chúng ta, sao ta có thể kéo chân chàng được.
Quận chúa Khang Nhạc là bằng hữu tốt của mẫu thân Quý Nhuận Từ, chàng nói bà ấy là người ôn hòa dịu dàng, dễ chung sống, bảo ta đừng cẩn thận dè dặt quá, cứ theo ý mình là được. Nhưng mà đây là kinh thành, Quận chúa được thế gia quyền quý dạy dỗ nên há có thể là người tầm thường? Quý Nhuận Từ là con của bằng hữu tốt, Quận chúa Khang Nhạc yêu thương là lẽ thường, còn ta và bà ấy hiện tại cũng chưa có bất kì quan hệ gì.
Thân sơ xa gần khác biệt, ta không dám tự kiêu cho nên xuống xe ngựa ta đã hành lễ, “Xin chào di mẫu.”
“Đứa bé ngoan, đừng phơi nắng nữa, chúng ta vào trong đi.”
Người hầu rất quy củ, ai nấy đều im lặng, cúi đầu, mắt nhìn thẳng, bước chân chỉnh tề. Khang Nhạc di mẫu để ta nghỉ ngơi hai ngày, sau đó mới có việc cần làm. Ta biết là muốn cho ta học quy củ, ta không sợ cực nhọc chỉ sợ bị gây khó dễ.
Mười lăm tháng tám, Quý Nhuận Từ phái người đưa bánh Trung thu tới, Phán Nhi xách hộp đựng thức ăn nói với ta: “Thế tử gia tự đem tới đó. Trước khi thành thân không thích hợp gặp mặt, Thế tử gia ở cửa hỏi tiểu thư có khỏe không, ngài ấy rất nhớ mong tiểu thư.”
Ta ăn bánh Trung thu, cảm thấy vô cùng ngon miệng.
—————————————
Ma ma dạy quy củ là người trong cung tới, dáng vẻ rất nghiêm khắc, lưng thẳng tắp.
“Lão nô xin chào Tạ tiểu thư, theo khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương đến dạy quy tắc cho Tạ tiểu thư.”
Ta không biết bà ta có thật sự là người của Hoàng hậu nương nương không? Hay là phi tần khác đụng vào người của Hoàng hậu? Bảo Phán Nhi đưa quà gặp mặt, bà ta để tiểu cung nữ nhận lấy nhưng không thèm liếc mắt một cái, dáng vẻ như đang làm việc công. Khi dạy quy củ, bà ta vô cùng khắt khe, chỉ một chút không đạt tiêu chuẩn đã dùng thước đánh tới, không để lại dấu vết nhưng rất đau.
Phán Nhi lên tiếng lý luận, bị ma ma nói: “Lão nô dạy cho tiểu thư nhà ai cũng như thế, nếu Tạ tiểu thư không học được thì lão nô sẽ lập tức về cung phục mệnh.”
Mắt Phán Nhi ửng đỏ.
Bà ta chắc chắn ta không dám bắt chẹt, chỉ có thể để bà ta tùy ý gây khó dễ, nuốt cục tức này. Cánh tay ta đau rát, ta suy nghĩ gả vào nhà quyền quý có thật sự tốt không? Ta sẽ chịu đựng được chứ? Nếu ta trở mặt thì sẽ ra sao? Cùng lắm thì bị hủy hôn thôi, nhưng hủy hôn cũng không phải dễ dàng. Nếu như vậy thì ta còn sợ cái gì, nao núng điều gì? Dù bà ta là người trong cung nhưng cũng chỉ là nô tài, tuy xuất thân ta thấp nhưng vẫn là chủ tử. Nếu liều phen có thể kéo cả Hoàng thượng xuống ngựa.
Rất nhiều con mắt nhìn chòng chọc vào từng cử chỉ, từng tiếng nói của ta, cũng rất nhiều người chờ xem trò cười của ta. Bà ta đánh vài roi để thử, nếu ta nhịn nhục có phải sau đó sẽ bắt ta quỳ hay không? Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta cười nói: “Phán Nhi, em ra cửa hô lớn, nói ta ngu dốt, ma ma dạy quy tắc ta chẳng học được gì, bị đánh là đáng lắm. Ma ma không muốn dạy nữa, muốn về cung chúng ta nên cung kính, nhiệt náo, khua chiêng tiễn ma ma ra về.”
Rốt cuộc là không dạy được hay cố tình gian xảo, người đời tự nhìn rõ ràng. Ma ma dạy quy củ giật mình. Phán Nhi đáp vâng rồi đi ra cửa.
“Từ từ đã!” Ma ma khẽ quát.
Phán Nhi nhìn ta, ta nói với ma ma: “Ma ma, bà đến dạy ta quy tắc không phải đến làm nhục ta. Dù sao Thế tử gia cưới ta cũng qua tam sinh lục lễ, được cha mẹ chấp thuận, có lời của người mai mối. Ngài ấy tự mình cưới vợ, dùng kiệu tám người khiêng nâng ta từ Tạ gia đến đây, cả Giang Nam đều thấy rõ. Con gái Tạ gia vào Cung Vương phủ, chuyện ta là Thế tử phi của Cung Vương phủ đã chắc như đinh đóng cột. Ta mặc kệ bà phụng mệnh của ai làm việc nhưng bà suy nghĩ cho kỹ, bà chỉ làm nhục mỗi mình ta sao? Bà đang làm nhục Thế tử gia, đánh vào mặt Cung Vương phủ, đánh vào Hoàng hậu nương nương, thậm chí cả Thái tử điện hạ!”
Sắc mặt ma ma trắng bệch trong nháy mắt, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống giải thích: “Tạ tiểu thư hiểu lầm rồi, là nô tỳ nôn nóng muốn dạy quy củ cho tiểu thư, sớm trở về báo cáo kết quả nên mới xảy ra chuyện này, mong tiểu thư bỏ qua cho.”
“Ma ma đã nói vậy thì tiểu thư thế gia học quy củ cũng không phải một sớm một chiều, họ được học từ nhỏ. Còn ta tuy xuất thân thương nhân nhưng không phải người trong rừng, vẫn hiểu quy tắc lễ nghi, bất quá nam bắc có khác biệt nhất thời chưa thích ứng mà thôi. Ma ma không dạy dỗ đàng hoàng đã ra tay đánh ta, chờ đến ngày tiến cung ta nhất định quỳ gối hỏi Hoàng hậu nương nương là chỉ có ma ma làm thế hay tất cả ma ma trong cung đều như thế không?”
“Là nô tỳ suy nghĩ không chu đáo, làm ra chuyện này mong tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho nô tỳ lần này.”
Bà ta nhận lỗi nhanh thế, ta cũng không tiện bắt bớ nữa.
“Phán Nhi, đỡ ma ma đứng dậy.”
Phán Nhi đỡ người, ta lại nói: “Ma ma, chuyện chúng ta vừa nói sẽ không truyền ra ngoài đâu nhỉ?”
“Trước giờ không xảy ra chuyện gì hết, Tạ tiểu thư, chúng ta tiếp tục thôi.”
Tiếp tục dạy quy tắc, ma ma đã kiên nhẫn hơn. Ta làm sai, bà ta còn làm mẫu, ta không phải người ngớ ngẩn lại chuyên tâm học hành nên tiếp thu rất nhanh. Bà ta khen ngợi vài câu. Hòa thuận thế này chẳng phải tốt hơn ư? Bà ta thu lại tâm tư lộn xộn, đương nhiên ta sẽ đền đáp, tặng sơn hào hải vị, thưởng kim ngân châu báu.
Chờ đến tháng chín, tuy bên ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng ta bắt đầu lo lắng hơn. Ta từng nghĩ nếu như tất cả là giả dối thì ta nên làm gì tiếp đây? Người bên cạnh không có ai do ta tuyển chọn cả, Phán Nhi và những người khác đối xử với ta có thật lòng không, có chống lại được sự cám dỗ của danh lợi không?
“.......”
“Tiểu thư, người lại mơ thấy ác mộng sao?”
Ta đáp ừ, “Ngày mai là mùng năm rồi.”
“Tiểu thư an tâm, mọi chuyện đã có Quận chúa làm chủ, có Trần ma ma đích thân trông coi, sẽ không có sai sót gì đâu.”
Ta tự nhủ, đừng lo lắng, đừng suy nghĩ miên man, những thứ đó vốn không phải vì yêu mến mới cho ta. Nếu bị Quý Nhuận Từ tính kế thì đó là số phận của ta, có rơi đầu ta vẫn chấp nhận, nếu chàng có phần thật lòng…
“Tiểu thư, còn sớm lắm, người ngủ thêm một chút đi.”
Ngày chín tháng sáu, trời còn chưa sáng ta đã bị gọi dậy tắm rửa, mặc từng lớp áo lên người.
“Tân nương tử thanh cao thoát tục, trời sinh diễm lệ, không cần trang điểm quá dày, tô môi đỏ chút là đẹp rồi.” Quận chúa Khang Nhạc đang nói, bà còn đích thân kiểm tra khăn trùm đầu, khóe mắt ta nhìn bà, bà dịu dàng cười với ta.
Nghe báo là Quý Nhuận Từ đã cưỡi ngựa đến, đang ở trước cổng hối thúc làm thơ. Tiếng cười nói rộn ràng truyền tới, náo nhiệt lạ thường. Quận chúa Khang Nhạc cười hiền từ, “Là mấy đứa con nhà ta, sau này con gặp thì gọi huynh trưởng, đệ đệ là được.”
“Di mẫu, đa tạ người!” Nói câu cảm ơn này, hơn nửa là thật lòng.
“Nữ tử chúng ta lập gia đình, chỉ cầu vợ chồng hòa thuận, cả nhà mĩ mãn. Tử Minh vì cưới con đã dùng hết tâm tư, trắc trở mọi bề. Sau này hai đứa hãy tin tưởng lẫn nhau, cùng nắm tay nhau vượt qua tháng năm.”
Ta dùng sức gật đầu, không nén được nước mắt.
Ta không có huynh đệ nào ở nhà mẹ đẻ đến, vốn dĩ sẽ do bà mối cõng ta ra ngoài, nào ngờ Quý Nhuận Từ siết chặt tay ta.
“Hôm nay ta đưa nàng ra khỏi cửa, con đường sau này nàng đi cùng ta, đồng cam cộng khổ, không rời không bỏ.”
Ta sửng sốt, mới đáp, “Dạ!”
Kiệu hoa dừng lại giữa tiếng thổi kèn và tiếng pháo nổ, người bên ngoài nói lời chúc phúc, sau đó kiệu hoa bị đá nhẹ vài cái. Bà mối dìu ta xuống kiệu, trao lụa đỏ vào tay ta.
Quý Nhuận Từ bước tới gần, ôn hòa nói: “Ta dẫn nàng vào cửa nhà họ Quý, sau này nhất định sẽ yêu thương và bảo vệ nàng!”
Có người trêu chọc: “Nhìn tân lang kìa, nóng lòng thì thầm với tân nương tử hả?”
“Nói gì thế, cho chúng ta nghe với nào!”
Quý Nhuận Từ cười: “Mời chư vị bằng hữu dùng tiệc, cứ uống thêm vài chén.”
“Tân lang gấp rút muốn bái đường động phòng rồi đây.”
Giữa tiếng cười ồ, ta được đỡ bước qua chậu lửa, bước qua bậc cửa, dưới chân là tấm vải đỏ, từng bước từng bước tiến vào cuộc sống mới, nàng dâu nhà họ Quý.
“Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.
Lễ xong, đưa vào động phòng.”
Từ sảnh đến phòng tân hôn phải qua một đoạn đường, Quý Nhuận Từ đi rất chậm, luôn chờ ta, qua bậc cửa hay bậc thềm đều nhẹ nhàng nhắc nhở. Người xem náo nhiệt đi thành đoàn ở phía sau, cười rộn ràng. Vừa ngồi xuống giường tân hôn, Quý Nhuận Từ còn chưa kịp nói gì đã bị người ta kéo đi, bảo chàng mau mau đi mời rượu để lát nữa mọi người còn náo động phòng cưới.
Mũ phượng rất nặng, đè cổ ta đau nhức, nhưng ta như được ăn mật. Không biết ngồi bao lâu, lại nghe thấy tiếng ồn ào, tiếp theo là bước chân hỗn loạn vào phòng. Ai nấy hối thúc Quý Nhuận Từ vén khăn trùm đầu.
Khi khăn trùm đầu được vén lên, ta ngước mắt lên nhìn. Nháy mắt trong phòng tĩnh lặng rồi khen Quý Nhuận Từ thật có phúc, tân nương đẹp quá. Náo động phòng cũng rất đúng mực, ồ ào bảo Quý Nhuận Từ làm mấy bài thơ thích hợp với hoàn cảnh bây giờ, lại ồn ào bảo ta ăn sủi cảo.
“Có sống không?”
“Sống.”
Mọi người náo động phòng cưới được mời ra ngoài tiếp tục ăn tiệc, để lại ta và Quý Nhuận Từ trong phòng để uống rượu hợp cẩn. Đột nhiên chàng cười thành tiếng khiến ta đỏ mặt.
“Hôm nay vất vả cho phu nhân rồi.”
Phu nhân sao… Ta rất thích cách xưng hô này đấy.
Nhờ chàng gỡ mũ phượng xuống, xoa bóp cần cổ, Phán Nhi đã dẫn người bưng đồ ăn vào.
Quý Nhuận Từ nói: “Nhịn đói cả ngày rồi, nàng ăn chút đi.”
“Chàng thì sao?”
“Đói chứ.”
“Vậy chúng ta ăn chung đi.”
Buổi tối ăn nhiều quá dễ bị đầy bụng, với lại còn phải động phòng nữa…
Ăn năm sáu miếng ta đã no bèn đặt đũa xuống. Đám nha hoàn vào dọn dẹp, ta đi tắm rửa, thay y phục, vốn tưởng rằng đợi ta tắm xong thì Quý Nhuận Từ mới đi tắm nào ngờ chàng đã tắm xong trước và đang chờ ta.
“Phu nhân, chúng ta đi ngủ thôi.”
Mấy ngày không gặp, vốn có rất nhiều chuyện muốn nói.
“Phu nhân, hôm nay là ngày lành tháng tốt chớ trễ nãi, có lời gì thì chúng ta từ từ nói sau.”
Lúc mơ màng chìm vào giấc ngủ, ta tự nhủ sẽ không bao giờ trêu chọc Quý Nhuận Từ nữa, không trêu nổi.
***
Ta bị Phán Nhi lay tỉnh: “Thế tử phi, phải dậy dâng trà rồi.”
Ta lập tức mở mắt: “Thế tử gia đâu?”
“Ngài ấy đang ở tịnh phòng rửa mặt, chải đầu.”
Ta vội vàng nhờ Phán Nhi đỡ ngồi dậy, toàn thân đau nhức nhưng phải cố chịu, chịu đến khi dâng trà xong là có thể về nghỉ ngơi được rồi. Quý Nhuận Từ cũng quan tâm, cả đoạn đường đều đỡ ta đi.
“Nàng đừng lo lắng, mọi người rất dễ gần.”
Người nhà họ Quý rất đông, quả thực vô cùng gần gũi, tổ mẫu cười hiền hòa kéo ta đến bên cạnh khen ta vẽ đẹp, về sau rảnh rỗi thì đến viện của người chơi một chút. Cha mẹ chồng mỉm cười bảo ta hãy sống thật tốt, sớm ngày khai chi tán diệp. Trưởng bối tặng quà ra mắt rất đa dạng. Đồng bối thì hòa thuận, trừ một người, là đại tẩu của Quý Nhuận Từ, quái gở hừ lạnh một tiếng. Các vãn bối thì khỏi phải nói, vô cùng kính cẩn và phép tắc.
Dâng trà xong, mẹ chồng cho chúng ta về tiểu viện nghỉ ngơi. Trong nhà, ba bữa ăn đều dùng tại viện của mình, trừ mùng một và mười lăm phải thỉnh an tổ mẫu, thì bình thường cứ tùy thích. Ai cũng có việc bận rộn, không cần thỉnh an mỗi ngày.
Thậm chí còn cho Trần ma ma đến hầu hạ ta. Tổ mẫu sai người đến nói để chúng ta bồi dưỡng tình cảm, không cần thỉnh an cũng để Quý Nhuận Từ an tâm đọc sách.
Mấy ngày đầu không có việc gì làm, ta và Quý Nhuận Từ ân ân ái ái, chàng xem văn kiện thì ta ở bên cạnh đọc sách, chàng luyện chữ thì ta mài mực, còn vẽ tranh thì ta cũng thêm vào vài nét.
Đến đêm ba mươi tháng chín, chàng tâm sự với ta rất lâu. Sang năm chàng muốn tham gia thi Hội, nếu đậu sẽ tiếp tục thi Đình.
“Tướng công là Cử nhân sao?”
Thấy hai mắt ta sáng rực, con ngươi đầy vẻ sùng bái, chàng bật cười nói: “Thiên hạ có rất nhiều Cử nhân…”
“Thế thì có liên quan gì tới ta đâu? Bọn họ có là Trạng nguyên thì cũng đâu liên quan đến ta. Ta chỉ cần biết tướng công của ta là Cử nhân, sang năm nhất định sẽ đỗ cao thôi.”
“Tiếp theo tướng công cứ việc an tâm học bài, ta nhất định sẽ tự chăm sóc bản thân và hiếu thuận với trưởng bối.”
Đang kỳ tân hôn nên không cần thỉnh an, các trưởng bối hài lòng khi vợ chồng chúng ta ân ái hòa thuận, sớm sinh quý tử, dẫu sao thì Quý Nhuận Từ cũng lớn tuổi rồi.
“Cưới được Di nhi làm vợ, là phúc ba đời của ta.”
Quý Nhuận Từ nói ta có thể cùng chàng vui đùa, cùng chàng náo loạn, cũng có thể cùng chàng học bài khiến chàng vừa không chuyên tâm vừa vô cùng thỏa mãn, rất có động lực. Trước đây chàng lười học hành, cho rằng học đến đâu cũng được, có thi công danh hay không cũng chẳng sao, cứ dựa vào Cung Vương phủ, việc gì phải lo tới ăn uống nữa?
Cho đến khi đại ca xảy ra chuyện, trụ cột gia đình sụp đổ, chàng trở thành Thế tử gia. Bao nhiêu gánh nặng đè trên vai khiến chàng không thở nổi, thế nên bệnh nặng một trận, suýt nữa thì bỏ mạng. Ngự y nói chuẩn bị hậu sự thì chàng sống lại, sau đó ra ngoài học hỏi khắp nơi.
Ta là cô nương khác biệt nhất mà chàng từng gặp, tích cực, nỗ lực để sống, kiên trì giữ mình đi đúng đường. Ta rất muốn nói với chàng, thật ra ta không tốt đẹp như vậy đâu. Bụng dạ ta đầy ý nghĩ xấu xa và độc ác, nếu không phải chàng kéo ta một tay thì không biết giờ phút này ta đang ở nơi nào? Đang làm việc xấu gì nữa? Làm thiếp của người khác, hoặc ta không muốn tranh giành, còn một khi đã giành giật thì lúc ra tay hại người tuyệt đối không nhân từ.
Nhưng ta không thể nói ra mấy lời này được, ta phải cổ vũ chàng, để chàng xem trọng chính mình, thương người trước khi thương mình. Trọng trách trên vai có thể đặt xuống một ít, giao cho huynh đệ ruột. Ta không khuyên chàng giao mấy thứ đó cho những huynh đệ khác, anh em chung một mẹ còn có hai lòng, chứ đừng nói đến anh em cùng cha khác mẹ.
Quý Nhuận Từ phải cố gắng học hành thi khoa cử. Mẹ chồng giao cho ta học thuộc lòng các mối quan hệ trong nhà. Bên tổ mẫu thì cứ cách dăm ba hôm lại đến thỉnh an, trò chuyện cùng lão thái thái, người lớn tuổi nên rất thích tán gẫu với vãn bối.
Ta đụng mặt đại tẩu mấy lần khi đến thăm tổ mẫu, mặt cô ta lúc nào cũng khó chịu, mấy lần liếc nhìn bụng ta rồi cười chế giễu.
“.......”
Ta không biết cô ta muốn làm gì nên bắt đầu đề phòng, nhất là khi hai lần liên tiếp bắt gặp nha hoàn trong viện cô ta trốn sau hòn non bộ khóc tỉ tê. Ta ngẫm nghĩ sau đó nói chuyện này với mẹ chồng.
“Vốn không muốn đem chuyện nhỏ này đến quấy rầy mẹ, nhưng mà hai lần liên tiếp gặp được…”
Bà nhìn ta chằm chằm.
“Chuyện này ta đã biết.” Rồi hỏi han tình hình học hành của Quý Nhuận Từ, bảo ta nên đặt tâm tư lên chàng ấy, phân tích rõ đạo lý phu vinh thê quý cho ta nghe.
“Con dâu xin ghi nhớ lời mẹ dạy.”
Cả hai lần ta đều phớt lờ nha hoàn kia, đến lần ba cô ta khóc lóc tới cầu cứu với ta.
“Nếu ngươi bị oan ức nên đến nói với Vương phi, khóc lóc ở đây có ích lợi gì? Ta không cứu được ngươi.”
Ta nói với Quý Nhuận Từ chuyện này. Chàng nhìn ta một lúc rồi cười nghiêng ngả.
“Loạn quyền đánh chết lão sư phụ. Phu nhân quả thực khiến vi phu khâm phục!”
Ta đã sớm nhìn ra nha hoàn đó là một cái bẫy. Nếu ta giúp cô ta, cô ta qua lại chỗ ta mấy lần, bị người khác nhìn thấy, nếu Đại phu nhân gặp chuyện gì lại đổ lên đầu ta, vu oan cho ta.
Việc xấu xa trong hậu trạch, ta đã chứng kiến ở Tạ gia, còn tự mình trải qua, đại trạch nhà quyền quý còn xấu xa hơn nhiều. Xuất thân của ta không bằng bọn họ, đương nhiên càng phải cần thận dè dặt hơn. Bọn họ dùng âm mưu với ta thì ta sẽ dùng dương mưu, họ gài bẫy, ta không trúng kế mà còn vạch trần họ trước mặt Vương phi.
Một hai lần còn có thể bỏ qua nhưng năm lần thì sao? Đều là con dâu lại thiên vị quá mức, Vương phi không sợ sẽ làm lạnh lòng Quý Nhuận Từ ư? Lúc ở bên tổ mẫu ta lại gặp Đại phu nhân mấy lần, ánh mắt cô ta nhìn ta càng oán giận, không giấu được hoặc nói là căn bản cô ta không hề muốn che giấu. Ngay cả tổ mẫu cũng nhìn ra, dùng lời lẽ khuyên can nhưng cô ta vẫn cố chấp như cũ.
Cho đến ngày mười ba tháng Chạp, đại phu bắt mạch bình an, cho biết ta đã mang thai gần hai tháng, khắp phủ ai nấy vui mừng, Hoàng hậu nương nương cũng phái người tới ban thưởng.
Trong phủ dần dần lan truyền tin không chỉ ta mang thai hai tháng mà còn đứa bé trong bụng không phải của Quý Nhuận Từ.
Quý Nhuận Từ tức giận, tự mình điều tra, là một nha hoàn, dùng loạn côn đánh c.h.ế.t, cho tất cả hạ nhân trong phủ chứng kiến, đây là lần đầu tiên chàng bảo vệ ta trước mặt người khác. Vương phi trách chàng quá đáng.
“Nếu ngay cả một nha hoàn nói xằng bậy cũng không trừng trị được thì con còn làm Thế tử Vương phủ này làm gì?”
Sắc mặt Vương phi lạnh lùng, chàng lại nói: “Mẫu thân đừng bất công quá đáng, cái nào đúng cái nào sai người rõ hơn ai hết. Tỷ ta là con dâu của người, Tạ Di cũng thế. Mẫu thân là chủ mẫu Vương phủ, chấp chưởng trung quỹ, tin đồn nổi lên người thật sự không hay biết chút nào sao? Người biết nhưng vì sao không trừng trị? Là khoan dung hay bao che? Hay muốn dùng chuyện này bức ép Tạ Di?”
“Hỗn xược!” Vương phi tát Quý Nhuận Từ một cái.
Quý Nhuận Từ cười giễu: “Con không phải người mẫu thân kì vọng, không văn thao võ lược giống đại ca. Khi đại ca gặp chuyện không may, con thật sự rất khổ sở, Thế tử Vương phủ này là do các người ép con nhận, không phải do con khóc lóc, cầu xin mà có. Mẫu thân vẫn còn hai đích tử, có thể trao vị trí Thế tử cho bất cứ ai trong số họ. Quý Nhuận Từ con chưa từng mong muốn!”
Vương phi tức đến phát bệnh.
Ta khó hiểu hỏi Quý Nhuận Từ: “Chàng không phải là người tùy hứng, tại sao lại nói như thế?”
Chàng nhìn ta rồi đặt tay xuống bụng ta, “Nếu ta không làm loạn, không kiên định giữ lập trường, khi đứa bé này sinh ra, là con gái thì thôi, còn nếu là con trai thì phải rời xa nàng, trở thành con của đại tẩu.”
Cả người ta rét lạnh, run rẩy. Nước mắt rơi xuống, ta nắm chặt ống tay áo của chàng: “Ta không muốn, ta không đồng ý, ta không đành lòng đâu!”
Đại phu nhân là người có bệnh thần kinh, là một con rắn độc. Cô ta nghĩ Quý Nhuận Từ cướp vị trí Thế tử của trượng phu cô ta, còn ta cướp vị trí Thế tử phi của cô ta, sao có thể đối xử thật lòng với đứa bé chứ?
“Thế nên ta mới làm loạn đúng lúc này. Nếu họ dám cướp con của chúng ta thì ta lập tức vào cung xin từ bỏ ngôi vị Thế tử này, dẫn nàng và đứa bé ra ngoài sống, không cần dựa vào tổ tiên ta vẫn có thể cho nàng được danh cáo mệnh. Nàng cũng phải nhớ một điều, đồ ăn phải cẩn thận, chớ thèm gì cũng ăn. Phán Nhi, Khả Nhi có thể tin tưởng, Trần ma ma cũng thế, còn những kẻ khác thì nên xem xét. Đồ ăn mỗi ngày, một khi thấy không đúng thì đừng ăn, huân hương cũng bỏ hết. Tiếp theo chúng ta không chỉ đề phòng người trong phủ mà còn cả người bên ngoài. Vương phủ tuy nhiều con cháu nhưng vẫn do thứ huynh sinh ra, đứa bé trong bụng nàng là đích tử, đích tôn nữ, nó phải chịu rất nhiều thứ…”
Ta không khỏi rùng mình.
“Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó, ta hiểu.”
Các hoàng tử muốn đoạt vị đều không chừa thủ đoạn nào, Vương phủ chẳng phải là phiên bản thu nhỏ của cuộc chiến tranh giành quyền lực hay sao. Con trai thì công khai tranh giành, con dâu thì âm thầm đấu đá. Con cùng một mẹ còn tranh giành đến dầu sôi lửa bỏng, huống hồ là không cùng một mẹ, không phải ngươi c.h.ế.t thì ta sống.
“Có phải khi còn nhỏ chàng đã chịu rất nhiều uất ức không?”
Quý Nhuận Từ thấy ta đau lòng, cười lắc đầu: “Ngược lại thì chưa từng. Tài văn thao võ lược của đại ca rất nổi bật, các huynh đệ khác ai nấy đều có năng lực. Duy có ta lười biếng, tuy không hề chọc chó ghẹo chim, đến thanh lâu cợt nhả, đánh bạc thành thói nhưng yến tiệc của thế gia công tử, thơ ca, đi chơi Tiết Thanh minh đều không thiếu buổi nào.”
Ta nhíu mày: “Mấy yến tiệc đó chỉ cần đến là xong sao? Chàng mà không có chút bản lĩnh, sẽ bị người khác chê cười đúng không? Có phải ban ngày chàng đi chơi, đêm về thì đốt đèn cực khổ đọc sách không?”
“Người hiểu ta chỉ có phu nhân.”
Tiệc rượu của thế gia công tử, hoặc có tài hoa văn chương hoặc biết viết vài chữ. Quý Nhuận Từ thuộc nhóm người được tâng bốc, chàng ôn hòa hiền lành không tranh giành, không có nghĩa là không biết xấu hổ, không biết cố gắng.
Có thể chơi chung với nhau, có ai mà trong bụng không có tí kiến thức nào? Bọn họ la cà, chẳng qua vì trong nhà có cha huynh chống đỡ, chỉ cần không gây rắc rối, yên ổn làm linh vật là được. Cho dù thật sự có tài thì cũng không thể quá nổi bật mà tranh giành với huynh trưởng.
Sau một lúc lâu, Quý Nhuận Từ lại nói: “Di nhi an tâm, mọi việc đã có ta, đứa bé sẽ lớn lên bên cạnh chúng ta, không ai có thể cướp đi được!” .\