Dù là nói như vậy nhưng Quý tò mò cộng nhay Dương chưa chắc đã làm như vậy, bởi lẽ có ai đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra đâu nào.
Lối đi của hung cư 'Nhân Ái' cũng không khó đi lắm, bọn họ lại đi nhanh nên trở lại căn hộ của mình cũng khá nhanh, do trước đó cả bọn đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nên không ai còn tâm trạng ăn uống gì nên có khá nhiều người muốn nghỉ ngơi sớm một chút nhưng tất nhiên cũng có người không làm vậy, trong số đó có cả Chu Hồng.
"Tôi muốn đi tắm rửa một lát, mọi người có ai muốn đi cùng tôi không?" Chu Hồng nắm chiếc váy đã bẳn của mình vẻ ghét bỏ, hỏi.
Nếu là bình thường ở nơi như thế này mà muốn đi tắm rửa thì sẽ bị người khác phản đối nhưng có vài người trong nhóm trước đó đã bị người chơi nữ đáng thương kia vô tình nôn vào người, vừa nhớp nháp lại vừa bốc mùi chua lét vì vậy nên dù không muốn lắm nhưng họ vẫn chọn đi cùng Chu Hồng tắm rửa, cứ như thế bọn họ chia ra làm hai, một nửa đi nghỉ ngơi sớm, một nửa thì đi tắm rửa, Quý Dương và Hắc Phong cũng nằm trong nhóm người đi tắm rửa này.
Trong căn hộ của họ không có nhà tắm nên họ bắt buộc phải ra khỏi căn hộ của mình đi đến nhà tắm công cộng, cũng may là trước đó khi cả bọn chia nhau ra xem xét mọi thứ thì đã có người vô tình tìm thấy được nhà tắm, vị trí của nhà tắm cũng không cách quá xa căn hộ của bọn họ nên chỉ cần đi một lúc là đã gần đến cửa ra vào của nhà tắm rồi.
"Này anh, anh ăn chuối không?".
Lúc này có người đột nhiên vỗ vai Quý Dương, hỏi.
Bạn lớn Quý không ngờ sẽ có người hỏi mình câu này ở một nơi kỳ lạ như vầy nên hơi bất ngờ mà quay lại, nhìn người vừa hỏi mình kia.
Không ngờ được rằng người vừa hỏi anh thế mà lại là cậu thiếu niên trẻ tuổi đã đi theo Kiều Tích ban nãy, trên hai tay cậu ta lúc này đang cầm hai quả chuối, một quả cậu ta đã lọt ra chuẩn bị ăn còn một quả cậu ta lại đưa ra trước mặt Quý Dương, định cho anh.
Quý Dương ngạc nhiên giây lát rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lắc đầu đáp "Anh không ăn đâu, em cứ tự nhiên đi".
Ở nơi này mà còn có thể thảnh thơi ăn chuối được như thế này sao, người chơi này đúng là khiến anh mở mang tầm mắt mà.
"Chuối này em lấy ở đâu ra thế?" Quý Dương chuyển chủ đề, hỏi.
Thiếu niên trẻ tuổi kia ném vỏ chuối ra sau lưng mình, vừa đi vừa vui vẻ đáp "Là một 'người' đàn ông đẹp trai đã cho em đó anh".
Quý Dương nghe xong chỉ nói vậy à một câu rồi không định hỏi gì tiếp nữa.
"Người' đàn ông đẹp trai à?! 'người' này không biết có liên quan đến chủ mộng không đây, Quý Dương nghĩ thầm.
Lúc bọn họ kết thúc cuộc trò chuyện cũng là lúc cả bọn đã đến được với nhà tắm của khu chung cư này, diện tích của nhà tắm công cộng rất rộng lớn, đủ để mấy chục người cùng nhau tắm rửa sinh hoạt, ở đây cũng không khác gì bên ngoài cả, tường nhà hay sàn nhà đều đã cũ kỹ, bong tróc và có đầy hình vẻ linh tinh, do đã lâu không được thay mới nên đèn trần cũng hỏng hóc lúc sánh lúc tối, nhìn rất kinh dị, trong nhà tắm hiện tại không có ai cả nên rất yên tĩnh, càng làm nơi này thêm phần âm u đáng sợ hơn.
"Mọi... mọi người, mọi người vào trước đi" Chu Hồng đứng trước cửa ra vào của nhà tắm, mặt đầy vẻ e ngại, sợ sệt bảo.
Đừng nói đến Chu Hồng, ngay cả vài người chơi nam, cao lớn vạm vỡ đứng sau lưng cô ta cũng không dám tiến vào nhà tắm.
Nói thật, nếu là bên ngoài gập một cái nhà tắm công cộng như thế này có lẽ bọn họ sẽ không sợ đến như vậy nhưng đây là thế giới của mộng đó, những nơi nhìn bình thường đã có khả năng có nguy hiểm chứ đừng nói chi đến những nơi có vẻ đáng sợ như thế này, nơi này như vậy thì ai mà dám vào chứ.
Trong lúc những người đi phía trước còn e ngại không dám vào thì Hắc Phong đi ở cuối đã kéo theo Quý Dương từ từ duy chuyển lên, chậm rãi tách đám người chắn trước mặt mình ra làm hai rồi bước vào, nói "Cậu tắm nhanh một lát, sau khi tắm xong chúng ta sẽ lập tức trở lại phòng, đêm rồi chúng ta không nên ở lâu bên ngoài".
Thấy đám Hắc Phong đã bước vào nhà tắm, Chu Hồng và những người còn lại cũng bớt đi chút e dè, rề rà bước vào nhà tắm theo, cứ vậy mà nhà tắm công cộng vốn yên tĩnh không người phút chốc đã có đầy tiếng người và hơi ấm.
Quý Dương không để ý lắm đến những người khác, anh nhanh chóng tìm thấy chổ để khăn tắm trong nhà tắm rồi lấy đại một cái, nhỏ giọng hỏi Hắc Phong "Lúc nãy anh nhắc nhở tôi nếu gập ông già biến thái kia thì lập tức bỏ chạy có phải là vì có vài 'người' ở đây rất nguy hiểm không?".
Hắc Phong gật đầu, cực kỳ nghiêm túc đáp "Đúng, rất nguy hiểm, nếu chạy được thì bắt buộc phải chạy".
"Vậy nếu không chạy được thì có thể đánh lại không" Quý không phục Dương tò mò hỏi.
Cái điệu cười mỉa mai trên gương mặt Hắc Phong lại bắt đầu xuất hiện, hắn nói giọng đầy trêu chọc "Nếu không chạy được thì đánh đi nhưng chỉ đánh nhẹ là được rồi, nếu đánh mạnh quá hoặc đánh chết thì cậu sẽ tự hại mình đó".
Đối với câu nói đầy ẩn ý của Hắc Phong, Quý Dương nghe câu hiểu câu không.
Cái gì mà đánh nhẹ đánh mạnh chứ, cái gì mà tự hại chứ, nghe thật khó hiểu mà.
Khá nhanh sau đó rốt cuộc Quý Dương cũng đã hiểu câu nói của Hắc Phong có ý nghĩa thăm xâu gì.
Trong nhà tắm công cộng có khá nhiều buồng nhỏ nằm dọc vách tường dùng để tắm rửa hay thay quần áo, chính giữa là một cái bồn tắm rất lớn để mọi người có thể tắm chung với nhau cùng một lúc nhưng tất cả mọi người đều chọn tắm trong các buồng tắm nhỏ chứ không bước vào cái bồn tắm lớn kia, nói ra thì cái bồn tắm lớn ấy sẽ khá ổn nếu bên trong đó không có xác của một con mèo đang trong quá trình phân hủy, nổi lềnh bềnh trên mặt nước đen ngòm trong cực kỳ đáng sợ, vã lại bọn họ có cả nam lẫn nữ mà, làm sau có thể…
Quý Dương cầm khăn tắm, nhanh chóng bước vào một buồng tắm ở gần mình nhất, vào buồng anh lập tức cởi quần áo treo lên, vắt khăn tắm lên móc treo, mở nước, bắt đầu tắm rửa.
Bên ngoài buồng tắm là tiếng nước xối nước của những người chơi trong các buồng tắm khác và tiếng trò chuyện của họ, điều này làm Quý Dương đứng một mình trong buồng tắm cũng yên tâm hơn đôi chút mà chuyên chú tắm rửa.
Thế nhưng chỉ vài phút sau đó, anh đã phải dừng lại động tác xối nước của mình.
Những âm thanh bên ngoài ấy vậy mà không còn nữa rồi, tiếng xối nước, tiếng nói chuyện, tất cả đều không còn nữa rồi.
Anh yên lặng lắng tai nghe một lúc, muốn xác định có phải mình thật sự không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào hay không.
Qua một lúc anh mới cẩn thận lên tiếng hỏi “Hắc Phong anh còn ngoài đó không? Mọi người ơi, mọi người còn ngoài đó không?”.
Không ai đáp lời anh.
Một sự tĩnh lặng đến mức chết chóc lẳng lặng bao trùm lên người anh, lên tất cả mọi thứ trong nhà tắm.
Mọi thứ rất yên lặng, yên lặng đến mức Quý Dương có thể nghe thấy tiếng nhỏ nước tách…tách từng giọt của cái vòi nước nào đó đang rỉ nước.
Tách…tách…từng giọt…từng giọt một.
“Hí…hí…hí”.
Bỗng, Quý Dương nghe được một âm thanh gì đó, âm thanh này nghe như là tiếng ai đó đang cười vậy, nghe cực kỳ đáng sợ và sợn người.
“Hí…hí…hí”.
Tiếng cười này ban đầu cách Quý Dương khá xa nên nghe có hơi nhỏ nhưng sau đó nó lại từ từ lớn hơn rồi lớn hơn.
Cái đèn trần cũ kỹ bên ngoài cứ chớp tắt chớp tắt làm cảm giác quỷ dị tăng lên đến cực điểm.
“Hí…hí…hí”.
Tiếng cười đầy sợn người kia lúc này đã xuất hiện ngay trước cửa buồng tắm của Quý Dương.
Đứng trong buồng tắm, đầu Quý Dương đổ đầy mồ hôi lạnh, anh chậm rãi lấy cái khăn tắm treo trên móc, quấn thân dưới mình lại, từ từ lùi về phía sau.
Cửa buồng tắm là gương mờ, lúc này bên kia của gương mờ, anh nhìn thấy một cái bóng đen với vóc người khá nhỏ, tứ chi vặn vẹo kỳ dị đang đứng.
Cái bóng đen nọ đứng đó rất lâu rất lâu, tiếng cười hí hí đầy kỳ dị của thứ đó cũng không dừng lại mà liên tục vang lên làm da đầu Quý Dương tê rần.
Đứng trong buồng tắm, anh căn thẳng đến mức ghẹt thở.
Lúc này, thứ đáng sợ với tứ chi vặn vẹo bên ngoài rốt cuộc cũng có hành động.
Nó chậm rãi đưa tay ra, từ từ mở cửa buồng tắm của Quý Dương.
Nhưng người nào đó trong buồng tắm không hề muốn cho thứ đó đạt được ý muốn.
Chỉ nghe rầm một tiếng cắt đứt đi sự tĩnh lặng của nhà tắm công cộng, cửa nhà tắm đã bị Quý Dương một phát đá văng, thứ ở sau cánh cửa kia cũng không thoát được mà bị anh đá cho văng xa cùng với cửa buồng tắm.
Giọng nói của thứ không rõ là gì kia lúc này lại vang lên.
“Người chơi Quý Dương đã có hành vi bắt nạt người của mộng, người chơi Quý Dương bị trừ 1 điểm người tốt, điểm người xấu hiện tại của bạn là 1, chúc bạn may mắn trong màn chơi này”.
Quý bắt nạt Dương “…”.
Moẹ nó chứ, ai đang bắt nạt ai đây chứ, oan cho anh quá.
Trong lúc anh đang bực tức vì bị trừ mất một điểm thì người có tứ chi vặn vẹo bị anh đá văng đã đẩy cái cửa nằm trên người mình ra, khóc hu hu đầy sợ hãi “Sợ quá…đau quá…sợ quá…đau quá…hu…hu…hu…”.
Lúc này, sự chú ý của Quý Dương mới dời qua thứ vừa bị mình đá văng kia.
Đó nào có phải thứ gì xa lạ đâu chứ, đó không phải là ông già biến thái mà anh và những người chơi còn lại đã gập lúc chiều hay sao.
Nhìn thấy là ông già nọ, Quý Dương chậm rãi lùi về sau mấy bước.
Hắc Phong đã dặn dò anh rồi, những 'người' ở nơi này, đặt biệt là ông già biến thái đây nếu anh gập khi chỉ có một mình thì tốt nhất là nên né ra xa một chút, anh sợ chết lắm đó nhé.
Ông già biến thái kia hình như không nhận ra sự tránh né đầy e sợ của Quý Dương, ngược lại ông ta có vẻ còn sợ hãi với Quý Dương hơn cả anh sợ mình, sau khi đẩy cánh cửa buồng tắm đang đè trên người mình ra, ông ta lập tức đứng lên, khóc hu…hu quay người bỏ chạy ra ngoài.
Thấy vậy, Quý Dương lập tức đuổi theo sau ông ta.
Anh nghĩ rất đơn giản, mỗi 'người' ở đây nếu đều có liên quan đến chủ mộng thì có thể từ chổ của ông già biến này anh có thể tìm được một manh mối đắt giá nào đó.
Tốc độ chạy của ông già biến thái vậy mà rất nhanh, vèo một cái bóng dáng của ông ta đã gần như mất hút trong tầm mắt Quý Dương.
Thế nhưng không may thay, rầm một tiếng, ông già biến thái kia đã vô tình giẫm phải vỏ chuối mà cậu thiếu niên trẻ tuổi đã ném ở cửa nhà tắm công cộng trước đó rồi trượt té, nhìn bộ dạng té ngã vô cùng đáng thương.
Quý Dương “…”.
Ông già này bị sao quả tạ chiếu rồi có đúng không hả.
Vô tình té ngã, ông già biến thái kia lại càng khóc to hơn, ông ta lòm còm đứng lên, cả người vặn vẹo tiếp tục bỏ chạy.
Quý Dương thấy vậy lại tiếp tục đuổi theo sau.
Hai người nhanh chóng chạy ra khỏi nhà tắm công cộng.
Chỉ vài giây sau khi Quý Dương chạy ra khỏi nhà tắm công cộng, cánh cửa của nhà tắm vốn đang mở toang đã đột ngột đống sầm lại.
Anh ngạc nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cánh cửa nhà tắm sau lưng mình.
Bên trong nhà tắm công cộng vốn yên tĩnh bỗng xuất hiện nhiều tiếng người nói chen chúc vào nhau.
“Ai đó mau chặn cửa lại! Mau lên!”.
“Thứ kia sắp vào được rồi?”.
“Đừng…đừng để nó vào đây…mau chặn cửa lại…mau lên!”.
Những tiếng người đột ngột xuất hiện này làm Quý Dương khó hiểu vô cùng, anh quay lại nhìn về phía ông già biến thái kia đã chạy, bóng dáng ông ta giờ đã biến mất không thấy đâu nữa, mọi thứ phía đó đều đã bị bóng tối âm trầm nuốt chửng.
Anh hơi do dự không rõ mình nên làm gì tiếp thì bỗng nghe thấy một giọng nói của một người rất quen thuộc bên kia cánh cửa của nhà tắm công cộng.
“Các người mở cửa ra đi!”.
Đó không phải giọng nói của Hắc Phong sao, Quý Dương bên này cánh cửa nhà tắm công cộng, mắt sáng rỡ, tự nói trong lòng.
Nếu anh đoán không lầm thì bên kia của cánh cửa chính là những người chơi đã cùng anh bước vào nhà tắm công cộng trước đó và Hắc Phong.
Nghĩ thế, anh không do dự gì nữa mà lao nhanh về phía cánh cửa định tông cửa ra.
Ấy vậy mà ngay lúc này, cánh cửa kia không báo trước mà cạch một tiếng mở ra.
Quý Dương mất đà lao thẳng vào lòng một người cao lớn đứng chính giữa lối ra.
Người này ngoài Hắc Phong thì còn ai vào đây nữa chứ.
Đột ngột có người xuất hiện, những người chơi đứng sau lưng Hắc Phong giật thót cả tim, mặt đầy vẻ hoảng sợ, có người thậm chí còn hét lên chói tai.
“Sao…sao lại là anh?!”.
Sau khi bình tĩnh hơn một chút, một người chơi mới nhận ra vừa xuất hiện là Quý Dương nên vô cùng kinh ngạc mà hỏi.
Quý Dương buôn Hắc Phong ra, cực nghi ngờ mà hỏi lại “Cái này là tôi hỏi mới đúng, lúc tôi đang tắm thì các người đã đi đâu hết vậy, một mình tôi bị bỏ lại trong nhà tắm công cộng sợ lắm có biết không hả”.
Nghe câu hỏi này của anh, sắc mặt mọi người trong nhà tắm công cộng đều trở nên thật kỳ dị.
Sao có thể chứ, rõ ràng là…là…
“Thôi, chuyện này kết thúc ở đây đi, mau nhanh chóng tắm rửa rồi về, trời đang càng ngày càng tối rồi đấy” Hắc Phong không quan tâm lắm đến chuyện kỳ lạ vừa xảy ra, hai hàng chân mày hắn cau chặc, e dè nhìn bầu trời đã xám xịt bên ngoài, nói.
Những người chơi khác nghe hắn nói cũng đồng tình mà bỏ chuyện kỳ lạ này sang một bên, chuyên chú tắm rửa thật nhanh rồi trở về căn hộ của họ.
“Ở đây là như vậy đó, logic có lỗ hổng rất lớn, nhiều việc xảy ra không theo lẽ thường đâu” Hắc Phong nhẹ giọng giải thích Quý Dương.
Nghe vậy, Quý Dương lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Cậu đã đánh 'người' của mộng đúng không?” lúc này, Hắc Phong lại đột nhiên hỏi.
Quý Dương có hơi ngạc nhiên về việc Hắc Phong biết chuyện này nên muốn lên tiếng hỏi, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng thì anh đã cảm thấy một cơn đau ê ẩm truyền đến từ gương mặt mình, cảm giác y hệt như vừa bị ai đó đá thẳng vào mặt vậy.
Cảm nhận cơn đau ê ẩm này, Quý Dương rốt cuộc cũng hiểu câu nói ban nãy của Hắc Phong có ý gì.
Nếu bọn họ làm gì đó gây ra vết thương trên cơ thể 'người' của mộng thì bản thân họ cũng sẽ chịu những thương tổn y như vậy.
Cái thế giới này đúng là quỷ quái thật mà.