Khi lần nữa đến thỉnh an tổ mẫu, bà nói với ta rất nhiều chuyện, cũng dạy cách tồn tại nơi đại trạch, cách để lập uy.
“Do con không chịu thua thiệt, để tổ mẫu phải nhọc lòng.”
“Không trách con, nhà chúng ta ấy à, nhìn bề ngoài thì bóng bẩy, thực chất đã mục nát, thật đúng với câu Kim ngọc kỳ ngoại, bại tự kỳ trung.”
Tổ mẫu nắm tay ta, “Đứa nhỏ Nhuận Từ này, từ nhỏ đã nghịch ngợm càn quấy, rất kém cỏi, lớn lên thì hiểu chuyện hơn, bắt đầu đọc sách, luyện võ, nhưng dần dần không còn thân thiết với người nhà nữa. Nó vui vẻ hay đau buồn cũng chưa bao giờ nói với chúng ta. Lớn chút nữa, cũng không muốn xin tiền trong nhà mà ra ngoài ngao du, hết năm này tới năm khác, không về nhà. Lúc đại ca nó xảy ra chuyện, khi nó trở về cả nhà đều đang khóc, nó chỉ đỏ mắt, ngây ngốc nhìn linh vị. Ai nấy đều tranh giành vị trí Thế tử, chỉ có nó là hờ hững, làm việc của mình. Vị trí Thế tử rơi vào đầu nó, nó cũng chẳng hề tỏ vẻ vui mừng, cũng không muốn gánh vách trách nhiệm. Bảo nó cưới vợ, người này không được, người kia không ưng, từ chối tất cả. Sau đó rời nhà một năm nửa năm không về, tất cả chúng ta đều cho rằng nó sẽ như vậy cả đời…
Cho đến năm ngoái nó về nhà nói đã yêu mến một cô nương, biết được là thứ nữ nhà thương nhân, mẫu thân nó đã lấy cái c.h.ế.t ra đe dọa, nó liền tự đ.â.m mình hai nhát. Lúc này chúng ta mới hiểu, không phải là nó không có lập trường, chỉ là chưa gặp được thứ mình mong muốn nên mới không bận tâm, một khi đã gặp được thứ yêu thích thì nó nhất định sẽ liều mạng đoạt lấy. Nó đã cam đoan với phụ mẫu, chỉ cần đồng ý lần này thì nó sẽ vươn lên, gánh vác trách nhiệm trên vai. Thằng bé này nhìn bề ngoài thì vô tâm nhưng thực ra so với ai hết nó rất mềm lòng, có trách nhiệm, càng không muốn tranh giành với huynh trưởng… Mẫn thị là người ngu xuẩn, đến bây giờ cũng không hiểu cần phải làm gì, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc ganh đua với con. Con chớ tranh giành với nó làm gì, chiến thắng thì người khác vẫn trách móc con, ngược lại chờ nó hành động, chờ đến khi lòng thương hại cạn kiệt thì đời nó cũng xem như kết thúc.”
Ta không nhịn được hỏi: “Không có ai khuyên tẩu ấy sao?”
“Sao lại không khuyên, lời tốt lời xấu đã nói cả rồi, nó chẳng nghe lọt câu nào.”
Ta hiểu, hiểu vì sao tổ mẫu lại nói ta những điều này, họ chưa thật sự chấp nhận ta, nói cho cùng vẫn xem thường ta. Bọn họ xuất thân danh môn, bị Quý Nhuận Từ kiên quyết gây khó dễ mới đồng ý cưới ta, bề ngoài thì họ nhịn, còn trong lòng vẫn bực tức. Hôm nay muốn ta nhường nhịn, cho ta biết Quý Nhuận Từ đã vì ta mà trả giá thế nào, để ta thấy áy náy mà dễ dàng bỏ qua.
Nhưng dựa vào đâu chứ? Đều là lần đầu làm người, dựa vào cái gì muốn ta nhường nhịn Mẫn thị, một quả phụ chứ? Cô ta lễ độ, tự ta sẽ kính trọng. Cô ta xấc xược, còn muốn ta chịu thiệt, nhường nhịn thì ta không đồng ý.
“Tổ mẫu, người yên tâm, con biết nên làm thế nào.”
Nếu lần sau Mẫn thị còn trêu chọc ta thì ta chơi tới cùng. Nhưng trước lúc đó, ta phải gặp Mẫn thị một lần, nghe lọt tiếng người thì về sau chung sống hòa thuận, còn không nghe lọt tai, cô ta hạ độc thủ với ta thì đừng trách ta chém đứt tay ả.
Trước khi gặp cô ta, ta và Quý Nhuận Từ đã thương lượng về Vương phủ và các mối quan hệ trong đây, suy nghĩ xem rốt cuộc Mẫn thị muốn điều gì, có thêm cô ta thành kẻ thù chi bằng để cô ta lên chung một thuyền.
Quý Nhuận Từ nói: “Tiền bạc, địa vị, đứa con. Trong tay tẩu ta không có nhiều tiền, mẫu thân không trao quyền trong Vương phủ, tẩu ta cũng không có con.”
“Vậy thì cho cô ta nhận con thừa tự, bất kể là dòng thứ của Quý thị hay Mẫn gia…” Ta dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Đứa bé này từ Mẫn gia là tốt nhất, chung huyết thống thân tình với cô ta, vì đứa bé cô ta sẽ thỏa hiệp nhiều hơn. Tiền bạc thì dùng của Vương phủ để trói buộc, quyền hành… Tại sao mẫu thân lại không giao quyền quản gia, hoặc là thiếu hụt nghiêm trọng không có cách nào giao nộp, hoặc là quá nhiều đến mức không muốn buông ra. Chàng là Thế tử, nên được biết tình hình của Vương phủ.”
Quý Nhuận Từ gật đầu: “Ta sẽ nói chuyện với phụ mẫu.”
Mẫn thị không ngờ ta lại hẹn cô ta uống trà, ngắm hoa mai. Mặt mày cô ta sa sầm, khóe miệng cười quái dị.
“Mời đại tẩu ngồi.”
“Ngươi hà tất phải làm bộ làm tịch, nhìn thật buồn nôn.”
Mỉa mai, nói móc thì có làm sao, ta đã nghe nhiều lời ác độc hơn nữa kìa.
“Hôm nay mời đại tẩu đến đây là muốn nói chuyện với đại tẩu, xem sau này chúng ta có thể chung sống hòa thuận được hay không?”
Mẫn thị nhìn ta từ trên xuống dưới, “Ngươi? Xứng sao?”
“Cùng là con người, đại tẩu phân cao thấp, giàu nghèo hay phẩm chất với ta thì cũng thế thôi. Nhìn trang phục hôm nay của tẩu, chất liệu không mới mẻ, trang sức cũng lỗi thời, không biết là mẫu thân không cho tẩu thêm tiền hay là tẩu dùng tiền đó làm việc khác. Bất luận là làm gì thì đại tẩu à, tẩu sống không như ý, là thiếu tiền!”
Trước khi cô ta nổi giận, ta nói tiếp: “Mà thứ ta không thiếu nhất chính là tiền. Vương phủ nhiều người ăn uống thế kia, một năm phải chi không ít tiền, không biết là khoản thu có bù vào được không, là thu không đủ hay là mỗi năm đều có dư…”
Vương phủ không thể có dư. Mấy trăm người ăn uống, chủ tử, lương nô tài hàng tháng, còn phải giữ một ít để đút lót cho Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ trong cung. Tuy ta không quản gia nhưng qua sắc mặt của nha hoàn, bà tử bên cạnh Vương phi có thể nhìn ra manh mối. Vương phủ hàng năm thiếu hụt, hoặc là Vương phi tự cầm đồ cưới bù đắp vào, hoặc lấy đầu này đắp đầu kia, nếu Vương gia còn nuôi binh lính riêng…
Mẫn thị phẫn nộ: “Ngươi thì biết cái gì?”
“Ta là nữ tử thương nhân, ta không hiểu quy củ đại trạch nhà quyền quý, nhưng ta biết cách kiếm tiền.”
So với sự thanh cao của bọn họ, ta rất thiết thực. Cha mẹ tốt cũng không bằng có nhiều tiền. Dựa núi dựa sông không bằng dựa vào chính mình. Giống như Quý Nhuận Từ, ta có yêu chàng không? Ta nghĩ là có, ta yêu con người chàng, càng yêu cách chàng đối xử tốt với ta, một khi chàng không thương ta nữa thì ta sẽ không chút do dự mà bỏ đi.
Ta luôn muốn buôn bán nhưng chưa tìm được đồng minh thích hợp. Đoán là Mẫn thị thiếu tiền.
“Đại tẩu, nếu như tẩu muốn nuôi đứa bé bên mình, ngoại trừ con ta, chỉ cần cha mẹ nó đồng ý, đứa bé đồng ý thì ta và Thế tử gia có thể giúp tẩu lo chu toàn, cho dù là đứa bé Mẫn gia cũng được. Sau này phân gia, phần thuộc về Thế tử gia, ngoại trừ do tổ tiên giao ước không thể cho thì kim ngân châu báu đều cho tẩu chọn lựa, tùy ý lấy.”
Mẫn thị nghe vậy, cả người không ngồi yên được nữa, chỉ tay vào ta: “Ngươi, ngươi có thể quyết định ư?”
“Trước khi nói với đại tẩu những điều này, ta đã bàn bạc với Thế tử gia. Người Thế tử gia kính trọng nhất chính là đại ca, đại ca xảy ra chuyện lòng chàng cũng đau như cắt. Muốn vì đại ca làm chút chuyện trong khả năng, như chăm sóc tốt cho đại tẩu chẳng hạn, nhưng chàng vẫn là nam nhân, gần gũi với tẩu nhiều quá thì không hay. Ta nói nhiều như thế, thành tâm thành ý muốn thân thiết với đại tẩu, có được hay không còn chờ tẩu cho một trả lời chính xác.”
Mẫn thị mím môi, đỏ mắt nói: “Muốn nuôi con thừa tự của Mẫn gia nói dễ vậy sao. Vương phủ từ lâu đã là cái vỏ rỗng, cho dù phân gia cũng là chuyện của nhiều năm sau, tới lúc đó còn được chia bao nhiêu chứ?”
“Vậy thì mua bán làm ăn, bù đắp vào khoản thâm hụt, tích lũy tiền bạc, có Vương phủ làm chỗ dựa thì muốn làm chuyện gì chẳng phải dễ dàng hay sao?”
Mẫn thị yên lặng hồi lâu: “Ngươi cho ta suy nghĩ một chút.”
Thật là người khó hiểu, lúc bắt nạt ta thì không cân nhắc, lúc hại ta thì không cân nhắc hậu quả, bây giờ mua bán kiếm tiền lại muốn suy nghĩ. Đúng là bùn nát không trát được tường.
Hai ngày sau, Mẫn thị lại tới hỏi ta: “Buôn bán có cần bỏ tiền không?”
“Không cần, bởi vì trong hai năm đầu tẩu cũng không được chia tiền.”
Khiến Vương phi nắm quyền quản gia, không dám để lộ có thể thấy thiếu hụt rất lớn.
Phán Nhi nhỏ giọng hỏi: “Thế tử phi sẽ lấy đồ cưới ra sao?”
“Đương nhiên là không, ta đâu có ngốc.”
Ta có thể giúp kiếm tiền, còn việc đem đồ cưới bù vào thiếu hụt, xin lỗi ta bất tài, không làm được.
Bệnh của Vương phi qua mấy ngày là khỏe, bà gọi ta và Quý Nhuận Từ đến. Lúc chúng ta đến, Vương gia, Mẫn thị, mấy huynh đệ đích xuất, thứ xuất của Quý Nhuận Từ và vợ của họ đã đứng bên cạnh. Ai nấy đều nín thở. Vương gia cho người mang sổ sách gần hai mươi năm lên.
“Cổ nhân thường nói có sai thì sửa, có bệnh thì chữa. Vương phủ bề ngoài hào nhoáng, bên trong đã sớm trống rỗng. Giờ đây mẫu thân các con đã lớn tuổi, nhiều lúc lực bất tòng tâm, đã bàn bạc với ta giao quyền quản gia ra, các con xem, ai có thể nhận được?”
Từng người một đều trầm mặc. Vương phủ che giấu thâm hụt rất tốt, bên ngoài không thấy, còn người sống bên trong ít nhiều cảm nhận được.
“Sao các ngươi không nói câu nào? Bình thường không phải luôn tranh quyền quản gia hay sao?” Vương gia bực tức, hiển nhiên ông rất giận.
Đây là một mớ hỗn độn, ai nhận lấy thì người đó xui xẻo.
Vương gia nhìn ta: “Thế tử phi thấy thế nào?”
Ta nhìn Quý Nhuận Từ. Chàng cười khích lệ với ta, khẽ gật đầu. Ta biết nếu ta cự tuyệt sẽ bị người trong Vương phủ xem thường, không coi trọng, trách ta là thương nhân lại chẳng thể ra mặt. Củ khoai nóng bỏng tay này, bất luận thế nào cũng sẽ rơi vào tay ta, chi bằng dứt khoát nhận lấy.
“Thưa phụ thân, con nhận cũng được. Thứ nhất, con muốn biết thiếu hụt hết thảy là bao nhiêu, vay mượn của ai, tiền lãi nhiều hay ít, khi nào cần trả? Sổ sách cũng cho các vị huynh đệ xem qua, mấy chị em dâu cũng nhìn một lần, tránh cho sau này con không quản nữa thì bị kẻ khác nói tham ô tiền của trong nhà.
Thứ hai, bây giờ con đang có thai, vẫn cần mẫu thân phải vất vả thêm một hai năm nữa, trước tiên con sẽ sắp xếp lại mọi thứ trong phủ, điền trang bên ngoài, cửa hàng cũng phải chỉnh đốn lại, có thể kiếm tiền thì giữ lại, không được thì đóng cửa, chuyển qua buôn bán khác. Thứ ba, một khi con đã nhận, phải theo con phân phối, chỉ thị làm việc, chớ đến lúc đó mọi người đứng ra phản đối, nghi ngờ bất kì quyết định nào của con.”
Quý Nhuận Từ nắm chặt tay ta, ủng hộ và tiếp thêm sức lực cho ta. Lần đầu tiên ta nhìn thấy sự tán thưởng trong ánh mắt của Vương gia. Ánh mắt Vương phi nhìn ta, có rất nhiều sự đánh giá, nhẹ nhàng than vãn.
“Tất cả sổ sách đều ở đây, mỗi người các con có thể xem xét. Hôm nay đã cho các con lựa chọn, ai nấy đều lẫn tránh. Nếu Thế tử phi đã nhận cục diện rối rắm này, từ nay về sau ai dám lên tiếng dị nghị, ta sẽ dứt khoát đuổi ra khỏi phủ, tuyệt đối không khoan dung.”
Chẳng qua là sau khi nhìn thấy sổ sách thiếu hụt gần năm trăm vạn lượng, cả người ta thấy không ổn lắm. Đặc biệt là tiền lãi rất cao, đến cả Quý Nhuận Từ cũng chán ngán. Chớ đừng nói tới những người khác, mặt ai cũng tái mét, đang vui mừng vì đã không mở miệng nhận mớ hỗn độn này.
Trên đường quay về tiểu viện, Quý Nhuận Từ nhiều lần muốn nói gì đó lại thôi. Ta dựa vào vai chàng, “Ban đầu chúng ta đã nói là đồng cam cộng khổ.”
Tiền lãi cao như thế, có ai chịu nổi? Vương gia, Vương phi nghĩ thế nào mà dám đụng vào thứ đó… Quý Nhuận Từ hỏi ta có dự định gì?
“Lấy danh nghĩa của Vương phủ, nhờ Tạ gia làm cầu nối, hỏi mượn nhà giàu có nhất Giang Nam, Thẩm gia. Mượn tiền là phần đầu, bắt tay làm ăn với Thẩm gia là phần thứ hai, mượn tiền của Thẩm gia để sinh lời.”
Quý Nhuận Từ nhíu mày: “Thẩm gia sẽ đồng ý chứ?”
“Việc mượn tiền do Tạ gia đứng ra đảm bảo, họ sẽ đồng ý, hơn nữa khoản tiền này không nhất thiết phải từ Thẩm gia. Tạ gia có tiền, nhưng trên danh nghĩa phải thông qua Thẩm gia, Tạ gia đã cho ta nhiều đồ cưới như vậy, nếu còn bỏ ra một khoản tiền lớn nữa sẽ khiến kẻ khác chú ý tới.”
Quý Nhuận Từ thôi nhíu mày: “Không ngờ Vương phủ lại nợ bên ngoài nhiều như vậy.”
Ai có thể nghĩ tới chứ? Có ai ngờ tới Quý Nhuận Từ rạng rỡ cưới ta về, mà Vương phủ phải đi vay ba trăm lượng, còn có con dấu riêng của Vương gia, thật khiến thiên hạ cười chê!
“Chuyện này không cần giấu giếm người ngoài sao?” Quý Nhuận Từ lại hỏi.
“Vì sao phải giấu? Phải lộ chút thông tin ra ngoài chứ. Nhân vô thập toàn, không mang nợ thì người ngoài sẽ nói Vương phủ trung gian kiếm lời, ăn hối lộ, trái pháp luật, nhưng thiếu nợ như vậy thì phải cho người khác biết được, biết rằng Vương phủ minh bạch, nếu không sẽ không thiếu nhiều tiền đến thế.”
“......”
Quý Nhuận Từ im lặng, rồi đứng lên nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đến trao đổi chuyện này với phụ thân.”
Trước đây sợ người khác biết được sẽ cười nhạo nên bưng bít chặt chẽ. Cần thể diện là một chuyện song đối mặt với thực tế chẳng phải tốt hơn sao?
Quý Nhuận Từ không về ăn cơm, ngược lại Vương gia phân phó nhà bếp đưa tới hai phần đồ ăn lớn. Ta ăn vài miếng, còn lại cho Phán Nhi bưng xuống phân chia cho mọi người.
Đại tẩu Mẫn thị vội vã tới, “Cô to gan thật, mắc nợ nhiều thế mà cũng dám nhận.”
“Nếu không thì sao? Ở vị trí nào thì phải hoàn thành trách nhiệm của vị trí đó, nếu ta không nhận, có phải các người sẽ xem thường ta không? Ta thấy đây là một cơ hội rất tốt, chỉ cần ta giải quyết hết số nợ đó, sinh hạ đích tôn, vậy thì sẽ ngồi vững vị trí Thế tử phi này, đứng vững trong Vương phủ, còn ai dám đem chuyện ta là thứ nữ thương nhân ra nói nữa? Đại tẩu nói có đúng không?”
Đại tẩu trừng mắt nhìn ta mấy lần, “Um, đây là toàn bộ số tiền ta có được, cho ta tham gia vào, cô đừng làm mất hết của ta đấy!”
Ta nhìn hộp gấm mỉm cười: “Tẩu giúp ta hỏi thêm các chị em dâu khác có muốn tham gia vào không, Vương phủ mua bán lớn chúng ta không xen vào được, nhưng mấy mối nhỏ nhặt có thể kiếm chút đỉnh.”
Muốn thật sự mua bán lớn nhất định cần Quý Nhuận Từ hoặc Vương gia ra mặt. Mấy trăm vạn lượng bạc đâu phải một nữ nhân như ta có thể vay được. Họ mua bán lớn, bọn ta đi theo kiếm chút tiền lẻ, không nói kiếm đầy một chậu, chí ít cũng được một vạn tám ngàn, nếu kinh doanh tốt thì ba năm có mấy chục vạn cũng đáng kì vọng lắm.
Mấy chị em dâu khác cũng tham gia vào nhưng không nhiều bằng đại tẩu, rất thận trọng, càng làm ta bất ngờ hơn cả là mẹ chồng, Vương phi cũng góp chung.
“.......” Họ thiếu tiền đến nỗi này ư, ông trời của ta ơi!
Sau khi hoàn cảnh trong nhà được xé toạc , các thứ huynh thứ đệ đã tĩnh tâm hơn, không gây chuyện cho Quý Nhuận Từ nữa. Đều tìm cách kiếm tiền, vì gia đình nhỏ của mình cũng được, vì mọi người trong Vương phủ cũng được, đoàn kết chưa từng thấy.
Ngay cả vào cung yến Giao thừa, ta đi theo vào cung, Hoàng hậu nương nương cũng kéo tay ta nói một hồi lâu: “Ta từng cho rằng muội được gả vào Vương phủ là phúc tu luyện mấy đời, bây giờ nghĩ lại, Nhuận Từ cưới được muội mới là phúc của nó.”
“Dù nương nương có tin hay không thì tình cảm giữa muội và Thế tử không hề bị trộn lẫn quyền thế và vật chất.”
“Cõi đời này khó tìm nhất chính là chân tình, nhất định phải sống thật hạnh phúc đó.”
Trở về từ cung yến, tiếp theo đến đêm Giao thừa đoàn viên, ta đang có thai nên không cần làm gì nặng. Sáng sớm giúp mẹ chồng phát tiền thưởng, các nha hoàn, bà tử vô cùng bất ngờ, ai cũng cho rằng năm nay tám chín phần là không có tiền thưởng, kết quả ngược lại nên vui mừng không ngớt.
Như đại tẩu nói, tiền thưởng bao nhiêu là được? Tiêu tiền chân chính là phải đưa cho nam nhân làm, như vậy mới là nước chảy ra ngoài. Đừng tưởng Vương phủ cao cao tại thượng, ở trên cao nói xuống là người khác sẽ làm việc cho, vẫn phải cho tiền, còn phải cho nhiều nữa kìa. Cho ít, người ta sẽ cười sau lưng.
Giờ thì hay rồi, Vương phủ thiếu nợ mấy trăm vạn lượng, nhất thời sẽ không ai tới cửa mượn tiền nữa, cũng là lấy đá thử vàng.
Quý Nhuận Từ đẩy một bát canh ngọt đến trước mặt ta, “Nàng nếm thử đi, mùi vị không tệ.”
Ta dựa sát vào người chàng: “Cảm ơn tướng công.”
Đây cũng là một vị khiến người khác khó tin. Gọi Thế tử gia thì có vấn đề gì đâu chứ? Cứ muốn ta gọi là tướng công, thêm nụ hôn sẽ làm chàng ta vui vẻ cả ngày. Có thể làm gì được đây, trượng phu của mình mà, phải cưng chiều, dỗ dành thôi.
Bát canh ta thấy có chút ngán, ăn hai muỗng thì dừng chén, chàng rất tự nhiên bưng lên ăn tiếp, ăn hết từng chút một, còn hỏi ta có muốn ăn nữa không? Mọi người đều nhìn lại, làm sao ta ăn nổi.
“Tình cảm của Thế tử và Thế tử phi thật tốt.” Đại tẩu chua xót nói, không ngừng nháy mắt với ta.
Ta biết cô ta muốn Thế tử gia đề cập đến chuyện con thừa tự, bên người có đứa bé, cũng có nơi để gởi gắm. Ta đẩy nhẹ Quý Nhuận Từ, chàng đặt bát xuống, lấy khăn lau miệng cho ta rồi mới lên tiếng: “Đại tẩu cũng nên nhận con thừa tự đi, cho náo nhiệt. Quý gia không có thì chọn từ Mẫn gia cũng được.”
“.......”
“.......”
Tất cả mọi người rất khiếp sợ, không ngờ Quý Nhuận Từ sẽ nói như thế.
Đại tẩu đúng lúc nhìn Vương gia và Vương phi: “Phụ thân, mẫu thân, Thế tử gia nói đúng, con dâu cũng muốn nuôi một đứa bé, sẽ vui vẻ hơn, không nghĩ tới mấy chuyện ngổn ngang nữa.”
Vương gia không lên tiếng.
Vương phi hỏi: “Con chọn được ai chưa?”
“Con muốn chọn trong Mẫn gia…” Giọng đại tẩu càng nhỏ hơn. Đứa bé kế tục đến từ Mẫn gia, mang họ Quý, đích tử của đại phòng, tương lai sẽ được chia một phần tài sản.
Vương phi bỗng nhiên hừ lạnh: “Chắc là các con đã nghĩ cả rồi, còn hỏi ta và Vương gia làm gì? Cứ làm theo ý con đi, chỉ có một điều, sau này không được phép gây sự nữa, nếu không sẽ không tha cho con!”
Đại tẩu lập tức quỳ xuống dập đầu: “Tạ ơn phụ thân, tạ ơn mẫu thân, sau này con dâu sẽ an phận thủ thường, không gây chuyện nữa.”
Một đứa bé, một phần gia sản, là chỗ dựa cũng là hy vọng. Đại tẩu thấy được, là được rồi.
Ăn cơm tất niên xong, phát tiền mừng tuổi cho mấy đứa nhỏ, tiện thể đón Giao thừa. Thiếu nhiều tiền như thế, ta phát hiện người trong Vương phủ không hề sốt ruột, vẫn ăn uống bình thường. Đúng vậy, người nên nóng lòng là ta mới phải.
Từ khi di nương qua đời, đây là năm sung túc nhất với ta, có Quý Nhuận Từ bên cạnh, trong bụng có con của chúng ta. Nằm trong lòng chàng nói về năm mới sẽ ra sao, bình an, thuận lợi, như ý, mọi việc thành công rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng pháo nổ năm mới đánh thức ta dậy, ta không dậy nổi bèn xoay mình ngủ tiếp, bị Phán Nhi lay tỉnh bảo dùng cơm trưa, mới phát hiện bên gối nằm có mười tám cái hà bao.
“Thế tử gia tặng người tiền mừng tuổi đó.”
Ta cười mở nó ra, là những bài thơ nho nhỏ. Ta sắp xếp từng cái, tựa như nhìn thấy mười tám năm Giao thừa, vui vẻ, có chàng bầu bạn bên cạnh. Còn ta tặng chàng quà mừng tuổi rất thô tục, một trăm ngàn ngân phiếu. Ta biết chàng có lòng tự tôn, bình thường chưa bao giờ hỏi xin tiền ta, ta cũng không hỏi chàng kiếm tiền bằng cách nào, tiền mua trâm cài, vòng tay, thức ăn cho ta từ đâu mà có.
Chờ chàng trở về, hỏi ta có thích tiền mừng tuổi không?
“Ta thích, còn tướng công thì sao? Có thích tiền mừng tuổi của ta không?”
“Có chút không thoải mái lắm, giống như tiểu bạch kiểm được phu nhân bao nuôi vậy.” Chàng sờ mặt mình, nghiêm túc nói bậy, “Gương mặt này của ta hành nghề tiểu bạch kiểm chắc sẽ được xếp hàng gọi tên đấy, nhưng mà ta vẫn thích tự mình kiếm tiền, nuôi phu nhân hơn.”
“Chàng chê đúng không, lần sau ta không cho nữa.”
“Phu nhân, phu nhân, vi phu nào dám chê, trong lòng vi phu rất vui, vui vì phu nhân không chỉ lo ăn lo ở, mà còn nghĩ tới cái túi eo hẹp của vi phu. Nhưng chuyện phu nhân cho tiền, chỉ có lần này, lần sau không như thế nữa.”
Ta gật đầu rồi cho qua chuyện này. Ngoài mong đợi, hai tháng sau, chàng cầm về hai trăm lượng, nói rằng hùn vốn làm ăn với bằng hữu, kiếm được một khoản nhỏ, đây là lợi nhuận, còn tiền vốn thì đợi mấy tháng nữa lại chia.
“Trước kia chàng từng làm ăn ư?” Ta hỏi.
“Trước giờ mọi người cảm thấy ta là Thế tử, không bận tâm chuyện tiền bạc nên không ai mời ta góp vốn. Nay biết Vương phủ thiếu món nợ lớn, họ thấy thích hợp nên gọi ta làm chung, khoản này khoản kia, gom góp cũng nhiều.”
“Đúng là có nhiều bạn bè thì càng dễ đi mà.” Ta hâm mộ c.h.ế.t mất.
Ta vội đưa cho chàng khoản tiền mà nữ quyến chúng ta góp được, nhìn xem có thể làm gì không, kiếm chút đỉnh cũng được, chứ để mãi ở chỗ ta thì mọi người cũng không yên tâm. Quý Nhuận Từ lắc đầu, bật cười nhưng cũng nhận lấy.
Tháng ba chàng phải đi Giang Nam một chuyến, thương nghị hỏi vay mượn Thẩm gia, nếu thành công thì tiền lãi bao nhiêu, mấy năm trả hết nợ, tất cả đều giấy trắng mực đen viết ra hết.
“Nhất định tháng bảy ta sẽ trở về, chờ nàng sinh con xong, ta sẽ tham gia thi Hội.”
Ngàn vạn lời nói chỉ gói gọn trong một câu: “Trên đường đi chú ý an toàn, dù có được hay không cũng phải bình an trở về!”
***
Thuyền nát vẫn còn ba phần đinh, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tới bước đường cùng là bán đồ cổ và tranh chữ, ta góp thêm một ít, nhất định phải hết năm trăm vạn lượng này. Mấy tháng sửa sang nhà kho, phát hiện ra không ít tranh vẽ bị ẩm ướt, không được bảo quản tốt nên gỗ bị lên mốc. Ta không biết mẹ chồng có biết quản gia không nữa.
Hiện tại, về đồ dùng của các phòng, sau khi ta, Vương gia và Vương phi bàn bạc, sẽ thuộc về các phòng, không cần trả lại, sau này có hư hỏng thì cũng là của họ. Nếu thấy ít thì cứ đến tìm ta, để bổ sung thêm nhưng chẳng có ai đến nói chuyện này cả.
Lại tìm thêm ít đồ cổ, tranh chữ cầm đến cửa hàng để bán. Những thứ này sống không mang theo, c.h.ế.t không mang đi, cũng không thể làm cơm ăn, một khi gìn giữ không tốt sẽ mục nát, chi bằng đổi thành bạc để trả nợ. Ta nói xong, mọi người trong phòng nhìn ta. Vương gia yên lặng hồi lâu, vẫn đáp ứng, bán tranh chữ!
Vương phủ bán tranh chữ, mặc dù có hư hại cũng có kẻ giành nhau mua, suýt nữa thì đánh nhau. Ta nhanh trí, vội vàng tìm một cửa hàng cho bọn họ đấu giá mua tranh. Còn thuyết phục mấy chị em dâu, bảo họ về nhà mẹ đẻ tìm ít đồ đem bán, phải nhân cơ hội này mở rộng việc kinh doanh.
Từ việc đấu tranh tranh chữ, đồ cổ tại gia đến bán giúp nhà người khác, giúp các thương nhân lui tới. Việc mua bán này làm thế nào, ta cũng mơ hồ, dù sao thì lúc kiếm được nhiều tiền cũng là lúc Quý Nhuận Từ trở về, ta cũng sắp sinh.
“Dọc đường đi ta nghe nói Cung Vương phủ mở cửa hàng bán đấu giá, cái gì cũng bán. Ta còn nghĩ ai mà thông minh thế, nghĩ ra biện pháp hay đến vậy, hóa ra là phu nhân nhà ta.”
“Cũng không phải đặc biệt nghĩ ra, chỉ là tình cờ thôi. Vốn là bán đồ trong kho nhà mình, nào ngờ bên ngoài nhiều người thích đến thế, rồi giúp nhà khác bán một ít, sau đó các thế gia quý tộc tới bán đồ càng nhiều, thương nhân cũng lui tới…”
Chuyện mua bán không nghĩ tới lại ăn nên làm ra. Đừng nói ta trợn mắt hốc mồm, ngay cả Vương gia, Vương phi cũng bất ngờ, im lặng thật lâu. Có ai ngờ có nhiều người dư tiền vậy đâu, đồ cổ cụt tay gãy chân họ cũng thích, tranh chữ không lành lặn họ cũng thích. Có người thích thật, có người học đòi phong nhã, cũng có người chỉ muốn dùng nó để xây dựng quan hệ, dù sao bây giờ trong nhà đã không còn món đồ nào lộn xộn, tả tơi nữa.
Càng làm ta khiếp sợ hơn là, Hoàng thượng cũng đến tìm Vương gia, nhờ ông giúp đỡ bán ít đồ.
“.....” Hoàng thượng thiếu tiền ư? Ngài không thiếu, nhưng quốc khố trống rỗng!
Đúng với câu nói kia, người giàu rất có tiền, bách tính không có tiền thì một năm chỉ dùng có hai lượng bạc. Người thì nghèo đến c.h.ế.t, kẻ thì giàu nứt vách.
Ta nói muốn trích một phần để xây dựng thiện đường, thu lưu những người ăn xin không có nơi ở. Những người ăn xin đó không phải ai cũng là người đáng thương, không có nhà để về, mà là bị bọn lừa dảo dụ dỗ, đánh gãy chân, hạ độc câm, trở thành công cụ kiếm tiền cho bọn họ. Những đứa trẻ đó rơi vào tình thế nguy kịch, một số ít có thể cố gắng cứu chữa, chỉ là phải cần rất nhiều tiền và thuốc thang.
Vương gia hỏi ta: “Con đã suy nghĩ kĩ chưa?”
“Phụ thân, dựa vào quy mô hiện giờ của cửa hàng đấu giá, không tới một năm sẽ trả hết nợ, một năm lời được mấy trăm vạn lượng, nhiều tiền như thế chúng ta có dùng hết không? Chúng ta có xứng đáng dùng nhiều tiền như thế không? Hoàng thượng có chịu để yên cho chúng ta kiếm nhiều tiền thế không?”
Đương nhiên là không. Không bàn đến Hoàng thượng, sau này Thái tử đăng cơ làm vua cũng không mong muốn nhìn thấy nhà ngoại kiếm hết số tiền. Vậy nên phải chi ra ngoài, dùng nó cho nơi thích hợp.
Vương gia trầm mặc thật lâu mới nói: “Nhuận Từ lấy được con là may mắn của nó cũng là may mắn cho Vương phủ chúng ta.”
Ngày mùng hai tháng tám, ta hạ sinh một trưởng nữ cho Quý Nhuận Từ. Chàng ấy lần đầu làm cha đến cách ôm đứa bé cũng không biết làm sao. Chàng ngồi yên nhìn cái nôi, đôi mắt tha thiết, “Đây là đứa bé xinh đẹp nhất mà ta từng thấy!”
Chàng khen ngợi đứa nhỏ, có thể nói cả ngày không hết. Chàng nói chàng phải chăm chỉ học hành, thi đậu công danh, nếu không sẽ không xứng với ta.
“Không biết chàng nói linh tinh gì nữa!”
Con gái tên là Quý Bảo Nguyệt, đây là tên do phụ thân nó lật rất nhiều sách, chọn ra từ hàng ngàn cái tên, mắt đục ngầu mới chọn được. Từ khi đứa nhỏ này sinh ra, nhận được rất nhiều sự yêu thương, một chút khổ cực cũng không có, một chút tổn thương cũng chưa gặp. Xuất thân vô cùng tôn quý, thiên kim tiểu thư đích xuất của Vương phủ, có phụ thân là Thám Hoa, vì sao lại là Thám Hoa?
Không phải do văn chương không hay, mà là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn đều có tuổi, không khôi ngô, còn Thám Hoa vốn phải tuấn tú, bởi vì quá mức anh tuấn mà Quý Nhuận Từ đã bỏ lỡ Trạng Nguyên. Nhưng ngược lại chàng rất vui vẻ, đến Hàn Lâm Viện làm một biên soạn nho nhỏ. Nhiều lần chàng không đi công vụ, chỉ ở nhà chơi đùa cùng khuê nữ.
Quý Nhuận Từ nói: “Nhà chúng ta có nhiều tiền, lại càng có quyền sẽ khiến Hoàng thượng kiêng dè Thái tử.”
Tiệc đầy năm của Bảo Nguyệt cực kì linh đình, Vương gia lấy danh nghĩa đó quyên góp hai trăm vạn lượng cho tướng sĩ ở biên cương, dùng để an bài cho các tướng sĩ bị thương, mất tay, mất chân trên chiến trường, họ vì bảo vệ quốc gia mà thân mang tàn tật, không có cách nào trồng trọt hoặc tự do đi lại, không thể sinh sống.
Cửa hàng đấu giá mỗi năm kiếm được bốn, năm trăm vạn lượng, Vương phủ chỉ giữ lại một trăm vạn, dùng hai trăm vạn quyên góp cho tướng sĩ biên cương, một trăm vạn đưa cho Hoàng thượng, một trăm vạn còn lại giao cho Thái tử mua lương thực phân phát cho dân chúng nghèo khổ ở khắp nơi.
Danh tiếng của Thái tử ngày càng vươn xa.
Việc mua bán này không phải không có ai nhìn chòng chọc, cũng không phải không có ai tham lam, rất nhiều người muốn chia một phần. Nhưng Vương phủ làm rất tốt, ta kiếm tiền chỉ cần có tâm có thể tính toán lời được nhiều hay ít, ta chỉ giữ một phần năm, có thể giữ được không? Ngay cả Hoàng thượng cũng nói một câu, đương nhiên có thể giữ lại.
Bốn phần năm còn lại đều dùng cho triều đình, dùng cho dân chúng, tu sửa đường xá cũng do Vương phủ tham gia một ít, bố thí, phát thuốc nữ quyến Vương phủ chưa từng bỏ lỡ tháng nào.
Ta cảm thấy cuộc sống vô cùng thư thái, thỏa mãn. Học được nhiều thứ, đạt được địa vị này, đi ra ngoài ai cũng cung kính gọi một tiếng: “Thế tử phi!”
Duy chỉ có một điều khiến ta lo lắng, đó là Bảo Nguyệt đã ba tuổi, ăn được bốn chén cơm mà ta vẫn chưa có thai lần nữa. Tình cảm của ta và Quý Nhuận Từ không có vấn đề gì, ân ân ái ái như cũ, quấn quýt triền miên. Ban đêm chung phòng cũng rất vui sướng, chỉ là không có thai.
Mọi người khuyên ta đừng lo lắng. Quý Nhuận Từ cũng nói đứa bé tự nhiên sẽ đến, nếu thật sự không thể sinh nữa thì nhận con nối dõi của một huynh đệ là được. Ngự y, đại phu khám qua đều nói ta không có vấn đề gì, Quý Nhuận Từ cũng không có vấn đề. Nhìn thấy Bảo Nguyệt hoạt bát, vui vẻ ta nghĩ duyên con cái bạc thì thôi vậy, có một khuê nữ xinh đẹp, trượng phu hài lòng là thỏa đáng lắm rồi.
“Thế tử phi, Thế tử gia bị thương rồi!”
Ta choáng váng, giọng run rẩy hỏi: “Người đâu? Có nghiêm trọng không?”
“Ở viện trước, chảy rất nhiều máu, ngự y đã tới.”
Chân ta mềm nhũn nhưng vẫn kiên trì đi qua đó. Thư Nghiễm nói rất nhiều song ta không nghe lọt tai.
“Thế tử phi…”
Ta nhìn Quý Nhuận Từ đang nằm hôn mê trên giường, thấp giọng hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”
“Thể tử gia vì cứu tiểu thư Tướng phủ mới bị thương…”
Ta gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Thiên kim Tướng phủ ta đã từng gặp, rất đẹp, một nữ tử mềm mại, đáng yêu, cũng nhiều lần tiếp cận ta, ánh mắt cô ta nhìn Quý Nhuận Từ không chút giấu giếm. Cô ta dòm ngó trượng phu của ta, hiện giờ trượng phu của ta cứu cô ta, là không hẹn mà gặp hay có mưu đồ riêng? Ta không biết.
Mười bảy tuổi gả cho Quý Nhuận Từ, giờ đã qua bốn năm năm, có phải ta đã già rồi không?
“......” Ta nhìn Quý Nhuận Từ, thở dài một hơi. Nếu chàng yêu thích mấy cô nương xinh đẹp, muốn nạp thiếp, ta sẽ không ngăn cản. Nếu muốn hưu thê, cưới vợ khác, ta cũng chấp nhận chỉ cần để ta dẫn Bảo Nguyệt và đồ cưới rời đi thì chàng yêu ai ta cũng mặc kệ.
Bây giờ chàng không còn nguy hiểm tính mạng, ta cũng hiểu rõ nên trong lòng vô cùng yên ổn. Ngồi bên cạnh chàng hồi lâu, ta chuẩn bị đứng dậy hoạt động cho giãn gân cốt, Quý Nhuận Từ nắm lấy tay ta: “Phu nhân đừng đi, ta đau quá!”
“.......” Ta tức giận trừng mắt nhìn chàng, không biết học được dang vẻ nũng nịu này ở đâu.
“Sợ đau mà dùng tay chắn đao cho người khác, đáng đời chàng!”
“Lúc đó muốn cứu người, đâu có nghĩ ngợi nhiều, khi ngã xuống mới hối hận, nếu ta gặp chuyện không may thì nàng và Bảo Nguyệt phải làm sao?”
“Còn có thể làm sao? Có người sẵn lòng cưới quả phụ thì ta sẽ dẫn Bảo Nguyệt gả đến…”
“Nàng dám!” Quý Nhuận Từ hét lớn, dáng vẻ dung dữ như muốn ăn thịt người.
Ta không sợ đâu, “Nếu không muốn ta thành quả phụ, Bảo Nguyệt gọi người khác là cha thì mọi chuyện chàng phải nghĩ tới an toàn trước. Ta không tin nha hoàn, bà tử của thiên kim kia không biết võ công.”
Mấy nha hoàn theo ta ra ngoài, ai nấy đều biết võ công, bà tử cũng biết chút công phu, chưa kể đến hộ vệ, xa phu, có ai không phải là cao thủ đâu.
Quý Nhuận Từ sửng sốt, “Có phải ta đã làm sai rồi không?”
“Chàng cứu người là đúng, nếu cô ta thật sự bị nạn ngoài ý muốn, chàng ra tay cứu người là nghĩa hiệp, nếu cô ta có mưu kế thì chàng cứ chờ mà xem.”
Tướng phủ đến cửa cảm tạ rất náo nhiệt, khiến cho ai nấy cũng biết. Thiên kim tướng phủ bày tỏ, ân cứu mạng không biết làm sao, chỉ đành lấy thân báo đáp.
“.........”
Quý Nhuận Từ ngây người.
Tất cả mọi người chờ xem phản ứng của ta. Ta chẳng có phản ứng gì cả, chuyện của ta và Quý Nhuận Từ mọi người đã biết từ lâu, chàng và ta cũng vì ơn cứu mạng mà nảy sinh tình cảm. Bây giờ thiên kim Tướng phủ cũng giống như vậy, ta có thể nói gì đây? Quý Nhuận Từ tự mình chuốc lấy nên để chàng giải quyết.
Ta bảo Phán Nhi thu dọn đồ đạc, đặc biệt là đồ cưới của ta và tượng đất mà Bảo Nguyệt rất thích, chỉ cần Quý Nhuận Từ nói một câu thì chúng ta lập tức quay về Giang Nam.
Thiên kim Tướng phủ muốn hẹn gặp ta.
Ta vốn không muốn để ý tới nhưng có rất nhiều người chờ xem kịch vui nên ta đi.
Cô ta thật đẹp. Nước mắt trong suốt, hơi khom lưng: “Thế tử phi, xin người thương xót tấm chân tình của ta mà cho phép ta vào phủ hầu hạ Thế tử gia để đền ân cứu mạng. Người yên tâm, ta sẽ không phá hoại tình cảm giữa người và Thế tử gia, ta sẽ kính trọng người như chủ mẫu, sớm chiều thỉnh an…”
Ta bật cười, “Đây gọi là danh môn khuê tú đó hả? Cô lạy nhầm người rồi, người cứu cô không phải ta, nam tử cô dòm ngó không phải ta, phu vi thê cương, nếu chàng muốn nạp cô thì ta không cản được, ta cũng không liều c.h.ế.t ngăn cản đâu. Tạ Di ta tuy xuất thân thương gia, nhưng ta biết lễ nghĩa, liêm sỉ. Ta không cần một nam nhân chần chừ, hai lòng, dù hắn có xuất thân cao quý và ưu tú đến đâu. Vẫn là câu nói đó, sau này đừng tới tìm ta, ta nhìn dáng vẻ giả vờ giả vịt của cô mà buồn nôn!”
Ta đứng dậy muốn đi nhưng cô ta bỗng nhiên quỳ xuống, túm lấy váy ta: “Thế tử phi, cầu xin người cho ta một cơ hội đi!”
Ta nhíu mày, trầm giọng: “Cô tránh ra!”
Bên ngoài có người xem náo nhiệt, ta không biết sao cô ta có thể vô sỉ đến thế. Cô ta quỳ xuống đâu chỉ làm mất mặt chính mình, còn mất mặt Tướng phủ, khiến cha mẹ cô ta mất mặt, tỷ muội trong gia tộc làm sao nhìn mặt người khác nữa? Chỉ là một nam nhân thôi mà, có đáng không?
“Cô buông tay ra đi, vẫn là câu nói đó, cô cầu xin sai người rồi. Hôm nay ta đến gặp cô vì chúng ta cũng là nữ tử như nhau, thế đạo này hà khắc với nữ tử. Cô nên cầu xin Quý Nhuận Từ, là chàng cứu cô, vẫn câu nói đó, nếu chàng đồng ý thì dù thế nào ta cũng đồng ý.”
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng la hét của Quý Nhuận Từ: “Tránh ra, tránh ra, tất cả tránh ra hết cho ta!”
Quý Nhuận Từ bước vào, đẩy cô ta qua một bên, quan tâm hỏi ta: “Phu nhân, nàng có bị thương không?”
Ta lắc đầu.
Quý Nhuận Từ kéo ta ra che chắn sau lưng, rồi bảo Thư Nghiễn dỡ bỏ cánh cửa này đi.
“.......” Ta không hiểu chàng định làm gì.
“Thế tử gia, ta thật lòng, xin ngài thương xót.”
Thấy cô ta chấp mê bất ngộ, Quý Nhuận Từ thật sự nổi giận, “Ta khinh! Nếu biết cô là loại người này thì lúc đó ta đã mặc cô sống chết không cứu. Ta có lòng cứu cô, cô báo ân ta thế này ư? Cô đây là lấy oán báo ân! Phu thê chúng ta đang ân ái hòa thuận, cô lại muốn chen chân vào, muốn phá hoại ư? Cô là nữ tử vô sỉ nhất mà lần đầu ta được gặp đấy!”
Quý Nhuận Từ mắng chửi rất khách khí, nếu để chàng thẳng thắn hơn ta nghĩ tổ tông tám đời Tướng gia cũng phải bật dậy. Ấn tượng của người khác với Quý Nhuận Từ là người ôn hòa, hữu lễ, thân thiện, đối với ai cũng khách sáo, đây là lần đầu chàng mắng người khác, lại còn là một cô nương.
Người xem náo nhiệt rất nhiều, tửu lâu chật đến mức con kiến cũng không chui lọt. Ta cho rằng đến mức này thì thiên kim Tướng phủ sẽ hồi tâm rời đi, nào ngờ cô ta lại chĩa mũi dùi về phía ta.
“Cô ta chỉ là thương nhân, dựa vào đâu vào được Vương phủ, cô ta thậm chí còn không sinh được con trai.”
Quý Nhuận Từ tức đến phát run, chàng bước lên, ta tưởng chàng muốn đánh người bèn giữ chàng thật chặt.
“Dựa vào cái gì ư? Dựa vào việc nàng xinh đẹp hơn cô, lương thiện hơn cô, có học thức hơn cô, không giống cô không biết lễ nghĩa liêm sỉ, dòm ngó trượng phu của người khác. Thế nào? Cô thiếu nam nhân hả? Thiếu nam nhân thì nói cha cô tìm cho mười tám người, đến thanh lâu làm kĩ nữ đi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu…”
“.......”
Tiếng hít thở không ngớt bên tai. Thiên kim Tướng phủ quên cả khóc. Chàng là Thám Hoa mà, sao lại nói ra mấy lời ác độc, dung tục như thế?
“Cô xem thường phu nhân ta xuất thân thương tịch, nhưng nàng ấy đã cứu biết bao trẻ mồ côi, bao nhiêu bách tính. Dù cô có bôi nhọ xuất thân của nàng ấy thì cũng là ta đã quỳ ba ngày ba đêm ở từ đường mới xin được cha mẹ cho phép, tam thư lục lễ, kiệu tám người khiêng cưới nàng ấy về. Đã thề cả đời này nắm tay nàng ấy, không ly không bỏ, không nạp ai khác. Cô là thiên kim Tướng phủ, dùng xuất thân để nói chuyện, ta khinh thường cô, khinh thường cha cô, sinh ra cô nhưng không dạy dỗ đàng hoàng. Người như cô, nói thêm câu nào ta cũng thấy ghê tởm. Cô làm ta cảm thấy cứu người thật là một việc đáng xấu hổ.”
Quý Nhuận Từ xoay đầu về phía ta, “Phu nhân, chúng ta về thôi.”
Ta dùng sức gật đầu. Nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Chàng đưa tay lau nước mắt cho ta, “Phu nhân đừng khóc, ở trong lòng ta nàng là người tốt nhất trên đời. Có thể gặp gỡ, kết thành phu thê với nàng, là phúc ba đời của ta.”
Đám đông nhường đường, để Quý Nhuận Từ dẫn ta rời khỏi tửu lâu. Sau hôm nay e rằng thiên kim Tướng phủ khó mà ra cửa, thậm chí không sống được bao lâu nữa. Cô ta quá bẽ mặt rồi, làm người nhưng lời nói và hành động của cô ta vừa vô sỉ vừa hèn hạ.
Ngồi trên xe ngựa, ta bật khóc trong lòng Quý Nhuận Từ, khóc vì chàng bảo vệ ta, khóc vì bản thân đã nghĩ tới việc rời bỏ chàng.
“Nàng khóc gì chứ? Mắt đỏ cả rồi.”
Ta đấm chàng mấy cái, “Lần sau không được cứu nữ tử nữa!”
“Được được được, không cứu nữa, đúng là đồ điên mà.”
Có điên không chứ, cuối cùng tiểu thư Tướng phủ kia không bao giờ bước chân ra khỏi nhà nữa, thậm chí vài năm sau cũng không nghe chút tin tức gì về cô ta. Tướng gia đích thân tới cửa giải thích nhưng Quý Nhuận Từ không muốn gặp ông ta, Vương gia cũng không gặp, cửa lớn Vương phủ không chào đón.
Sự bảo vệ của Quý Nhuận Từ dành cho ta khiến nhiều người đỏ mắt nhưng bọn họ tự an ủi rằng ta chẳng sinh được con trai.
Tuy nhiên dạo gần đây Quý Nhuận Từ vô cùng cố gắng, khiến ta mệt đến mức lưng cũng không thẳng nổi, mấy lần nhốt chàng ấy ngoài cửa. Chàng lại không biết xấu hổ mà la lớn: “Phu nhân, phu nhân, chúng ta nên sinh đứa thứ hai thôi nào!”
Sau này ta mới biết, chàng nghĩ rằng nữ tử sinh nở không dễ dàng, cái gì mà ba năm ôm hai, năm năm ôm ba, rất có hại cho cơ thể và làm tổn thọ. Mấy năm nay ta không thể mang thai là vì chàng lén lút uống thuốc. Thật khiến người ta giận không được, cười cũng không xong mà.
***
Có những lúc ta nghĩ về những ngày tháng khổ sở đó, nó như thế nào nhỉ? Không nhớ chút nào nữa rồi.
“Bà nó ơi, cá cắn câu rồi…”
Chúng ta đã lớn tuổi, ông ấy cũng lắm lời hơn, đi đâu cũng dính lấy ta. Tình cảm dành ta vẫn như ngày xưa, không hề thay đổi. Nhà chúng ta cũng như bao gia đình khác, đều xem trọng chuyện nhiều con cái, mà ta chỉ sinh được một nữ một nam, lại được Quý Nhuận Từ yêu thương, bảo vệ một đời cũng tôn kính, quý trọng cả đời./.
HOÀN