Quý Dương đẩy nắp quan tài ra, ánh sáng lập tức lọt vào bên trong xua đi bống tối âm trầm đang bao trùm lấy cả người anh, qua một lát làm quen với ánh sáng trước mặt, anh chậm rãi ngồi dậy, dùng đôi mắt khó hiểu nhìn mọi thứ xung quanh mình.

     Xung quanh anh là một nơi cực kỳ xa lạ đối với anh, cụ thể thì nó là một căn phòng rất lớn với bốn bức tường rất cũ kỹ, sơn trên tường đã bong tróc hết để lộ ra bên ngoài lớp xi măng xấu xí bên trong, trên tường còn có đầy những chữ viết những hình ảnh được vẻ lên bằng bút đen nhìn cực kỳ khó hiểu, ở giữa căn phòng nằm ở bước tường sau lưng anh còn có một cái cửa sổ được làm bằng gỗ đã được ai đó đống kín, nằm song song với cửa sổ chính là cửa ra vào của căn phòng này, nó có màu đen như mực, nhìn kiểu dáng vô cùng nặng nề và cũ kỹ, bên cạnh cái quan tài mà anh đang ngồi còn có mười tám cái quan tài khác nằm cách nhau một khoảng, hiện giờ, tất cả nấp quan tài đều đã mở ra hết, bên trong trống rỗng không có một ai, trên mỗi cái quan tài còn có hẳn một cái bàn thờ, trên bàn thờ, lư hương, nhan đèn, trái cây cúng được sắp xếp rất gọn gàng, cẩn thận thậm chí trên đó còn có một tấm di ảnh trắng đen nhìn y hệt một cái bàn thờ thật sự, còn kỳ dị hơn nữa là tấm di ảnh trên cái bàn thờ đặt ngay quan tài mà anh đang nằm chính là ảnh của anh, anh trong di ảnh có gương mặt cứng đờ, làn da thì trắng đến đáng sợ, môi lại đen thui, mắt thì trắng dã nhìn vô cùng dọa người, trong phòng lặng ngắt như tờ, mọi thứ dường như đang bị một sự yên lặng chết chóc bao trùm.

     Quý Dương càng nhìn lại càng có vẻ khó hiểu hơn.

     Lúc nãy anh rõ ràng là đang nằm ngủ trên một cái ghế đá trong một công viên mà, sao bây giờ anh lại có mặt ở nơi xa lạ này, còn những thứ quái dị kia nữa chứ, rốt cuộc ở đây đang có chuyện gì xảy ra vậy? 

    “Lập…cập…lập…cập…lập…cập…". 

     Lúc này, tai Quý Dương bắt được vài âm thanh rất kỳ lạ.

     Theo bản năng tò mò của một người bình thường, Quý Dương đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ đang phát ra âm thanh kỳ lạ kia.

      Âm thanh lập...cập…kia vẫn không ngừng vang lên, nó khá nhỏ nhưng do trong phòng rất yên tĩnh nên Quý Dương có thể nghe thấy nó rất rõ ràng.

     Anh leo xuống cái quan tài mà mình đang ngồi, bắt đầu quan sát kỹ hơn mọi thứ xung quanh mình để tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh kỳ lạ kia.    

     Cả căn phòng này ngoài mười tám cái quan tài và mười tám cái bàn thờ ra thì chẳng còn lại gì nữa, nơi có thể giấu đồ hoặc lẩn trốn được chỉ có duy nhất phía dưới chân bàn thờ mà thôi, Quý Dươnh nhanh chóng xác định nơi cần tìm kiếm đầu tiên rồi đi đến cạnh bàn thờ 'của mình' cũng là cái ở gần với anh nhất, muốn cúi xuống nhìn thử dưới chân bàn có gì không.

     Thế nhưng vừa bước đến bàn thờ 'của mình' bước chân anh đã phải khựng lại, mắt mở to hết cở thể hiện sự ngạc nhiên cực độ.

     Anh đã biết được thứ phát ra âm thanh là gì rồi.

     Nguồn gốc của âm thanh kỳ lạ kia chính là đến từ miệng của tấm di ảnh có mặt trên bàn thờ 'của mình' và mười bảy tấm di ảnh còn lại.

     Không rõ vì sao miệng của những người trắng đen trong mười tám tấm di ảnh kia cứ không ngừng mở ra đống lại khiến hàm răng họ cứ liên tục va vào nhau tạo nên những âm thanh lập...cập...lập...cập…

     Trước đó do không quan sát kỹ và khoảng cách hơi xa nên Quý Dương mới không nhìn rõ được miệng của những người trong mấy tấm di ảnh này nhưng hình như những người trắng đen kia đang muốn nói cái gì đó.

     Nếu là một người bình thường thì chắc chắn sẽ sợ hãi với những thứ này nhưng Quý Dương lại không mấy sợ hãi với chúng, thay vào đó thứ anh cảm thấy nhiều nhất lúc này chính là tò mò.

     Anh tò mò muốn nghe xem những người trắng đen kia muốn nói gì, vì tò mò nên anh không ngần ngại bước đến trước một bước, cố gắng đặt tai mình thật gần với mấy tấm di ảnh kia.

     Thế rồi anh nghe được, những tấm di ảnh kia đúng thật là đang nói, chúng nói rằng.

     Đi - chết - đi liên tục và liên tục.

     Không chỉ có vậy, khi đứng gần tấm di ảnh 'của mình' anh lại phát hiện ở vị trí phần đầu của anh trên bức di ảnh có một dấu hôn nhìn không rõ lắm.

     Lúc này bên tai anh lại có một âm thanh khác xuất hiện.

     Anh yên lặng lắng tai nghe, qua một lát anh mới nghe thấy rõ hơn âm thanh vừa xuất hiện này là gì.

     Đó là tiếng than khóc rên rỉ đầy thê lương nghe thật rợn người của một người phụ nữ.    

     "Anh ơi, sao anh lại ngốc như vậy chứ, sao anh lại vì những lời nói của lũ ác độc kia mà làm vậy chứ...anh ơi...anh ơi sao anh lại ngốc như vậy chứ...anh ơi...hu...hu...".

     Ở một nơi xa lạ không biết là đâu lại xuất hiện tiếng khóc than của một người phụ nữ, đây là một chuyện rất đáng sợ đó nhưng Quý Dương nghe xong chẳng những không sợ mà còn...cảm thấy giọng nói của người phụ nữ này có hơi quen thuộc, hình như anh đã nghe qua nó ở đâu rồi, dù là vậy, trong phút chốc anh cũng không thể nhận ra được chủ của giọng nói kia là ai cả.

     "Ai đang ở đó vậy?" Anh lớn tiếng hỏi.

     Không ai đáp lời anh, trong phòng chỉ có mỗi tiếng lập...cập của mấy tấm di ảnh và tiếng khóc than rên rỉ nghe rợn người của người phụ nữ kia, hai âm thanh nọ trộn lẫn với nhau nghe thật quái dị làm sao.

     Quý Dương lắng tai nghe thêm vài giây, xác định âm thanh nọ phát ra từ ngoài cửa sổ thì chậm rãi bước qua cái bàn thờ 'của mình' đi đến trước cái cửa sổ nơi phát ra giọng nói của người phụ nữ kia.

     "Anh ơi...anh ơi, sao anh lại ngốc như vậy chứ, anh ơi...anh ơi...".

     Tiếng khóc than thê lương rờn rợn của người phụ nữ vẫn vang lên không ngừng ngoài cửa sổ.

     Quý Dương nuốt nước miếng, chậm rãi đưa tay lên cửa sổ sau đó nhanh như chớp mở ra.

     Cứ thế, thứ đáng sợ bên ngoài cửa sổ hiện ra ngay trước mắt anh.

     Đó chẳng phải một người phụ nữ nào cả mà là một con cú mèo có dáng người rất lớn đang đậu trên một cành cây to, điều đáng sợ là gương mặt của con cú này giống y hệt gương mặt của con người, đó là một gương mặt người rất quỷ dị, rất khó tả, mắt nó dài, dài như mắt cáo vậy, nó không có chân mày và mũi, miệng nó kéo dài đến tận mang tai, lúc Quý Dương vừa mở cửa sổ ra còn nhìn thấy rất rõ ràng con cú quái dị này đang mở miệng, phát ra âm thanh giống như giọng nói của người phụ nữ mà anh đã nghe thấy trước đó, không dùng não cũng biết con cú này đã cố tình giả giọng để dụ dổ Quý Dương mở cửa ra rồi.

     Lúc này, gương mặt Quý Dương đã trắng bệt, chuông cảnh báo nguy hiểm trong lòng anh vang lên như điên, chỉ một giây sau anh đưa tay, muốn đống ngay cánh cửa sổ lại thế nhưng đã quá muộn rồi.

     Con cú với gương mặt người kỳ lạ kia há miệng thật to, bên trong miệng nó là một cái hố đen không thấy đấy nhìn rất đáng sợ, rất nhanh hai cánh tay xương trắng từ trong miệng nó chui ra, mau lẹ giữ chậc lấy vai anh muốn kéo anh vào miệng con cú.

     Thấy vậy, da đầu anh bắt đầu tê dại, anh giẫy giụa muốn thoát khỏi hai cánh tay xương trắng nhưng tất cả cố gắng đều vô ích, chúng không chỉ giữ lấy vai anh đâu, các ngón tay trên hai cánh tay xương trắng kia còn đang bấu chặc vào da thịt anh nữa.

     Chuông cảnh báo trong lòng anh lại càng lớn hơn.

     Anh giằng co, cố gắng giằng co với hai cánh tay xương trắng kia nhưng tất cả cố gắng đều như muối bỏ bể, sức lực của hai cánh tay kia rất mạnh, chúng bấu chặt vào vai anh, từ từ, chầm chầm kéo anh vào miệng con cú mèo đáng sợ kia, trước mặt anh, miệng con cú càng lúc càng to, càng to hơn khiến anh có thể dễ dàng nhìn thấy được mọi thứ trong miệng con cú, đó là một khung cảnh cực kỳ kinh dị, kinh dị đến mức làm người ta buồn nôn khôn tả.

     Vào lúc anh nghĩ mình chết chắc rồi thì đột ngột có một người mở toang cánh cửa màu đen như mực ra rồi chạy thẳng vào phòng, dùng tóc độ như vũ bão rút kiếm dứt khoát chém đứt hai cánh tay xương trắng kia rồi kéo anh ra khỏi cửa sổ, đống rầm cửa lại không chút do dự.

     "Chúc mừng người chơi cuối cùng tỉnh lại trong quan tài, Quý Dương đã vượt qua vòng chào mừng của mộng, điểm người tốt của bạn là 0, điểm người xấu của bạn là 0, xin bạn hãy cố gắng hơn, chúc bạn vượt qua được màn chơi này và dành được hạng cao nhất".

     Một âm thanh máy móc không biết từ đâu đột ngột vang lên.

     Nghe thấy âm thanh này, Quý Dương lại trở về trạng thái khó hiểu với mội thứ như lúc mới bắt đầu tỉnh lại.

     Người chơi? Vượt qua vòng chào mừng? Điểm người tốt? Điểm người xấu? Ruốc cuộc là đang có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Anh không hiểu gì cả.

     "Cậu muốn chết à?".

     Thấy Quý Dương không chú ý đến mình, gười vừa cứu Quý Dương một mạng lên tiếng, vừa lạnh lùng xa cách vừa có chút tức giận hỏi.

     Lúc này Quý Dương mới chú ý hơn đến người ở trước mặt.

     Đó là một người đàn ông khoảng chừng hai sáu, hai bảy có vẻ ngoài phải gọi là cực kỳ, cực kỳ đẹp, mắt người nọ là mắt phượng, là một đôi mắt phượng sắc bén và cực kì đẹp đẽ, đặt biệt hơn là khi màu mắt của người nọ là màu hổ phách, một màu hổ phách đầy   cương nghị nhưng cũng không kém phần ấm áp, dù là đôi môi hay cánh mũi hay góc cạnh trên gương mặt của người đàn ông này đều cực kì hài hòa tinh xảo, người nọ mặc một bộ quần áo đen từ đầu đến chân làm màu da trắng trẻo hồng hào của người nọ trong cực kỳ nổi bật, trên tay người nọ là một thanh kiếm dài, có màu đỏ rực như màu máu vậy, thanh kiếm này toát lên một cảm giác thật diễm lệ nhưng cũng đầy nguy hiểm chết chóc.

     Quý Dương nhìn người đàn ông điển trai nọ, nhìn đến ngây người.

     Từ trước đến bây giờ, anh chưa từng gập qua người đàn ông nào đẹp đến như vậy cả, người đàn ông này quá đẹp rồi.

     "Anh...anh bảo nuôi tôi được không?" Ma xui quỷ khiến, Quý Dương lên tiếng hỏi.

     Người đàn ông điển trai kia hơi ngạc nhiên với câu hỏi đột ngột của Quý Dương nhưng rất nhanh người nọ đã bình tĩnh lại, hắn nhìn anh, đôi mắt phượng sắc bén lạnh lùng không chút thiện cảm, nói "Sau khi ra khỏi đây tôi sẽ cho cậu một số tiền lớn còn bây giờ hãy nghe theo tất cả những gì mà tôi yêu cầu".

     Quý Dương hơi ngây ra một chốc sau đó đáp "À...à được".

     Anh muốn nói ý anh không phải là tiền nhưng mà thôi đi, đây cũng không phải lúc để…

     Sau khi cả hai đạt được thỏa thuận, người đàn ông điển trai kia lập tức kéo Quý Dương ra khỏi căn phòng có mười tám cái quan tài.

     Ra khỏi căn phòng nọ, bọn họ liền đến với một dãy hành lang khá dài, ở hai bên dãy hành lang là mười tám căn phòng có cùng kiểu cửa với nhau, vừa đi Quý Dương vừa cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh mình, không khó để phát hiện ra, trên mười tám cánh cửa, đa số đều có một hoặc hai bảng tên khác nhau biểu thị cho việc bên trong đã có người ở.

     "À...ừm, nơi này rốt cuộc là đâu vậy, anh trai gì đó ơi?" Sau một hồi ngó nghiêng xung quanh, Quý Dương cuối cùng cũng không chịu nổi mà lên tiếng hỏi.

     Bước chân của người đàn ông điển trai kia dừng lại, hắn quay người đối diện với Quý Dương, cả hai đứng song song nhau trên lối hành lang dài, sự căng thẳng không rõ lý do từ từ bao trùm lấy cả hai

     "Đây là thế giới của Mộng, nơi những người có khao khát mãnh liệt với thứ gì đó đến để thực hiện khao khát của mình" người đàn ông điển trai nói, mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, giọng thì trầm đục, không nghe ra nữa phần đùa giỡn trong câu trả lời của người nọ.

    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play