“Chỉ thế thôi ư?”

“Phải.”

Trước cửa Tể tướng có quan thất phẩm, cho dù bà ta là nô tài nhưng được ra cửa cùng thiếu chủ có thể thấy rất được chủ mẫu coi trọng, so với một thứ nữ nhà thương nhân như ta không biết tôn quý nhường nào. Phụ thân ngầm đồng ý để đích mẫu tặng ta cho người khác, không hề lên tiếng còn vui vẻ đứng nhìn, không biết là Thế tử Hầu phủ, hay Thế tử Quốc công phủ hoặc là Thế tử Vương phủ, bất kể là ai thì có bà ta đi cùng đã đủ làm chỗ dựa cho ta, để ta cáo mượn oai hùm rồi.

“Vậy đi thôi.” Ma ma nhận lấy vòng vàng, vòng ngọc rồi hối thúc ta rời đi.

Ta nhìn bộ y phục trên người, không phải là bộ ta mặc hôm qua, chỉ là bộ quần áo rách thôi, hỏi nhiều cũng vô ích. Chân đau, người đau làm ta đi đứng hết sức khó khăn, lên xe ngựa phải cần người đỡ. Ma ma hơi nhíu mày, im lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đến cửa Tạ gia, đích mẫu biết là ma ma của Vương phủ tới, vội vàng chạy ra, thấy ta được người đỡ xuống xe ngựa, dáng vẻ yếu ớt, đi không vững. Đầu tiên bà ta cau mày, chốc lát mừng rỡ như điên.

“....” Ta không hiểu vì sao bà ta lại vui mừng đến thế?

“Trần ma ma, mời ngài vào bên trong.”

“Tạ phu nhân không cần đa lễ.”

Dáng vẻ của Trần ma ma oai phong, bước chân khá nhanh. Bởi vì cơn đau nên ta đi rất chậm, trước mặt đích mẫu đang a dua nịnh nọt, toàn nói lời tán dương. Hóa ra bà ta cũng biết khen à, ánh mắt, lỗ mũi cũng không mọc trên đỉnh đầu.

“Cái gì?”

“Ta và tiểu thư rất có duyên phận, mong rằng nể mặt ta tìm cho tiểu thư một mối hôn sự tốt.”

“......”

Đích mẫu giống như ăn phải một đống p.h.â.n, sắc mặt vô cùng khó coi, cười nhạt nhẽo: “Chắc là Trần ma ma nói đùa rồi, nó, nó… Rõ ràng là Thế tử gia…”

Mặt Trần ma ma lập tức rét lạnh, quát mắng: “Tạ phu nhân, cơm không thể ăn lung tung, lời cũng không thể nói bậy, nếu ngươi dám dính dáng đến Thế tử gia nhà ta thì cũng phải cân nhắc xem Tạ gia có chịu nổi lửa giận của Cung Vương phủ hay không!”

Đích mẫu bị dọa sợ co rúm, khóe miệng giật giật, cung kính nói: “Ma ma dạy rất đúng, ngài yên tâm ta sẽ tìm cho nó một hôn sự đàng hoàng, cho nó khi xuất giá được nở mày nở mặt.”

“Nếu như vậy thì Tạ phu nhân nên nhanh chóng quyết định hôn sự cho tiểu thư, tránh cho sau khi ta theo Thế tử gia hồi kinh, bà lại giả vờ lừa gạt người khác.”

“Không dám, không dám.”

Đích mẫu tiễn Trần ma ma xong quay sang hung hắn tát ta mấy cái.

“Đồ thứ vô dụng, ngươi bị người ta chiếm đoạt mà ngay cả một cái danh phận cũng không có, nuôi ngươi có ích lợi gì chứ!”

Ta bụm mặt, đau đến chết lặng, muốn giải thích là mình còn trong trắng, chưa từng tiếp xúc da thịt với Thế tử gia thì phụ thân rảo bước tới, hỏi đích mẫu: “Làm sao vậy?”

“Còn sao nữa, con gái ngoan của ông bị người chơi đùa một đêm lại trả về, còn muốn ta tìm cho mối hôn sự tốt đấy.”

Ta cho rằng phụ thân sẽ thương xót một chút, nào ngờ ông ta trở tay tát ta một cái, làm ta té ngã xuống đất. Ông ta vẫn chưa hả giận, càng hung hắn đạp ta mấy cái, mỗi cước đều trúng vào chỗ hiểm, “Tiện nhân, bẩn thỉu không chịu nổi giống như di nương của ngươi! Người đâu, kéo nó xuống, không có ta ra lệnh thì không ai được phép cho nó ăn uống!”

Bị kéo về phòng như con chó c.h.ế.t, vứt xuống đất, có hai bà lão còn cướp sạch đồ đạc trên người ta. Cả người đau nhức, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương, ta tuyệt vọng nhìn lên xà nhà. Ta nghĩ, có lẽ thật sự ta không thể sống yên ổn được rồi. Bề ngoài thì bọn họ đồng ý rất hay nhưng lại ngấm ngầm đánh ta trọng thương.

Là ta sai. Là ta quá đề cao nhân tính, là ta quá xem nhẹ sự tuyệt tình, nhẫn tâm và độc ác của bọn họ. Là ta dốt nát, cho rằng mình đã giành được đường sống. Trong lòng tràn đầy sự oán hận và không cam tâm, rốt cuộc cũng hiểu vì sao trước khi mất di nương lại nói những điều đó với ta. Chắc là bà ấy đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của kẻ bên gối rồi.

Ta rất khâm phục bản thân mình, vào giờ khắc này mà chẳng rơi một giọt lệ nào. Sinh tử, trong sạch, danh tiếng đều buông bỏ hết.

Nếu như ta có cơ hội trở mình…

“Cô ổn không?”

Đối mặt với giọng nói ân cần, dịu dàng, ta nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

“Tạ cô nương?”

Ngài ấy đang làm gì vậy? Sao lại vào đây được? Đi cửa chính hay trèo tường vào?

“Tạ cô nương, ta đã xử phạt Trần thẩm, bà ấy không nên nhận đồ của cô.”

Ta xoay đầu nhìn ngài ấy.

Ngài ấy hoảng sợ lùi về sau mấy bước, “Cô, cô bị đánh hả?”

Chắc là mặt ta đang sưng rất to. Nếu là trước đây nhất định ta rất lúng túng, muốn đào hố chôn mình. Nhưng bây giờ ta chỉ muốn sống, rời khỏi Tạ gia, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt. Cho nên ta chìa tay về phía ngài ấy, “Cứu ta!”

Y đứng yên tại chỗ, trong con ngươi có sự thương hại mà ta không hiểu được. Ta vùng vẫy đứng dậy, lại té xuống lần nữa.

Đau! Cả người đau quá!

Lúc ta há miệng hít thở, có cảm giác máu từ khóe miệng chảy ra. Ta vốn có thể chịu đựng không khóc, nhưng ta hiểu rõ, trước giờ nước mắt luôn là vũ khí tốt nhất để đối phó với nam nhân, cho nên ta đã khóc.

“Tạ cô nương…”

Ta phớt lờ y, ban đầu là khóc để nhận được sự thông cảm, sau đó là thật sự đau lòng. Khóc vì số mệnh không tốt, khóc vì không có chỗ nương tựa.

Ngài ấy rời đi.

Bên ngoài vang lên giọng nói khẽ: “Công tử?”

“Về trước đã.”

“Mặc kệ sao?”

Không có tiếng trả lời.

Không thân không thích, có ai sẽ chịu giúp ta hết lần này tới lần khác đây? Y mặc kệ ta là đúng, Tạ gia là bùn nhão, là cống nước thối, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh, là đúng. Ta lại ngước nhìn xà nhà, ngày thường luôn thấy nó cao, hôm nay lại thấy thật thấp, có thể quẳng thắt lưng lên được, xé quần áo cũng được…

Ta rùng mình một cái. Không không không, c.h.ế.t tử tế không bằng sống ỷ lại. Ta muốn sống! Nhưng mà sống thì dễ, còn sống có tôn nghiêm rất khó khăn.
———————————————

Ta không biết mình ngủ hay ngất đi, khi tỉnh lại đã nằm trên giường, có nha hoàn lạ mặt hầu hạ, đồ bị cướp đi hay vòng vàng, vòng ngọc dùng hối lộ Trần ma ma đều được đặt trên ghế lùn ở mép giường.

“Tiểu thư tỉnh rồi, nô tỳ là Phán Nhi, là nha hoàn Thế tử gia sai tới hầu hạ người.”

Thế tử gia ư?

“Tiểu thư khát nước hả? Có muốn uống nước không? Có muốn vào tịnh phòng thay quần áo không? Tiểu thư thấy trên người đỡ hơn chưa? Đại phu đã đến khám và kê thuốc, bây giờ Khả Nhi đang sắc thuốc ở nhà dưới, tiểu thư muốn uống nóng hay chờ nguội rồi uống?” Cô ấy liên tục lảm nhảm, hỏi han, nói rất nhiều, vô cùng sống động.

Ta đưa tay ra, cô ấy lập tức tiến đến dìu ta vào tịnh phòng. Sắp xếp xong mọi thứ, Phán Nhi khẽ nói: “Thế tử gia biết tiểu thư gặp cảnh ngộ nên đã phạt Trần ma ma. Hôm nay phụ thân, mẫu thân của người còn quỳ trước cửa, Thế tử gia nói lúc nào người tỉnh thì bọn họ mới được đứng dậy.”

Ta kinh ngạc, mở to hai mắt. Thật khó tin! Ngài ấy đang làm chỗ dựa cho ta sao? Trong lòng dâng lên chút ham muốn, nháy mắt thì tan biến. Sao ta có thể xứng đôi với ngài ấy được, có tâm tư này với y là một kiểu khinh suất.

“Tiểu thư có muốn ra ngoài nói một tiếng không?” Phán Nhi nhỏ giọng hỏi.

Ta nhíu mày nhìn cô ấy, “Ta đã tỉnh chưa?”

“...” Phán Nhi kinh ngạc, vẻ mặt không nổi sóng, “Người vẫn đang hôn mê bất tỉnh mà.”

Ta mỉm cười với cô ấy.

Khả Nhi bưng thuốc vào, ta cố chịu vị đắng ngét uống từng ngụm nhỏ.

“Thế tử gia…”

“Bên ngoài có Thư Nghiễm bên cạnh Thế tử gia đang trông chừng.”

Thế tử gia tới Giang Nam, chắc chắn không phải chỉ du sơn ngoạn thủy.

“Vết thương trên người ta, đại phu nói thế nào?”

“Tổn thương đến tạng phủ, tốt nhất nên nghỉ ngơi, nếu không sẽ để lại di chứng.”

Ta ồ một tiếng. Mấy cái bạt tai, mấy cú đá chân đó suýt nữa đã lấy mạng ta, có thể xem như đền ơn sinh dưỡng không? Nếu có, thì thật tốt!

“Tạ Di, ngươi ra đây cho ta, đồ đê tiện không biết xấu hổ…”

Tiếng chửi rủa của đích tỷ truyền tới. Phán Nhi nhíu mày, nhìn cửa nói: “Bên ngoài có hai bà tử trông giữ, cô ta không vào được, tiểu thư có muốn nô tỳ đuổi đi không?”

“Ừ.”

Phán Nhi lên tiếng đáp lại rồi đi ra ngoài, lạnh giọng mắng nhiếc: “Tiểu thư nhà ta đang hôn mê, cô im lặng chút đi.”

“Ngươi là cái thá gì, đồ nô tỳ…”

“Bịt miệng cô ta, kéo đến đằng trước giao cho Thư Nghiễm, người một nhà thì phải đồng loạt, cha mẹ đang quỳ, cô ta dựa vào đâu mà đứng ngoài? Tất nhiên phải bày tỏ sự hiếu thảo, quỳ cùng cha mẹ mới được.”

“Hu hu hu…”

Ta tựa vào đầu giường, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài. Thì ra cảm giác có người che chở, là tốt như vậy. Đợi Phán Nhi đi vào, ta cảm ơn cô ấy, Phán Nhi cười nói: “Là chuyện nô tỳ nên làm, người vẫn còn đau, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”

Ta không quan tâm những chuyện lộn xộn kia nữa, cũng không lo lắng mình sẽ vô duyên vô cớ bị bán hay đưa đi mà an tâm ngủ say. Dưỡng thương mấy ngày, ăn mặc có người lo liệu, lúc thì đọc sách, lúc thì tắm nắng, cuộc sống quá đỗi nhàn hạ, thảnh thơi. Đại phu tới bắt mạch, khen ta được chăm tốt. Ta biết đều là công lao của Phán Nhi và Khả Nhi, thưởng tiền cho, nhưng bọn họ cũng không lấy.

“Vậy mau đi mua ít màu vẽ, ta vẽ chân dung cho các em.”

Lúc đầu họ cũng mong đợi nhưng không nhiều, đến khi bức họa đầu tiên hoàn thành thì kích động vô cùng.

“Đây là ta sao?”

“Phán Nhi tỷ, rất giống tỷ đó.”

Không thể nói giống y đúc, nhưng ít nhất giống tới tám chín phần.

“Tiểu thư, tranh này của người có thể đem đi đổi tiền đó.”

Phán Nhi, người nói vô tâm, ta nghe có ý. Ta có thể vẽ núi non, hoa lá, muôn thú rồi nhờ bọn Phán Nhi cầm ra ngoài xem bán được không. Đột nhiên có việc kiếm ra tiền, thế là quên ăn quên ngủ. Ta chưa từng nhìn thấy non xanh nước biếc nên chỉ có thể vẽ hoa cỏ trong hoa viên. Phán Nhi, Xảo Nhi khen trông rất sống động, bọn họ cho người mang ra ngoài, trong ngày đã đem tiền về. Sáu bảy bức tranh bán được một trăm lượng.

“Tiểu thư, cửa hàng sách nói người không có danh tiếng cũng chưa từng nghe qua danh tiếng của người nên chỉ có thể trả chút bạc thôi. Về sau tiếng tăm của người vang dội sẽ trả giá cao hơn.”

“Đủ rồi, đủ rồi, rất tốt rồi.”

Ta lấy ra năm mươi lượng để Phán Nhi chia cho mọi người, mỗi người một phần, nhìn năm mươi lượng còn dư ta mỉm cười hôn lấy hôn để. Rốt cuộc ta có thể tự mình kiếm tiền rồi, sau này dù đi tới đâu cũng không sợ bị chết đói, càng không sợ không có tiền mà lưu lạc đầu đường xó chợ.

Trong thời gian này ta cho Phán Nhi ra ngoài mấy lần, lần nào cũng bán được trăm lượng bạc, chia một ít cho bọn Phán Nhi bọn, phần còn dư thì ta tích góp.

Tạ lão gia nhiều lần sai người tới, mời ta đến thư phòng một chuyến.

Tạ lão gia…

Từ lúc nào mà trong lòng ta đã không còn xem ông ta là phụ thân nữa thế. Thân thể đã khỏe, ta cũng nên gặp ông ta. Lần này bước ra khỏi sân, ta phát hiện tâm trạng có chút thay đổi, không cẩn thận dè dặt như trước kia nữa mà có thêm chút khí thế.

Hít sâu một hơi, ta bước vào thư phòng, lạnh nhạt gọi khẽ: “Phụ thân.”

“Di nhi, hôm đó là phụ thân tức giận hồ đồ, mới ra tay với con, mấy ngày nay ta rất hối hận.”

Ta im lặng nghe ông ta nói, lòng gợn sóng không hề sợ hãi.

Ông ta nói hồi lâu rồi nhìn ta, “Di nhi, con sẽ tha thứ cho phụ thân chứ?”

“Tha thứ chuyện gì? Tha thứ chuyện phụ thân mắng con hay chuyện phụ thân đánh con?” Ta nghiêm túc hỏi ông ta.

Ông ta thẹn quá hóa giận, lật đổ đồ trên bàn, căm tức nhìn ta.

“Được, được, ngươi giỏi lắm!”

Tình phụ tử giữa ta và Tạ lão gia từ lâu đã không còn hoặc có lẽ chưa từng có. Ông ta bảo ta cút khỏi thư phòng, ta không hề do dự xoay người rời đi. Những lời mắng chửi của ông ta trong thư phòng thật khó nghe và độc ác. Trong chớp mắt, ta đã thoải mái hơn, ông ta không yêu di nương cũng không thương ta, ông ta ích kỷ, trong mắt chỉ có quyền lợi, tình thân đối với ông ta cũng cần phải treo giá cao.

“Tiểu thư…”

“Ta không sao.” Ta không cần Phán Nhi an ủi. Từ lâu đối với bọn họ, ta đã chẳng còn kỳ vọng, tại sao có thể thất vọng và khó chịu được nữa.

Phán Nhi như muốn nói lại thôi. Khi trở về tiểu viện, cô ấy mới khẽ giọng nói: “Thế tử gia sắp quay về kinh thành.”

“Ngài ấy bận rộn mà cũng nên trở về thôi.”

“Tiểu thư, người không có gì muốn nói với Thế tử gia sao?”

Ta im lặng, có ngàn lời muốn nói thì đã sao? Cơ bản ta không có khả năng đền ơn. Lời hứa ngoài miệng thật nhiều nhưng không làm được, đến ta cũng khinh thường bản thân.

“Tiểu thư có muốn đến kinh thành không?” Phán Nhi lại hỏi.

Ta bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Đến kinh thành ư? Lấy thân phận gì để đi đây? Thế tử gia dẫn ta trở về thì ta được xem là gì đây? Nếu ngài ấy có người trong lòng thì làm sao giải thích? Nếu gia đình đã quyết định hôn sự cho ngài ấy thì cô nương nhà người ta phải làm sao? Người đời sẽ nhìn ta thế nào? Ngài ấy có lòng tốt nên ta không thể vong ân bội nghĩa được.

“Ta muốn gặp Thế tử gia, nghiêm túc nói lời từ biệt với ngài ấy.”

“Nô tỳ sẽ đi sắp xếp.”

Phán Nhi nói với ta, Thế tử gia họ Quý, tên Nhuận Từ, Cung Vương phủ là Vương gia khác họ, thời tằng tổ phụ của Thế tử gia phò tá hoàng đế giành giang sơn, được ban tước vị Vương gia, cha truyền con nối. Trên Thế tử gia có một huynh trưởng chết trận ở biên ải, đã lấy vợ và không có con cái, ở dưới có hai đệ đệ ruột và bốn đệ đệ cùng cha khác mẹ. Năm xưa đích tỷ của ngài gả vào Đông cung làm Thái tử phi, nay là Hoàng hậu, sinh được hai nam một nữ.

Ta nhìn Phán Nhi, “Vì sao nói với ta nhiều như vậy?”

“Tiểu thư, nếu Thế tử gia cưới một danh môn khuê tú, người nói Hoàng thượng có nghi kị không?”

Suy nghĩ của người đứng trên đỉnh quyền lực khác hẳn với người ở dưới cát bụi như ta, ta muốn tự do, còn bọn họ nghĩ cách nắm quyền, khiến những kẻ có dị tâm phải c.h.ế.t. Ta không đáp lời Phán Nhi, không cưới thế gia quyền quý, danh môn khuê tú chẳng lẽ cưới một thứ nữ thương nhân như ta ư? Giấc mơ này ta không dám nghĩ tới và cũng không thảo luận những thứ mơ mộng hảo huyền đó với Phán Nhi.

Ta chép kinh Quan Thế Âm Bồ Tát cầu gia đạo bình an cho ngài ấy để bày tỏ lòng biết ơn, thấy còn ít nên ta chép thêm kinh Quan Âm Nương Nương cầu gia đạo bình an. Phán Nhi khen chữ ta viết rất đẹp.

Đến ngày gặp Thế tử gia, ta ra phủ ngồi xe ngựa tới. Xe ngựa dừng trước cửa ta mới thấy có rất nhiều cô nương trẻ tuổi ăn mặc trang trọng, duyên dáng xinh đẹp.

“?” Ta khó hiểu nhìn Phán Nhi, cô ấy lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Đi thôi, binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn vậy.

“Tạ tiểu thư, mời đi bên này!”

Ta nghe có cô nương thì thầm: “Chẳng biết có được trúng tuyển không đây?”

Trúng tuyển? Trúng tuyển gì nhỉ?

Ta được dẫn đến chỗ ngồi, không đầu không cuối, ở chính giữa. Có cô nương lén lút nhìn ta, lộ vẻ khinh thường, giễu cợt, nghiêng sang đàm tiếu với người bên cạnh, thi thoảng còn liếc mắt nhìn ta. Ta tưởng bản thân sẽ khó chịu nhưng mà trong lòng lại không hề gợn sóng, không đau không ngứa, hóa ra mặt ta dày như thế.

“Thế tử gia ra vài câu hỏi, mời các vị tiểu thư nghiêm túc trả lời, đáp đúng sẽ được vào vòng tiếp theo.”

Rất nhanh có mấy nha hoàn tiến lên, trong tay là khay đựng bút mực và giấy Tuyên Thành. Trên giấy có ba câu hỏi, ta lia mắt nhìn sang hai bên thấy mỗi người một đề, không giống nhau, hơn nữa không có giấy thừa, hiển nhiên là bắt buộc phải tính nhẩm. Có người đã lộ vẻ lo âu, có người đã đặt bút viết đáp án. Ta suy nghĩ một chút rồi hạ bút viết đáp án đúng.

Có thể khiến các tiểu thư đến đây, chắc là chuyện tốt rồi. Mặc dù ta không nhận được tin tức gì nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Sau khi ta viết xong, nha hoàn đến thu lại giấy, tuyên bố ngay: “Chúc mừng tiểu thư đã qua vòng đầu tiên!”

Mấy cô nương bị loại khóc luôn tại chỗ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play